Quay Về Quá Khứ

Chương 22




Đối với thời thơ ấu bất hạnh của Snape, Lily Evans là ánh sáng của cuộc đời anh, nhưng chính anh đã tự tay hủy diệt ánh sáng ấy. Cô đã không còn trên đời, anh chỉ có thể nhớ lại trong mơ, để rồi mỗi lần mộng tỉnh anh lại đau khổ chịu đựng.

Hôm nay Snape đem chuyện xảy ra trước mắt trở thành cảnh trong mơ, anh thả chính mình trong không gian hư vô mờ ảo ấy. Đây chỉ là một giấc mơ, Snape tự nói với mình như vậy. Nhưng mà khi anh dùng đôi tay run rẩy cởi bỏ quần áo của người trong lòng, chuẩn bị thành kính hôn xuống, anh lại cảm thấy trái tim của mình thật bẩn, đột nhiên xương thịt toàn thân đau đớn.

Loại đau đớn này, Snape không hề xa lạ. Làm Tử thần Thực tử trung thành, anh có rất nhiều cơ hội gặp mặt Chúa tể Hắc ám, so với những người khác càng có nhiều cơ hội nhận được ban thưởng – Crucio. Anh dần dần tỉnh táo, khi một tia sương mù cuối cùng tan đi, Snape thấy rõ ràng tình huống trước mắt. Thế nhưng, anh tình nguyện mình không nhìn thấy tình hình lúc này.

Anh đang quỳ rạp trên mặt đất, dưới thân còn đè lên một người, một người quần áo nửa mở, mặt mày đỏ ửng, là Salazar Slytherin. Lúc này y đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn anh.

Snape bối rối vội vàng đứng dậy, muốn nhanh rời xa thân thể của Salazar, nhưng bởi vì lui quá nhanh, anh đặt mông ngồi bệt dưới đất. Ngay cả đối mặt với Tử thần Thực tử, Hội Phượng Hoàng, Chúa tể Hắc ám, phù thủy trắng đứng đầu anh cũng có thể cư xử như cá gặp nước, đảm bảo an toàn trở ra, nhưng với tình huống trước mắt Snape không biết nên làm như thế nào. Anh suýt nữa đã thượng Salazar Slytherin!

Hoảng sợ, kinh hoàng đều không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của Snape. Chuyện này quá lớn, Snape tin tưởng nếu những Slytherin khác biết được, anh sẽ bị người người làm cho thịt nát xương tan, một mẩu cũng không còn. Thật ra cũng không cần những người khác ra tay, hiện tại Snape rất muốn tự cho mình một cái Avada Kedavra, không, một cái rõ ràng không đủ, mười, một trăm đều không đủ để biểu hiện tâm trạng tức giận và hối hận của Snape lúc này với chính mình.

Khác với Snape đang ngồi ở một bên hồn bay phách lạc, sắc mặt đổi tới đổi lui, làm người bị hại, Salazar có vẻ bình tĩnh hơn nhiều lắm. Y chậm rãi ngồi dậy, dùng ngón tay tái nhợt, thon dài tự mình gài lại nút, sửa sang lại quần áo. Sau đó y nâng tay phải lên chỉ về con Mộng Ma vẫn đang ở một bên, “Diffindo, Avada Kedavra, Reducto, Deletrius!” (NN: chia cắt, đoạt hồn, nổ tung và cuối cùng anh Sal làm vệ sinh sạch sẽ >3<”)

Từ những thần chú Salazar nói ra xương thịt của con Mộng Ma màu đen hoàn toàn bị tách rời, nhưng như vậy cũng không đủ để giết chết Mộng Ma. Tuy rằng Mộng Ma bị chia cắt thành những khối thịt, xương, máu màu đen, nhưng linh hồn của nó cũng chưa bị xua tan.

Tại chỗ đứng ban đầu của con Mộng Ma xuất hiện một đám mây đen, đám mây nhanh chóng tụ tập lại, rất nhanh xuất hiện một ảo ảnh hình dáng Mộng Ma, đây là linh hồn của nó. Mất đi thân thể, Mộng Ma muốn trả thù tên phù thủy này, nhưng thần chú Avada Kedavra kế tiếp của Salazar đã đánh tới. Linh hồn Mộng Ma rất mạnh, không phải phù thủy nào sử dụng Avada Kedavra cũng có thể xua tan linh hồn của nó, nhưng hôm nay nó phải đối mặt với Salazar Slytherin, một phù thủy hắc ám vô cùng mạnh. Linh hồn Mộng Ma màu đen không ngừng vặn vẹo tại chỗ, dần dần ảo ảnh Mộng Ma lại biến thành một đám mây đen, mây từ từ nhạt dần, cuối cùng biến mất.

Tất nhiên Salazar cảm thấy còn không chưa hết tức giận, lại tăng thêm một cái Reducto, đem xương, thịt, máu lúc trước bị tách rời của Mộng Ma cho nổ thành phấn, sau đó lại tung thêm một cái Deletrius, làm cho bụi phấn gì đó biến mất sạch sẽ. Một con Mộng Ma đã từng tồn tại lúc nãy, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Salazar cũng không có ác cảm gì với chuyện tình Snape vừa làm với y, nhưng từ khi Snape kìm lòng không được kêu lên một cái tên xa lạ, tâm tình của y bỗng trở nên khó chịu. Hơn nữa dòng máu điên cuồng thừa kế từ Pha-ra-ông Ai Cập như muốn trỗi dậy, y chỉ muốn hủy diệt thứ gì đó, muốn thỏa sức giết chóc. Y không định làm hại Snape, nhưng mà con Mộng Ma kia y tuyệt đối không buông tha! Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho y biết, sự tình liên quan tới con Mộng Ma này, vì thế Mộng Ma vốn cũng không tính là vô tội đã thành nơi trút giận của Salazar lòng dạ hẹp hòi.

Nhìn Mộng Ma không còn lưu lại một chút dấu vết nào, Salazar cảm thấy vừa lòng, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút. Y đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Đi được hai bước, y phát hiện phía sau không có truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Y quay đầu lại thì thấy Snape còn ngẩn người ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. “Anh có đi hay không?”

Salazar không biết vì sao nhìn thấy Snape thì cảm thấy không được tự nhiên, giọng điệu không thế nào tốt được, tiếng nói còn lạnh hơn vài phần so với thường ngày.

Tiếng nói lạnh như băng làm cho Snape giật mình, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Salazar. Đối phương vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, từ trên mặt y không nhìn ra được cái gì, thế nhưng giọng điệu vừa rồi không hề tốt, y chắc là rất tức giận đây. Cho dù là một đàn ông bình thường cũng không thể chịu được khi bị một gã khác đè trên người, nói gì đến phù thủy hắc ám vĩ đại nhất trong lịch sử. (Thập Nhị: giáo sư ngài suy nghĩ nhiều rồi, vị trước mặt ngài bây giờ còn không phải vị phù thủy hắc ám vĩ đại nhất kia đâu, chỉ là một tên ngốc manh thôi.)

Y không giết anh, còn hỏi anh có đi hay không, điều này có nghĩa là hiện tại y không muốn anh chết ư? Vốn cho rằng sẽ bị đối phương thưởng cho một cái Avada Kedavra, Snape bình tĩnh lại, anh nhanh nhẹn đứng lên, sau đó bước nhanh vượt qua Salazar đi ở phía trước y. Anh muốn dùng cái mạng thấp hèn này chuộc tội, vì đã vũ nhục Salazar Slytherin vĩ đại mà chuộc tội.

Snape hạ quyết tâm, anh phải đi ở phía trước Salazar, nếu phía trước xuất hiện tình huống nguy hiểm, như vậy anh sẽ che ở phía trước Salazar, dùng tánh mạng của mình để bảo hộ y.

Nhìn bóng dáng bước đi nhanh chóng của Snape, trong mắt Salazar hiện lên một tia khó hiểu, y chỉ muốn hỏi vừa rồi Snape vẫn ngồi như vậy có phải do mệt mỏi không muốn đi nữa hay không, nếu như mệt mỏi, bọn họ nghỉ ngơi một chút cũng được. (NN: ôi cái sự quan tâm của SS đúng là còn khó đoán hơn cả gs =))) Sao mà lúc nãy người này bộ dạng ngồi không dậy nổi, giờ lại đi nhanh vượt qua y, Salazar yên lặng đuổi kịp Snape.

Không biết vì sao bước đi của Snape luôn nhanh hơn Salazar một chút, Salazar liên tục muốn đi song song với Snape, đều bị anh vượt qua. Mà hai người vẫn không nói gì, Salazar vốn không phải là người nói nhiều, mà Snape cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Trước khi sự kiện Mộng Ma xảy ra, không khí giữa hai người rất hòa hợp, giờ trong khoảng thời gian ngắn lại trở nên rất xấu hổ.

Lúc trước bọn họ đang chuẩn bị cơm trưa, kết quả vì tình huống đột ngột, cơm cũng không ăn đã phải chạy đi, mãi đến khi màn đêm buông xuống hai người mới dừng lại.

Snape vội vàng nhóm lửa, đặt con mồi săn được trên đường đã xử lý xong lên trên giá nướng, mà Salazar thì ngồi trên một gốc cây nghỉ ngơi. Lần này y đã học được bài học lúc giữa trưa, không thuận tay mang tới thứ gì ngạc nhiên cổ quái, trực giác nói cho y biết Snape không thích.

Ăn xong cơm chiều, Snape chủ động xin gác đêm, để cho Salazar nghỉ ngơi. “Anh gác từ giờ đến nửa đêm, tôi gác từ nửa đêm đến sáng.”

Salazar nhớ tới lời dạy của con rắn già trước kia, bạn bè với nhau phải ngang hàng, không thể một mình chiếm hết lợi ích. Vì thế y từ chối ý định canh cả đêm của Snape, sau khi nói ra quyết định của mình, Salazar dựa vào thân cây nhắm hai mắt lại.

Snape nhìn gương mặt của Salazar khi ngủ, lúc này đã không còn nhìn thấy cặp mắt xanh lục khiến anh phạm tội nữa. Bọn họ không giống nhau, Snape nhớ lại đôi mắt Lily trong trí nhớ của mình. Tuy rằng hai người đều có đôi mắt xanh lục, nhưng mắt Lily là màu xanh biếc đầy sức sống, như ánh nắng nhẹ nhàng; mà Salazar lại là loại thâm trầm, làm cho người ta không nhìn rõ, giống như một hồ xanh, sâu không thấy đáy. Tại sao mình có thể nhầm lẫn đôi mắt của hai người, phạm phải sai lầm khó có thể tha thứ này?

“Tôi xin lỗi.” Snape nhìn Salazar đang ngủ say nhỏ giọng nói. Salazar đang ngủ hơi giật cơ thể. Một đêm này yên bình trôi qua trong khi Snape ôm trong mình những suy nghĩ rối rắm, chán nản, sám hối, làm như không có việc gì đứng lên gác đêm cùng với Salazar.

Ngày hôm sau, hai người ăn vài quả dại, rồi tiếp tục xuất phát. Bọn họ không biết một chút gì về vị trí hiện tại, bọn họ rơi xuống từ thác nước trong động, lẽ ra vị trí hiện tại phải là khu đất thấp, nhưng khu đất này sao lại có một khu rừng rậm rạp như vậy, hơn nữa bọn Godric cùng rơi xuống giống bọn họ thì không thấy bóng dáng.

Hiện tại Snape chỉ có thể đoán bọn họ đã rơi vào một không gian khác được pháp thuật ngăn cách, giống như thế giới Muggle không thể phát hiện thế giới pháp thuật vậy. Vua Arthur thật sự có thực lực xây dựng một lăng mộ như vậy sao, chẳng lẽ là Merlin giúp ông ấy xây lên? Chờ đợi bọn họ ở phía trước có thật là lăng mộ vua Arthur không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.