Quay Đầu

Chương 93




Phòng học lớn bị những cái bàn chia thành nhiều khu vực nhỏ, hiện giờ phụ huynh đang ngồi vào chỗ của học sinh vẫn ngồi mỗi ngày. Phụ huynh học sinh đều đã tới, cho nên phòng học căn bản không đủ chỗ ngồi, các học sinh vẫn còn đang bận rộn xắp sếp ghế ngồi, Nhan Ninh cũng náo nhiệt giúp đỡ mọi người. Nhan Duệ đang ngồi ở chỗ của con trai, trong khi Ninh Vi Nhàn bị bắt buộc ngồi ở trên đùi Nhan Duệ.

“Làm như vậy khó coi quá…….Anh mau để em xuống.” Ninh Vi Nhàn nhìn xung quanh một cách không tự nhiên, cô phát hiện nhiều người xung quanh cũng đang nhìn mình, chuyện này thật sự mất mặt quá, với tính tình đoan trang của cô, thì loại hành động thân mật riêng tư như vậy…..chắc chắn đây không phải là chuyện tốt: “Nhan Duệ…..”

Nhan Duệ ôm chặt cô, hai tay dùng sức siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, mặt anh tựa lên ngực cô, buồn buồn nói: “Không thả.”

Mặt mũi đều mất hết rồi...... Ninh Vi Nhàn thừa dịp Nhan Duệ không chú ý bất chợt đứng dậy từ trên đùi anh, vừa đúng lúc Nhan Ninh theo sau các bạn học mang ghế đi vào. Cô vội vàng đến gần: “Ninh Ninh đem ghế tới, mau đi giúp con mang ghế lại đây.”

Nhan duệ từ chối lắc đầu: "Không cần. Trẻ con phải rèn luyện thường xuyên mới được, lúc nào cũng có người lớn giúp đỡ thì con sẽ không trưởng thành được." Nhan Duệ nói năng rất hùng hồn, nghe ra đầy ý nghĩa, nhưng Ninh Vi Nhàn đã biết rõ con người của anh, cô nghiêm mặt lại, Nhan Duệ liền ngoan ngoãn đứng dậy, đến bên cạnh Nhan Ninh muốn nhận lấy cái ghế, không ngờ con trai lại tỏ vẻ không cần, anh bỏ tay xuống, nhìn về phía Ninh Vi Nhàn nhướng mày, tỏ ý: em thấy đó, con trai không cần anh giúp. Ninh Vi Nhàn không để ý tới anh, sau khi thấy con trai dọn xong ghế liền lấy khăn giấy lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt cậu, ghế này được đem từ trong nhà kho của trường học tới, vừa bẩn, lại nặng, Nhan Ninh dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, phải xách lên lầu hai, không mệt mới là lạ: “Có mệt hay không?”

Nhan Ninh gật đầu, hết sức hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng của mẹ: “Mẹ hôn con một cái sẽ không mệt nữa.” 

“Đứa nhỏ này cũng biết làm mẹ vui vẻ.” Ninh vi nhàn bị cậu chọc cười, theo lơi cậu nói liền hôn cậu một cái, sờ tay nhỏ thấy cũng dính bẩn, liền lau thật sạch cho cậu, sau đó lấy quả táo đã được rửa sạch sẽ để trên bàn nhét vào tay cậu. Nhan Ninh cắn một cái, cười nheo mắt ngồi trên đùi Ninh Vi Nhàn. Nhan Duệ nhìn không nổi liền gọi cậu tới bên mình: “Đừng ngồi lên đùi mẹ, tới đây, ba ôm con.” 

Nhan Duệ hiếm khi được dịu dàng như vậy, chỉ tiếc con trai cũng không chịu nể mặt: “Không cần, con muốn mẹ ôm, ba đã ôm từ nhỏ đến giờ, con chán luôn rồi, ba còn ôm chưa đủ sao?” Nói xong cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ như muốn được an ủi: “Có phải mẹ rất thích ôm con hay không? Con rất nhẹ đúng không?”

Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên đồng ý, còn ôm lại con trai hai cái, bày tỏ ôm cậu như vậy đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, Nhan Ninh cũng ôm cổ mẹ, Nhan Duệ tức đến nỗi suýt trợn trắng mắt, cũng may lúc này giáo viên Hoàng đi vào, tất cả phụ huynh học sinh đều đến đông đủ, chỉ trừ một vài người có việc không thể đến, còn một số khác gọi điện thoại nói đã sắp đến. 

Đối với hai cha con Nhan Duệ đã đến họp phụ huynh không biết bao nhiêu lần, hơn nữa ở tiểu học rất coi trong giáo dục, một học kỳ phải họp ít nhất ba bốn lần. Mặc dù Nhan Ninh nhảy lớp rất nhanh, nhưng Nhan Duệ cũng chưa từng vắng mặt buổi họp nào. Anh đối với những việc như vậy của trường học rất quen thuộc, mỗi cuộc họp phụ huynh hàng năm, bài phát biểu mở đầu cũng không khác nhau lắm…….Sau khi lời mở đầu liên miên bất tận được nói xong, có vài nữ sinh nhỏ ăn mặc xinh đẹp bưng những chén nước đưa tới, trong đó, khi một nữ sinh đưa nước đến trước mặt Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Duệ thì khuôn mặt nhỏ bé liền ửng đỏ, còn len lén lấy ra mấy viên chocolate đưa cho Nhan Ninh, không ngờ Tiểu Suất Ca cũng không cho một chút mặt mũi không chịu nhận lấy, không ngờ Ninh Vi Nhàn thấy cô bé sắp khóc liền nhanh tay nhận lấy, nữ sinh nhỏ lúc này mới ngưng khóc mỉm cười.

Ninh Vi Nhàn không đồng ý đối với thái độ của con trai với bạn học: “Ninh Ninh, tại sao con lại đối với bạn học như vậy?”

Nhan Ninh ngạc nhiên nhìn cô: “Mẹ muốn con đối xử tốt với cô ấy sao?”

“Cũng không cần phải tốt, nhưng con cũng không thể bỏ mặc bạn học như vậy, không đối với người ta tốt, cũng không thể làm như không thấy, đúng không?” Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không thích, có thể từ chối khéo léo hơn, chứ như vậy thì cứng rắn quá……”

“Anh lại thấy con trai không có làm sai.” Nhan Duệ uống ngụm nước: “Con không thích, còn phải tỏ ra dịu dàng, như vậy về sau sẽ càng phiền phức hơn, thà rằng không để ý tới cô ấy ngay từ đầu. Hơn nữa, cô bé kia tuy còn nhỏ nhưng vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ trên đời này đều như vậy, muốn dây dưa không chịu buông….” Vừa nhìn thấy sắc mặt vợ thay đổi, anh liền vội vàng ninh nọt: “Dĩ nhiên Vi Nhàn em không như vậy…..Nhưng đa số đều là vậy, em không để ý đến cô ấy, cô ấy khóc thì cô ấy tự chuốc lấy phiền phức, em để ý cô ấy, vậy càng phiền phức hơn. Nếu sau này Ninh Ninh thích một cô bé khác, gặp những chuyện này quấn quanh thì là phiền phức lớn. Vợ à……Tay em có đau không, hay để anh ôm con.”

Ninh Vi Nhàn định lên tiếng thì bạn nhỏ Nhan Ninh bỗng nhiên rất có cá tính, rời khỏi người cô, ngồi lên đùi Nhan Duệ, cậu tức giận quay mặt qua chỗ khác mà không nhìn cô, giống như có ý kiến với lời nói của cô. Ninh Vi Nhàn dở khóc dở cười, thấy Tiểu Suất Ca vẫn cứ liếc trộm mình từ kẽ tay, nói: “Được rồi, mẹ biết rồi, Ninh Ninh không thích thì không để ý là được.” Cô vừa nói xong, con trai liền nhào vào lòng cô lần nữa, lần này vì lực quá lớn làm cô suýt nữa ngã xuống ghế, may mà có Nhan Duệ ôm cô.

Giáo viên người ta nói chuyện hết sức cực khổ ở phía trên, cả nhà bọn họ lại ngồi ở đó đùa giỡn, giáo viên Hoàng cứ nghiêng mắt nhìn bọn họ không ngừng, Ninh Vi Nhan nhìn thấy, liền vỗ hai kẻ điên, một lớn một nhỏ, của nhà mình để bọn họ yên lặng một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.