Quay Đầu

Chương 98




Mặc dù không phải là tên Tương Kế làm người ta ghét kia, nhưng người đàn ông này cũng có quan hệ không ít với Tương Kế. Lần đầu tiên khi Nhan Duệ nhìn thấy người đàn ông này cũng đã không thích, anh có thái độ hoài nghi đối với người đàn ông mà em gái muốn kết hôn gấp gáp này, không phải anh không đồng ý, cũng không phải là anh giận cá chém thớt, người đàn ông này thật sự cùng Nhan Tư Tư quá giống nhau, giống nhau ở chỗ không đáng tin cậy, cũng giống nhau ở chỗ quá điên cuồng. Khi hai kẻ điên ở cùng một chỗ với nhau thì sẽ như thế nào? Thế nhưng Ninh Vi Nhàn lại không đồng ý với ý nghĩ của anh, thật sự cô cũng không thích người tên Tương Kế kia, nhưng người tên Tương Thành này là vô tội.

Đúng vậy, người đàn ông này tên là Tương Thành, chính là người em trai họa sĩ lười biếng lang thang khắp nơi trên thế giới của Tương Kế. Không giống như Tương Kế, Tương Thành không có sở thích cướp đoạt người yêu của người khác, nhưng vốn là một nhà nghệ thuật trời sinh với tính tình phóng đãng cùng đa tình, cho nên anh ta có rất nhiều người tình ở khắp mọi nơi trên thế giới, chỉ là không kém Nhan Tư Tư bao nhiêu. Thời điểm hai người gặp nhau ở Châu Phi vẫn còn đối địch lẫn nhau, ai có ngờ được  khi cùng nhau tham gia lễ hội của một bộ lạc vào buổi tối, uống rượu say quá làm loạn, sáng ngày thứ hai liền thấy thuận mắt, liền chuẩn bị kết hôn chỉ trong ba tuần lễ ngắn ngủn, hơn nữa bộ dáng của bọn họ giống như là không phải anh không gả, không phải em không cưới vậy, rất là thâm tình, nếu ai không biết rõ thời gian bọn họ quen biết không bao lâu, còn tưởng bọn họ đã có tình duyên ba kiếp rồi cũng nên. 

Khi biết được hoàn cảnh quen biết nhau của bọn họ, thái độ của Nhan Duệ đang từ nghi ngờ chất vấn liền biến thành phản đối ngay lập tức, anh kiên quyết không đồng ý để Nhan Tư Tư kết hôn cùng với Tương Thành, hơn nữa còn phản đối rất gay gắt. Ninh Vi Nhàn đối với việc phản đối của anh thì từ chối cho ý kiến, bởi vì cô cho rằng anh có lòng dạ hẹp hòi. Điều đó đã làm ‘đứa bé’ tên Nhan Duệ tức giận hừ lạnh một tiếng rồi về nhà đóng cửa không chịu ra gặp ai, điện thoại gọi tới cũng không thèm trả lời, nguyên nhân chủ yếu là vì nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này. Tuy nói rằng vì không thích Tương Kế cho nên anh giận cá chém thớt, nhưng nguyên nhân chủ yếu trong đó là bởi vì anh không đánh giá cao Tương Thành, mặc dù Nhan Tư Tư chống đối với anh từ nhỏ cho đến lớn, nhưng nói cho cùng cô ấy vẫn là em gái của anh, muốn khi dễ Nhan Tư Tư cũng chỉ có anh và người nhà họ Nhan. Anh nhìn Tương Thành không thuận mắt cũng không có cảm tình tốt, tuy anh ta là họa sĩ, nhưng tính tình lại thích lang bạt đây đó, mà Nhan Tư Tư cũng thích chạy loạn, cho hai kẻ bị bệnh thần kinh cùng ở một chỗ với nhau, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? 

Nói tóm lại là anh không đồng ý, cho dù ba Nhan mẹ Nhan có năn nỉ giải thích như thế nào cũng không có tác dụng. Nhan Tư Tư sau khi lần thứ N cố gắng gọi điện thoại cho anh đều thất bại, liền quyết định tự mình mang theo vị hôn phu tới nhà tìm anh, nhưng khi Nhan Duệ từ trong miệng quản gia biết được việc này đã lập tức chạy vào phòng sách, đem cửa khóa lại, tự nhốt mình bên trong, chỉ cho một mình Ninh Vi Nhàn cái chìa khóa duy nhất, còn năn nỉ cô đừng cho bọn người Nhan Tư Tư vào nhà, sau đó liền ở lì trong phòng sách không ra. 

Lòng anh tràn đầy tin tưởng rằng nhất định vợ anh sẽ đứng cùng một phe với anh, cho nên anh chỉ luôn miệng dặn dò Ninh Vi Nhàn mọi chuyện, cũng không chờ cô đồng ý, vì vậy, cuối cùng anh bị vợ quay lưng lại với mình, đứng về phe của địch. 

Thời điểm Nhan Tư Tư được người làm dẫn vào nhà thì miệng vẫn nói không ngừng, cả người đen thui như một cục than đen, người đàn ông kia đi bên cạnh nắm tay cô ấy, giống như hai người là một đôi được trời sinh ra để kết hợp với nhau. Khi Ninh Vi Nhàn nhìn thấy bọn họ cũng không nhịn được bật cười, cô nhìn kiểu gì cũng thấy giống như hai cục than đen ở cùng với nhau, chỉ thiếu mỗi que diêm là có thể đốt cháy bọn họ rồi. “Tư Tư, hôm nay em ăn mặc thật lạ nha?” Da ngăm đen thì không nói đi, lại còn mặc đồ màu đen, cô ấy sợ buổi tối có người nhận ra sao? Cả người cùng quần áo cũng đen như nhau không khác biệt lắm……….

"Khụ, chị dâu, đây chính là kiểu quần áo mùa hè mới nhất...... Chị không cảm thấy mặt nhìn rất đẹp sao? Chị xem chỗ này là chân em, còn chỗ này là eo.” Nhan Tư Tư tự luyến sờ sờ phía dưới để biểu đạt lời nói, còn hướng về Ninh Vi Nhàn đá lông nheo. 

Ninh Vi Nhàn khóe miệng nâng lên nhẹ nhàng, nhìn về phía Tương Thành đang đứng bên cạnh cô ấy. Cô cũng không đặc biệt ghét người đàn ông này, nhưng cô cũng không có bao nhiêu ấn tượng tốt với anh ta. Nhưng Tương Thành lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác hẳn với Tương Kế, mặc dù hai người đều là những kẻ phong lưu đào hoa. Ở khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Tương Kế, cô rất muốn tát anh ta một cái, tránh anh ta càng xa càng tốt, tựa như anh ta là một cái gì đó bẩn thỉu nhất trên đời này, nhưng trong khoảnh khắc cô nhìn Tương Thành, cô lại cảm thấy thản nhiên, trừ lần đầu tiên nghe tin kết hôn của hai người thì cảm thấy rất vui mừng, có lẽ người có thể làm cho Nhan Tư Tư nảy sinh tình yêu sét đánh cũng không phải là người bình thường: “Ừ…….Nhìn rất đẹp. Ngồi đi.”  

"Chị dâu khỏe không?" Tương Thành nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng đủ để làm lóa mắt người khác. 

Ninh Vi Nhàn gật đầu với anh ta một cái, nhưng cô cũng không có trả lời với tiếng gọi chị dâu của anh ta, mặc dù nói thật lòng cô cũng không có thành kiến gì với Tương Thành, dù sao Nhan Duệ cũng không chịu tiếp nhận Tương Thành, cô là vợ của Nhan Duệ, theo lẽ tự nhiên là sẽ đứng ở cùng một chiến tuyến với chồng của mình rồi. Cô cũng chỉ có thể giúp được bao nhiêu đó thôi, dù sao nếu đến cuối cùng Nhan Tư Tư vẫn kiên quyết muốn cùng Tương Thành kết hôn, Nhan Duệ có muốn ngăn cản cũng không được, cùng lắm là tức giận mười ngày hay nửa tháng rồi cũng thôi. 

"Chị dâu, anh hai của em đâu? Không phải là anh hai không muốn gặp mặt em chứ?” Nhan Tư Tư hỏi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười như một thói quen, nhưng trong mắt cô hiện lên sự mất mác rất rõ ràng. Ninh Vi Nhàn nhìn thấy rõ điều đó, cười khẽ: “Anh ấy như thế nào lại không muốn gặp em chứ? Em còn không hiểu rõ tính của anh trai em sao, tuổi càng lớn thì càng giống như một đứa trẻ.”

Cô vừa nói xong, vừa đúng lúc Nhan Ninh mang hai ly nước trái cây từ trong nhà bếp đi ra ngoài, để ở trước mặt Nhan Tư Tư cùng Tương Thành mỗi người một ly: “Mời cô, chú uống nước trái cây đi.”

Nhan Tư Tư đưa tay nhéo cái má mềm mũm mỉm của đứa cháu nhỏ của mình: “Nhóc con xấu xa, phải gọi là dượng.”

"Không được." Sau khi Nhan Ninh xoay chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lập tức nhảy tránh ra xa người cô lúc nào cũng rất thích nhéo mặt cậu, trốn vào lòng của mẹ cậu: “Ba còn chưa có đồng ý mà, chú ấy còn chưa phải là dượng của con đâu.” Thêm vào đó, cậu cũng không thích cái chú đã tới nhà cậu ngày đó, chú này là em của chú đó, vậy cậu cũng không thích. Cô của cậu nếu thật phải lấy cái chú này, thì cái chú ngày đó không phải cũng trở thành bà con của bọn họ sao? Vậy không là không tốt rồi. Mẹ là của cậu và ba, không ai được tới giành hết. 

Cái đầu nhỏ của cậu suy nghĩ rất là nhanh, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi đã từ cái chú này, rồi tới cái chú ngày đó suy nghĩ cả đống chuyện, cuối cùng cảm thấy không biết đó là tư vị gì. 

Bị đứa cháu làm cho tức đến nỗi trái tim cũng như bị nghiền nát, Nhan Tư Tư bưng ly nước trái cây trước mặt uống một hớp lớn cho hả giận, đưa tay ra muốn gõ đầu của tên tiểu tử xấu xa này một cái, nhưng Nhan Ninh lại tinh mắt vô cùng, cậu ngay lập tức vùi đầu vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, chỉ để lộ ra một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, hướng về phía Nhan Tư Tư chớp mắt vài cái, giọng cậu cười khanh khách: “Cô à, cô thẹn quá thành giận rồi.” Nói xong, cậu giống như muốn khoe khoang việc tốt của mình hỏi Ninh Vi Nhàn: “Mẹ, con vừa sử dụng thành ngữ đó có đúng hay không?”

Ninh Vi Nhàn đương nhiên biết cô em chồng của mình da mặt mỏng, cũng muốn chừa cho cô ấy một chút mặt mũi, cho nên cho dù là con trai nói đúng, cô cũng không thể trả lời được, bàn tay mềm của cô đụng nhẹ vào khuôn mặt trắng noãn nhỏ bé của con trai: “Con không được phép nói với cô như vậy.” Thấy cái má nhỏ phúng phính, cô không nhịn được sờ thêm một chút, thật mềm mại non nớt, cảm giác ở tay rất dễ chịu. 

Nhan Tư Tư thở dài, than thở cho sự đáng thương của mình: “Chị dâu...... Chị nói thật với em đi, anh hai đang ở đâu vậy?"

Ninh Vi Nhàn nhíu mày, đưa tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra một cái chìa khóa: "Ừ, đi tìm anh hai của em đi, anh ấy đang ở phòng đọc sách."

Nhan Ninh không khỏi cảm thấy có chút lo lắng nhìn Nhan Tư Tư cùng Tương Thành đi lên lầu: "Mẹ...... Ba có nổi giận hay không?"

"Ba con không dám nổi giận với mẹ đâu." Ninh Vi Nhàn cười khẽ, hôn một cái trên mặt con trai: “Có đúng hay không hả con trai?”

Nhan Ninh nghe xong cũng không nhịn được cười trộm: “Mẹ, chúng ta cũng đi theo lên lầu đi, con cũng rất muốn nhìn xem thế nào!” Vừa nhìn thấy mẹ cậu gật đầu, cậu liền vội vàng từ trong ngực cô nhảy xuống, nhấc chân chạy thẳng lên lầu.  Từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại ở cùng cậu, cậu càng ngày càng giống như là một đứa nhỏ mười tuổi, không còn giống như một đứa nhỏ  trưởng thành sớm, chỉ có một đứa nhỏ mười tuổi mới có thể hành động ngây thơ đáng yêu như vậy, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Duệ đối với việc này của cậu rất là vui mừng, một đứa nhỏ trưởng thành quá sớm lúc nào cũng làm người ta đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.