Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 7




Mì tôm lấp đầy dạ dày trống không của năm thằng con trai, cuối cùng, lúc Từ Minh lên tới cấp 30 thì đứng dậy, ngáp dài một cái rồi vung tay nói: “Các anh em, về nhà!”

Trương Bác Văn lập tức cảm động rớt nước mắt, hận không thể trực tiếp bay ngay về.

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: đại thần, ông chủ anh vẫn chưa về à?

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: sao vậy?

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: hì hì, chơi cả ngày hơi mệt, muốn nghỉ nên thuận miệng hỏi thôi.

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ừm.

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: khụ, tạm biệt anh zai, bọn em out đây (^_^)

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: hai người?

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: đúng vậy, em với Trương Bác Văn giờ đang ở cùng một phòng này (^_^)

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: …

Trương Bác Văn quyết đoán đứng dậy bóp cổ Từ Minh.

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ha ha.

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: … Đại thần đừng nghe cậu ấy nói mập mờ như vậy, kỳ thật là con trai đấy! Bọn em đều là đại học năm nhất, bốn người họ cùng một phòng còn em tự thuê phòng ở, lúc trước nói như vậy có lẽ là cảm thấy thú vị.

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: …

【 đội ngũ 】 Nhào Zô Đây, Anh Zai: …

Từ Minh mắng to: “Sao ông bán bọn tui nhanh vậy!” Sau đó tay bùm bùm đánh chữ.

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: xin đại thần đừng nói ra! Bé không muốn bị người ta chửi là nhân yêu!

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: à.

Nhìn thái độ đại thần trở nên lạnh nhạt như cũ Trương Bác Văn thấp thỏm không yên, sau đó bị Từ Minh đứng dậy bóp cổ: “Ông là cái đồ vì sắc không cần anh em!”

Trương Bác Văn giận dữ nói: “Là ai không cần anh em trước! Nếu ông không nói mấy câu mập mờ như vậy thì tui sẽ bán mấy ông đi sao?”

Từ Minh: “… Chỉ đùa chút thôi mà, cũng không phải vợ ông, ông sợ hãi như vậy làm chi…”

Triệu Hạo Vũ cũng đi qua dỗ dành hai người: “Được rồi được rồi, dù sao cũng không phải việc gì to tát, đều là anh em việc gì phải căng thẳng như vậy.” Nghe vậy, hai người liếc nhau cùng im lặng, như vậy cũng coi như là hòa rồi.

Nhìn lại màn hình, đại thần đã logout, trong lòng Trương Bác Văn lập tức cảm thấy khó chịu.

Sau khi tạm biệt bốn người kia, Trương Bác Văn run rẩy đi về căn phòng nhỏ của mình.

Về đến nhà Trương Bác Văn liền bật máy tính, láng máng thấy máy khởi động hơi chậm nhưng cậu cũng không để ý mà ngồi ngẩn người với màn hình máy tính. Một lát sau cảm thấy vô vị, dứt khoát lên giường ngủ dù trời còn chưa tối. Nhưng sớm thế này hoàn toàn không khớp với đồng hồ sinh học của Trương Bác Văn, thế là cậu cứ lật qua lật lại trên giường, mãi mà không ngủ được.

Cậu có hơi hưng phấn, nhưng ngay sau đó lại cảm giác sự hưng phấn của mình đến rất kỳ quái.

Chẳng phải yêu đương với Bạch đại thần, hưng phấn cái con khỉ? Vả lại, bọn họ còn chưa gặp nhau trong hiện thực, nhỡ đâu mặt mũi đại thần xấu òm thì làm thế nào? A… Mặc dù mình cảm thấy chỉ cần tờ-rym dài bự tính cách dịu dàng là được, còn mặt mũi liên quan gì đến tính thú của mình đâu!

Sau nửa đêm, miên man suy nghĩ đủ các kiểu cuối cùng Trương Bác Văn cũng nhắm mắt, cuối của cuối cùng, cậu đưa ra kết luận – nói không chừng đại thần vốn thẳng, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Thôi ngủ đi cho lành!

Vào đêm, Trương Bác Văn vẫn chưa ngủ say loáng thoáng thấy thân thể mình bị một người giơ lên, chân gác lên vai một người, sau đó cúc nhỏ của cậu bị đâm vào một ngón tay.

Trương Bác Văn: “…”

Căn cứ vào ngón tay trong thân thể thì người đột nhiên xuất hiện trên giường mình có lẽ rất cường tráng. Đầu óc Trương Bác Văn trống rỗng, người cứng đờ không dám động đậy.

Chắc mọi người ai cũng nhìn ra Trương Bác Văn là một bé con dâm đãng, nhưng điều này không có nghĩa là ai cũng có thể chơi Trương Bác Văn đâu nha! Nếu đêm đầu tiên bị một người không quen, không biết phẩm hạnh tốt xấu cướp đi, vậy có thể chắc chắn là cậu không hề vui! Trong lòng cậu, lần đầu tiên đương nhiên phải làm với người mình thích!

Thế là, đợi lúc người phía trên rút ngón tay chuẩn bị vác súng ra trận, Trương Bác Văn lập tức vùng lên, vung chân đá vào ngực người nọ.

Sau đó…

Người đàn ông không hề sứt mẻ, cứ như Trương Bác Văn đá vào người hắn chỉ là gãi ngứa thôi vậy. “Tỉnh lâu rồi, hử?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, nghe vô cùng gợi cảm.

Trương Bác Văn: “…”

Trương Bác Văn giận dữ hét lên: “Anh là ai! Cút mau! Lăn khỏi giường của tôi nhanh! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“A.” Người đàn ông khẽ bật cười, “Tôi là ai? Tôi là người đàn ông của em!”

Nói xong, hắn lập tức gác chân Trương Bác Văn lên người, sau đó hạ thể nhắm ngay cửa vào ưỡn về trước, bộ phận sinh dục tức khắc chui vào thân thể Trương Bác Văn.

Trương Bác Văn: “A -! Đau -”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.