Quên Anh Là Điều... Em Không Thể!

Chương 4: Bắt đầu!




Ngay hôm sau, cái tin "Hot girl Thiên Ly kết cục vẫn như bao đứa con gái khác" đã được lan truyền khắp trường. Thiên Ly đã bị Jackson "vứt" như cái áo hiệu không hề thương tiếc. Có lẽ điều này đã quá quen thuộc nhưng điều quan trọng là cô ta không hề tỏ ra "đau đớn" mà một đứa con gái khi bị "người yêu" bỏ rơi thường hay tỏ ra mà cô ta chỉ tức giận rồi thờ ơ cặp với người khác như chưa có gì xảy ra như cố tỏ ra rằng anh bỏ cô là sai lầm lớn. Nhưng cô ả đâu biết cái hành động đó khiến "hình ảnh" đã xấu của ả càng tệ hại hơn trong mắt mọi người.

" Khiết Trang phải không?! Ra sau trường đi, tụi tui có vài chuyện muốn nói."-một nhỏ con gái đi tới, trong ánh mắt ánh lên tia thâm hiểm. Dĩ nhiên nó đâu có mù mà nhận không ra.

"Được thôi!"-nó lấy chiếc điện thoại nhấn gì đó bí hiểm gửi cho cho ai đó rồi giấu vào người. Sau đó nó bước theo sau con nhỏ đó. Ra đến nhà kho...

"Nguyệt, mày làm tốt lắm, tao sẽ thưởng sau."-lại là ả, Thiên Ly, nó như đóan ra phần nào của "cuộc gặp" này rồi. Đúng như nó dự đoán, phía trước là một toán người, nam có, nữ có, khoảng trên chục đứa. Kiểu này chắc lại mèo quào cho vui tay.

"Nhớt nhao quá HOT GIRL ạ!"-nó châm biếm.

"Mày..."

"Ấy ấy đừng hở một chút là mày tao chứ! Không đúng khuôn mực HOT GIRL đâu bạn ạ!"-nó lại lên giọng.

"Mày dám láo với tao hả con ch.ó.Tụi bây lên cho tao!"-Thiên Ly tức đến đỏ mặt tiá tai, ra lệnh cho một đám đằng sau tiến lên, sau đó liền nam có, nữ có, cả đám đều xông lên, nó không đánh, chỉ nằm im cho tụi nó đánh vì nó đã có sẵn kế hoạch..

....

Đánh đi đánh tiếp đi, lòng nó thầm cười khinh lũ ngu ngốc này, đang được xoa bóp chưa ra sao thì:

"Tụi bây dừng lại hết cho tao!"-Luli hét lên, nhỏ cùng Ruby chạy đến, bên cạnh còn có thầy hiệu trưởng cùng hắn, Thiếu Dương, Duy Quân.

Lập tức tụi kia dừng lại, mặt đứa nào đứa nấy đều trắng như cắt, nói không ra lời còn Thiên Ly thì tức giận, ả ta như hiểu ra lí do vì sao nó không đánh lại.

"Khiết Trang...Khiết Trang...mày không sao chứ?!"-Ruby vờ chạy đến, nước mắt nước mũi tèm nhem.

"Tao...hức hức...tao có làm gì nên tội đâu...hức hức... Thiên Ly tiểu thư tôi có gây thù chuốc oán gì với cô...hức hức...sao cô lại đánh tôi."-nó khóc rấm rức khiến tụi Thiên Ly ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó. Công nhận nó...diễn hay hơn cả diễn viên hạng A ấy.

"Trang ơi...tội mày quá! Mày có bị sao chỗ nào không?!"-Luli chạy đến diễn theo nó.

"Các em thật quá đáng!"-thầy hiệu trưởng tức giận.

"Thầy..tụi em...tụi em..."-tụi kia ú ớ.

"Ngày mai các em nói cha mẹ lên làm việc với nhà trường."-thầy nghiên giọng.

"Thưa thầy em nghĩ làm vậy là quá nhân từ với hành vi bạo lực học đường như vậy. Thầy nhìn thử đi, Khiết Trang bầm hết cả người rồi."-Luli khóc rống lên.

"Em đề nghị cho kỷ luật các bạn này và riêng với bạn Thiên Ly thì nên có biện pháp mạnh hơn."-Duy Quân từ tốn.

"Ơ việc này..."-thầy hiệu trưởng ấp a ấp úng, liếc nhìn Thiên Ly thấy cô ả đang giận đến mức đò bừng mặt.

"Thầy ạ, chúng em là hội trưởng hội học sinh, thấy bất bình thì nói, đối với hành vi này cần phải nghiêm khắc trừng trị làm gương ạ..-Duy Quân khẽ liếc mắt về phía nó như muốn xem thử nó có sao không, có đau ở đâu hay không nhưng ngay sau đó cậu liền thu hồi cái liếc mắt đó.

"Cái này..."-thầy hiệu trưởng lại càng lúng túng.

"Đuổi hết đi!"-một câu nói đầy dứt khoát của hắn khiến ông thầy toát mồ hôi hột còn tụi nó thì ngạc nhiên tròn xoe con mắt nhìn.

"Anh!"-Thiên Ly đen mặt.

"Còn riêng cô ta?! Cứ kỷ luật còn tụi kia cứ việc đuổi!"-hắn nói tiếp. Tất nhiên sau câu nói đó thì đồng loạt các ánh mắt của tụi lúc nãy đều chĩa về phía Thiên Ly như trách rằng tại sao lại ngu ngốc tin lời ả ta để giờ bị đuổi!

"Còn không mau lên phòng tôi làm việc?!"-ông thầy tỏ ra nghiêm giọng. Cả lũ bước đi, trong đó có cả Thiên Ly. Cô ta không vội mà quỳ xuống bên nó, khẽ thì thầm vào tai nó:

"Mày diễn tốt lắm! Tao sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu!"

"Được thôi! Có giỏi thì cứ đến, tôi sẽ chờ!"-nó đáp lại là cái chất giọng khinh người. Thiên Ly đứng dậy, cô ả đỏng đảnh bước đi.

"Trang không sao chứ?!"-Quân đi lại hỏi cô, lòng có chút xót xa.

"Tôi nghĩ mình không đáng để anh chạm vào!"-lời nói có pha chút giễu cợt.

"Đi thôi!"-hắn liếc nó, môi cười như không cười, tấm lưng rộng lớn quay đi. Nó lại 1s thất thần.

.........

"Ê mày có thấy mấy đứa đó bị vậy là hơi quá đáng không?!"-Ruby rụt rè hỏi.

"Quá đáng cái đầu mày! Như vậy là đáng đời tụi nó chứ quá đáng cái khỉ gì!"-Luli đánh cho Ruby một cái rõ đau.

"Ainha~đau mày con quỷ!"-Ruby nhăn mặt rồi khẽ nhìn nó. Nhỏ huých tay Luli, hất hất mặt về phía nó.

"Con này! Cái gì?!"-Luli bực tức nhìn theo hướng của Ruby, Luli chợt ngơ ra, lí do chính là Karry đang đứng đó với gương mặt lạnh tanh, môi cười như không.

"Sân sau!"-hắn buông ra hai từ gọn lỏn rồi quay đi.

Sân sau?! Ý gì?!-những câu hỏi đang quấn lấy nó. Tại sao là sân sau?! Đột nhiên điện thoại nó reo lên.

"Alo?!"

"........"

"Con biết rồi cảm ơn ba!"-nó cúp máy, đôi môi vẽ lên nụ cười đầy ẩn ý.

"Mình ra sân sau đây! Tý xin cô giúp mình nha!"-Luli và Ruby còn chưa kịp hiểu được nụ cười bí ẩn của của nó và cả cuộc đối thoại kia là sao thì lại "được" nó nhờ xin "cúp" giúp. Nhìn nó đi mà lòng Luli cùng Ruby đầy thắc mắc.

.............. Tại sân sau...........

"Tôi tưởng em cần phải học xong mới ra đây chứ?! Không ngờ lại đến sớm vậy!"-hắn từ trên cây nhảy phóc xuống trước mặt nó.

"Có chuyện gì?!"-nó lạnh lùng.

"Không có gì!"-hắn tỉnh bơ đáp lại, tay khẽ đung đưa tóc mai của nó, hơi thở lạnh lùng của hắn phả vào mặt khiến nó có chút ngượng, hai tai nóng lên.

"Đúng là rảnh! Tôi đi lên lớp."-nó quay đi, nhưng chưa kịp bước đi hắn đã kéo tay nó khiến nó mất đà lao về phía hắn, nếu là vậy thì chắc không có gì đáng lo ngại. Đằng này, hắn dồn nó vào góc tường, dùng tay chặn nó, mặt cúi sát mặt nó, miệng khẽ thì thầm: "chơi với tôi một trò chơi nhé! Hoàng Gia Ân!"

Trông phút chốc, nó như chết trân khi cái tên "Hoàng Gia Ân" đã biến mất bao nhiêu lâu nay bỗng nhiên lại bị hắn thốt ra. Nhưng nó cũng chẳng ngạc nhiên khi hắn biết bởi vì....

.......... Cách đây năm phút trước......

"Alo?!"

"Vương Tuấn Khải chính là con trai của Vương Tuấn Hưng, người đã hãm hại gia đình con, hắn hiện đang học cùng con, hắn đã điều tra ra lai lịch của con rồi đó Trang! Đây chính là cơ hội tốt để con trả thù!"

"Con biết rồi cảm ơn ba"

............

"Thì ra anh đã biết!"-nó nói, môi kèm theo nụ cười chế giễu.

"Vậy nên tôi mới muốn em chơi trò này với tôi."-hắn lại lần nữa phả hơi vào mặt khiến nó hơi giao động. "Nếu em thắng, em có thể lấy tất cả thậm chí là mạng của tôi. Nhưng nếu em thua, em sẽ phải là "đồ chơi" của tôi và hãy bỏ ý định trả thù của mình!"

"Anh dám cược tất cả với trò chơi này chỉ vì muốn tôi làm "trò chơi" cho anh và bắt tôi từ bỏ mối thù?! Anh khi dễ tôi quá đấy!"-nó mỉm cười nửa miệng.

"Luật chơi chính là nếu em có thể khiến tôi yêu em trong vòng một năm, nếu ngược lại, tôi làm em yêu tôi thì em thua! Rất dễ phải không?!"-hắn không để tâm lời nó nói."Em không thể từ chối được đâu!"

"Tôi không ngu! Tất nhiên tôi đồng ý."-nó lạnh lùng đối diện với hắn.

"Được thôi. Người yêu bé nhỏ à."-nói rồi hắn khẽ cúi xuống rồi buông nó ra, quay lưng bước đi. Đối với hành động lúc nãy của hắn thực sự khiến nó đỏ mặt. Bởi vì nó là con gái, không phải là l*s mà không đỏ mặt được. Mà hình như lúc nãy...tim nó đập nhanh đúng không?! Tại sao vậy chứ! Chắc tim bị bệnh!-nó tự đưa ra lý do phủ nhận tim đập nhanh!

Nó nhất định phải thắng! Nhất định phải vậy, nhưng nó phải làm sao?!

~~~~~~~~~

Kể từ bây giờ, trò chơi định mệnh cùng những âm mưu trả thù sẽ hoà vào nhau?! Liệu đó sẽ là đau khổ hay hạnh phúc?! Anh sẽ đau khổ hay là em?! Hay là cả hai chúng ta sẽ đau khổ?!

~~~~~~~~~

"Thuận lợi!"-đâu đó lại phát ra hai từ khiến người ta sởn gai óc vì độ lạnh của nó. Rốt cuộc chủ nhân tiếng nói ấy là ai?! Mục đích đó chính là gì?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.