Quay Đầu

Chương 70




Edit: meoluoihamngu

Bỏ bút trong tay xuống, Nhan Duệ nhìn người phụ nữ đứng ở cửa ngơ ngác nhìn mình, chân mày xinh đẹp nhíu lại: “Có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc…” Người phụ nữ từ từ đi vào, cầm trên tay tài liệu giả, cô ta đi đến trước bàn, cúi người xuống nhìn Nhan Duệ, nhỏ giọng mềm mại đáng yêu nói: “Đã tan việc rồi, sao anh chưa về nhà thế?”

Nhìn rãnh sâu giữa bầu ngực, anh có thể nhìn thấy núm vú như ẩn như hiện kia, nâng mắt lên nhìn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên nói: “Môi của cô có cái gì kia.”

Người phụ nữ kêu lên một tiếng: “Cái gì?” Vôi vàng che miệng xoay người lại, trước khi đến đây cô đã trang điểm rồi mà! Cô ta sờ gương mặt mình thì không có gì mới biết mình bị lừa. Lập tức quay đầu lại nói: “Ghét, tổng giám đốc anh thật thích nói đùa, anh nói, anh muốn đền bù cho em như thế nào đây?”

Đền bù… Nhan Duệ trầm tư suy nghĩ. Là anh chưa thể hiện rõ sao, còn thể hiện rõ phóng đãng sao? Người phụ nữ này tự tin rằng anh sẽ mắc câu sao?

Khó trách Vi Nhàn không tin mình, bây giờ anh cũng muốn khinh bỉ chính mình.

Người phụ nữ thấy Nhan Duệ rơi vào suy tư, cho rằng anh bị mình làm cho xúc động, cúi người xuống, cả đồi núi to lớn đập vào mắt anh, Nhàn Duệ nhìn một chút, nhưng không có bất kì phản ứng nào, chỉ hỏi: “Nâng ngực mất bao nhiêu tiền?”

“Mười vạn…” Không đúng, tại sao cô lại trả lời chứ? Mặt người phụ nữ cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tổng giám đốc thích nói đùa thật, thiệt là… Dọa người ta giật mình.”

Nhan Duệ đứng dậy, môi mỏng khẽ cười giễu cợt: “Tôi đối với silicon không có hứng thú.” Anh thích Vi Nhàn lớn nhỏ vừa phải hơn. Chính là như vậy, gầy nhưng ngực lại lớn, điều này có khoa học không? Lấy âu phục mặc vào, đem mỗi cái nút áo tỉ mỉ cài, anh di chuyển bước chân đi ra ngoài.

Người phụ nữ thấy anh không trả lời, có chút hốt hoảng, thế nào, tại sao lại như vậy chứ? Theo lý thuyết khi anh nhìn thấy ngực mình sẽ có hứng thú chứ, tại sao lại không nhúc nhích! Nhìn Nhan Duệ sắp đi ra khỏi phòng làm việc, cắn răng, đuổi theo: “Tổng giám đốc!” Hai tay ôm anh thật chặt, mặt dán vào lưng anh, trong lòng say mê người đàn ông tuấn tú này, anh thật là cao lớn, rất anh tuấn! Cô ta thật sự rất thích rất thích anh, không cần danh phận, chỉ cần tình một đêm thôi! “Em thích anh, thật sự rất thích anh… Anh chấp nhận em có được không? Em đảm bảo không tranh đoạt với Nhan phu nhân, em sẽ thật biết điều làm tình nhân của anh, sẽ không làm chuyện khiến anh mất hứng.” Cô ta thề son sắt đảm bảo, trong nháy mắt, nước mắt rơi xuống.

Diễn sâu thật. Nhan Duệ chỉ cảm thấy buồn cười, anh tránh người phụ nữ, thấy cô ta cả người trần truồng chỉ mặc đồ lót mỏng, thật sự rất buồn cười: “Tôi đã kết hôn.”

“Em biết.” Người phụ nữ vội vàng nói. “Em không cần danh phận, chỉ muốn ở cùng anh mà thôi.”

Chân thực đến mức làm người khác phải cười châm biếm, cô ta không quan tâm danh phận sao? Nói buồn cười quá! Cô ta không quan tâm, nhưng anh để tâm, muốn để Vi Nhàn đau lòng nữa sao? Vi Nhàn đã nản lòng với mình, anh muốn đâm cho cô một đao nữa sao?

Người phụ nữ này có chứng vọng tưởng sao?

“Tôi nói lại lần nữa, cút ngay.” Anh đẩy cánh tay người phụ nữ ra, vẻ mặt chán ghét và ghét bỏ. “Bây giờ cô đến phòng nhân sự nhận lương, sau đó cút ra khỏi công ty.”

Người phụ nữ kinh ngạc, nước mắt lập tức rơi xuống, thoạt nhìn rất đáng thương. Đáng tiếc trong mắt Nhan Duệ chỉ cảm thấy cô ta rất dối trá, anh kéo cửa phòng làm việc ra, lạnh lùng nói: “Tôi lặp lại lần nữa, cút.”

Người phụ nữ lăn lộn trong xã hội nhiều năm, không phải là người ngu ngốc, nhặt quần áo trên đất mặc qua loa rồi chạy vội ra ngoài. Yên lặng nhìn phòng làm việc, Nhan Duệ chỉ cảm thấy ghê tởm, giống như trong phòng này tràn ngập mùi hôi thối.

Đây là cảm giác trước đây anh chưa có. Trước đây anh không phải là không có phụ nữ ôm ấp yêu thương, bất kể là người phụ nữ như thế nào, dáng dấp xấu xí như Vô Diệm, anh cũng sẽ không nói có ác ý hoặc cảm thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy mình có sức hấp dẫn. Nhưng bây giờ… Mặc kệ là người phụ nữ xinh đẹp như thế nào, anh cũng cảm thấy phiền.

Bước chân có chút nhanh, Nhan Duệ phát hiện anh không thể chờ đợi được muốn quay về nhà. Anh không để ý đến đám nhân viên công ty đang nhìn mình chỉ chỉ chỏ chỏ, anh muốn về nhà, anh muốn gặp Ninh Vi Nhàn!

Trên đường đi qua một tiệm bán hoa, Nhan Duệ muốn đi vào mua một bó hoa, sau đó nghĩ lại, Ninh Vi Nhàn đang mang thai, nghe nói phấn hoa không tốt, chỉ có thể lái xe rời đi. Bây giờ mới có sáu giờ, chính là lúc Vi Nhàn xem phim truyền hình, anh trở về, sợ sẽ quấy rầy cô.

Suy nghĩ một lát, anh vòng đến nhà lớn, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Chocolate điên cuồng chạy đến. Ôm Chocolate vào trong ngực, cười nói: “Ha ha, ngươi lại mập lên rồi.”

Chocolate gâu gâu kêu mấy tiếng.

Ôm con chó cho nó đi tắm, thổi khô bộ lông của nó, sau đó cho nó ăn chút gì, Nhan Duệ cảm thấy nhàm chán nằm trên ghế salon xem tivi. Vợ chồng nhà họ Nhan đi dự tiệc, Nhan Tư Tư lại không có ở nhà, một người trong phòng lớn như vậy, thật là cô đơn. Lúc này, Nhan Duệ lại nhớ đến Ninh Vi Nhàn.

Ninh Vi Nhàn đang vuốt bụng xem tivi, đột nhiên hắt xì hơi, cô sờ sờ mũi, nghĩ rằng mình bị cảm cúm.

Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, Nhan Duệ vỗ vỗ đầu Chocolate, nó ngoan ngoãn nhảy từ trên gối anh xuống, đáng thương nhìn anh, kêu gâu gâu. Trong lòng Nhan Duệ không chịu nổi, sờ sờ đầu Chocolate dịu dàng nói: “Đợi đến khi tiểu chủ nhân của ngươi ra đời, ta với nữ chủ nhân của người sẽ mang ngươi về nhà có được không? Cả người ngươi đầy lông, đối với thân thể của cô ấy không tốt.”

Chocolate giống như nghe hiểu anh nói, gâu gâu hai tiếng, nằm úp sấp xuống.

Nhan Duệ cảm thấy đau xót, anh lại vỗ vỗ đầu Chocolate, xoay người lấy áo khoác trên ghế mặc vào, đi ra ngoài.

Khi về đến nhà Ninh Vi Nhàn đã sớm ngủ, Nhan Duệ rón rén trở lại phòng mình, khi anh nhìn thấy phía sau áo khoác có dấu son môi, chán ghét nhíu mày một cái, cầm quần áo nhét vào trong thùng rác. Cuộc sống mấy ngày qua của anh vẫn như vậy, mỗi ngày anh sáng chín chiều năm, sau khi tan việc quay về nhà lớn nhìn Chocolate một lát, đợi Ninh Vi Nhàn ngủ mới về nhà, tắm một cái rồi đi xem văn kiện, khoảng mười hai giờ chân Ninh Vi Nhàn sẽ đau, anh liền lén lén lút lút đi xoa bóp cho cô. Mỗi ngày chỉ ngủ bảy tiếng, khác xa với cuộc sống phóng đãng trước kia của anh, nhưng Nhan Duệ không cảm thấy khổ cực chút nào, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.