Ở sau cánh cửa, Hạ Thiên Kỳ cố gắng nín thở, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Khoảng ba mươi giây, từ trên bảng cửa phòng trực xuất hiện một đường xước do móng tay cào.
Tê...
Kèm theo đó, một âm thanh nhỏ truyền đến làm Hạ Thiên Kỳ có cảm giác tim của mình bị nhảy lên tận cổ họng.
Tiêu rồi. Một con quỷ thật sự!
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ thầm hô không ổn, hắn đang rất thống khổ nhưng cũng đành kiên trì chịu ấm ức, chỉ có thể hi vọng con quỷ ngoài kia không thu hoạch được gì thì rời đi.
Trên thực tế thì tình thế đang phát triển theo chiều hướng tốt, hắn có thể thấy rõ ràng một cô gái tóc dài khi nhìn xuyên qua cửa kính của phòng trực ban.
Cũng có thể đó đúng là một cô gái. Vì mái tóc dài gần như hoàn toàn che khuất khuôn mặt nên kỳ thật Hạ Thiên Kỳ cũng không thể chắc chắn hoàn toàn được.
Ngay tại thời điểm này, cô gái kia liền dừng chân đứng yên ngay phía trước cửa sổ của phòng trực ban. Theo như góc độ quan sát thì Hạ Thiên Kỳ chắc chắn cô gái đó cũng không nhìn thấy hắn.
Quần áo màu đỏ sao? Là quỷ áo đỏ
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cô gái ấy cứ như là mặc nguyên một chiếc áo màu đỏ lòm lên người. Trong ấn tượng của hắn hình như có nghe ai nói qua quỷ áo đỏ đa số vì oán niệm cực lớn nên trở thành lệ quỷ nên không dễ đối phó.
Ấm ức cũng hơn một nửa canh giờ làm sức chịu đựng của Hạ Thiên Kỳ đến giới hạn cao nhất, khuôn mặt hắn đỏ ửng lên.
Cũng may là vận khí của hắn đủ tốt. Phía ngoài kia, cô gái áo đỏ sau một phen dò xét, thấy không có kết quả nên rốt cục cũng quyết định rời đi.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn đang dần dần đi đến.
Lộp cộp!
Hút hô...!
Hạ Thiên Kỳ thề rằng hắn chưa bao giờ nín thở lâu như vậy, chỉ cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều như muốn nổ tung.
Mẹ ơi! Rốt cuộc thì cũng rời đi...
Hạ Thiên Kỳ vừa xoa cái lồng ngực khó chịu của mình vừa than thở trong lòng
Đang lúc hắn cảm thấy nguy hiểm đã rời đi và chuẩn bị thả lỏng cơ thể thì người hắn không hiểu sao lại rùng mình một cái. Theo bản năng hắn đưa mắt về phía ngoài cửa sổ nhìn một cái.
Một ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Thiên Kỳ làm hắn có cảm giác như rơi vào một cái động băng vậy.
Là cô!
Là cô gái mặc áo đỏ kia.
Không biết từ lúc nào mà cô ta đã quay trở lại!
Về phần hắn... Thì không hề lo lắng việc mình sẽ bị phát hiện.
Nhìn ra ngoài cửa sổ Hạ Thiên Kỳ chợt rùng mình, đôi đồng tử của cô gái áo đỏ đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Không! Phải nói là nữ quỷ áo đỏ mới đúng.
Bởi vì từ đầu cho đến cuối, mặt của nó đều được tóc che lấp chỉ để lộ ra cái miệng với nụ cười quỷ dị trên môi.
Hoặc vốn dĩ thì nó không có mặt.
Không cần phải sợ hãi, trong phòng ban này được ta dán nhiều bùa chú hộ thân như vậy, nó nhất định...
Không đợi cho Hạ Thiên Kỳ an ủi bản thân xong thì nữ quỷ áo đỏ đã phá nát cửa kính rồi xông vào phòng trực ban. Những tấm bùa chú hộ thân được hắn dán tại cửa sổ và bốn phía của căn phòng trước đó thì bây giờ giống như giấy vụn và rơi xuống đất cùng những mảnh thủy tinh.
Có thể thấy, những cái bùa chú hộ thân mà hắn tốn không ít tiền để cầu mua vốn dĩ chẳng có tác dụng quái gì.
Nói cho ma đầu nhà ngươi biết nhé, ông đây giết quỷ không nháy mắt, nữ quỷ chết trong tay ta một xe lớn cũng kéo không hết, cho nên khôn ngoan thì cút nhanh!
Mặc dù biết cái cách biến mình thành người xấu sẽ không có tác dụng nhưng là lấy ngựa chết làm ngựa sống. Hạ Thiên Kỳ kiên trì lớn tiếng, nhưng hiển nhiên là vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Nữ quỷ đang từng bước tiến lại gần.
Đương nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không phải dạng người dễ dàng bị dọa mà tay chân mềm nhũn, dù nói thế nào thì hắn cũng từng gặp phải cảnh tượng hoành tráng tại tiệm sách Hâm Hoa một lần, ít ra thì cũng có mấy phần dũng khí.
Cho nên khi thấy đóng vai người ác đã trở nên vô dụng thì Hạ Thiên Kỳ liền lập tức phóng ra trước tay nắm chặt thanh kiếm làm từ gỗ đào. Gỗ Đào là vật được nhiều người dùng để tiêu diệt yêu ma. Hắn chạy một mạch ra ngoài không dám quay đầu lại.
Sau khi chạy khỏi phòng trực ban, Hạ Thiên Kỳ cũng không suy nghĩ được gì nhiều liền trực tiếp lớn giọng kêu lên, hắn không tin nữ quỷ áo đỏ kia có thể giết chết toàn bộ học sinh ở hai lầu của tòa nhà ký túc xá này.
Tiếng bước chân vang lên liên hồi trên hành lang, Hạ Thiên Kỳ hướng về phía trước liều mạng chạy thật nhanh, nhưng vị nữ quỷ áo đỏ kia thì cứ bám riết theo hắn không buông.
Hạ Thiên Kỳ vừa hét to chạy trốn, vừa lần lượt gõ từng cánh cửa của các phòng. Không lâu sau đó trong túc xá liền truyền ra những tiếng oán trách của các học sinh. (Hạ Thiên Kỳ chỉ có ý định gọi, không hề có ý cầu cứu).
Mọi người đều cảm thấy phiền phức, Hạ Thiên Kỳ hắn đã không ngủ được đã đành, khi không còn chạy vòng vòng rồi gõ cửa ầm ầm, thét lớn như một tên tâm thần.
Cũng không biết việc Hạ Thiên Kỳ trốn lên lầu có quan hệ gì, nhưng việc hắn cố ý làm kinh động học sinh rất hiệu quả. Tóm lại, khi hắn trốn lên trên tầng hai, quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy vị nữ quỷ áo đỏ lúc nãy đuổi giết hắn nữa.
Nhưng để an toàn hơn tránh rước họa về sau, lần này hắn không dám lơ là, vẫn như cũ chạy đi gõ cửa lần lượt toàn bộ các phòng lần nữa, rồi lại trốn lên trên tầng ba.
Cùng lúc đó, tại lầu hai, không gian bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Két két...
Lãnh Nghuyệt thận trọng đẩy cửa phòng, liền phát hiện sau cửa là ba thi thể lạ, đầu một nơi thân một nẻo.
Trông thấy cảnh này, Lãnh Nguyệt không hẹn mà rợn cả tóc gáy, khóe miệng cũng không nhịn được mà co giật vài lần, rõ ràng cảnh tượng này nằm ngoài dự kiến của cô.
Mấy cái đầu tròn trịa đều cứ như không ngừng trừng lớn đôi mắt nhìn cô chằm chằm, từ đó không khó để cảm nhận được rằng trước khi chết thì các cô gái ấy đã phải sợ hãi lớn cỡ nào.
Thật sự là...Quá mức đáng thương.”
Lãnh Nguyệt ra vẻ tức giận thốt lên một câu, nhưng mà âm thanh kia... Lại là tiếng của một người đàn ông.
Cẩn thận gõ gõ cho ba cái đầu rớt xuống đất, Lãnh Nguyệt nhận ra thân phận một người trong số đó, chính là một trong bốn tên quản lí ký túc xá – Lý Tiếu Tiếu.
Không biết lúc nào mà cũng đã bị giết chết.
Sự tình xem ra khó giải quyết a, nhất định phải đi báo cho các học sinh khác mới được, như vậy sẽ không phải sợ một người nào mất mạng.”
Ngoài miệng lẩm bẩm nói, Lãnh Nguyệt liền đi vào trong túc xá, đem luôn Lý Tiếu Tiếu cùng hai thi thể kia kéo ra hết.
Đêm nay đối với Hạ Thiên Kỳ nhất định là một đêm không ngủ.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy vị nữ quỷ áo đỏ thừa lúc ở những chỗ vắng người mà ra tay, cho nên hắn cũng không thể về phòng mình mà khóa cửa đi ngủ.
Cứ như vậy, lo lắng đề phòng hết một đêm, đợi cho đến khi trời sắp sáng, hắn mới một lần nữa quay về phòng trực ban.
Đêm nay đối với Hạ Thiên Kỳ phải nói là vô cùng cực khổ, hên cho hắn trong cái rủi cũng có cái may, mấy nữ sinh ở ký túc xá suốt cả buổi tối đều ngủ như lợn chết nên không ai phát hiện hắn.
Vì sợ bị hoài nghi, hắn còn cố ý quét dọn sạch sẽ phòng trực ban, trong lúc hắn làm thì có không ít học sinh ngủ gà ngủ gật, mặc y nguyên trên người bộ đồ ngủ đi nhà xí.
Kết quả là tất cả đều bị Hạ Thiên Kỳ trông thấy hết.
Bởi vì cả đêm qua đều không hề nghỉ ngơi, cộng với việc bị ma nữ áo đỏ truy sát đuổi theo, thiếu chút là mất mạng. Nên Hạ Thiên Kỳ tinh thần lẫn thể lực đều cảm thấy rất mệt mỏi và đuối sức, liền chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Lúc hắn tỉnh dậy từ trong cơn mê thì đã thấy cảnh sát đứng đầy trong phòng nghỉ chật hẹp
Chưa kịp thăm hỏi chuyện gì thì hắn đã bị mấy tên cảnh sát lôi từ trên giường xuống. Tiếp theo thì bị kéo ra lầu ký túc xá một cách mơ hồ.
Từ bên trong đi ra, hắn nghe mấy tên cảnh sát thảo luận thì mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra nguyên nhân là vào thời điểm sáng hôm nay, có học sinh phát hiện trên lầu ký túc xá có ba thi thể thế là liền đi báo cảnh sát.
Sở dĩ hắn bị cảnh sát áp giải đi là vì tối qua hắn có một số cử chỉ rất kì lạ như kêu to, phá cửa,... đại loại thế. Cho nên bị liệt vào danh sách các đối tượng bị hoài nghi nhiều nhất.
Về phần của hai người quản lý túc xá khác là Lãnh Nguyệt và Hàn Hi Nguyên cũng không thể tránh khỏi số phận bị hoài nghi, đều bị bắt đến đồn cảnh sát gần nhất.