Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 15: Kinh hồn




Ba ngày sau, tin chiến thắng truyền đến, Dư Triệt mai phục đã lâu hạ Ngũ Thành Lĩnh Đông, từ đây dãy núi Trường Hận chính thức quy về bản đồ Yên Kỳ.

Lý Dã được đặc cách phong tướng quân, ngang với Dư Triệt Mạc Thuấn Hoa, ba người chia ba đường, tiến thẳng vào Cố Kinh.

Ngũ Thành vừa mất, Lĩnh Đông mở rộng cửa ngõ, kết cục phương nam đã định; một phương khác, Lan Tử Vũ âm thầm giảng hòa thành công với Tây Nhung, song phương liên thủ trình lên đủ chứng cứ cho Bắc Thục vương Thích Khoát Vũ, chứng minh người Mẫn Châu vu oan, Thích Khoát Vũ thuận thế bắt đầu cuộc đàm phán nửa uy hiếp với Mẫn Châu.

Mọi chuyện đã sắp sửa kết thúc, đại hôn của Cẩm Dương không thể lỡ ngày, Nhiễm Thanh Hoàn đã chuẩn bị đi về cùng Vương gia nhà mình, đang nhoài lên bàn chợp mắt, thì Trịnh Việt từ bên ngoài vén rèm tiến vào. Gió lạnh lập tức chẳng chút thương xót thổi tỉnh Nhiễm Thanh Hoàn, Cẩm Dương vương phá mộng đẹp của người ta moi một đống đồ từ trước ngực ra cho gã: “Thái phó cho người đưa tới, ngươi xem xem.”

Nhiễm Thanh Hoàn tùy thời nắm giữ ba lộ quân, mãi chưa được nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng nhận lấy, đôi mắt nửa mở nửa nhắm: “… Ừm, thứ gì… À, chiến báo của Hồng Châu và Nam Thục, lão đại à, cơ quan tình báo của ngươi mạnh ghê nhỉ.”

“Tình hình của Hồng Châu và Nam Thục đều ở đây rồi. Diêu Dạ Kỳ của Mẫn Châu không có ý nhúng tay, xem ra Lữ Diên Niên thôn tính Nam Thục chỉ là chuyện sớm muộn.” Trịnh Việt bỗng nhiên cảm thấy Nhiễm Thanh Hoàn mơ mơ màng màng này thú vị hơn lúc tỉnh táo khôn khéo.

– Tiếc thay, hệ thống chuyển hóa trạng thái mông lung của người này cũng cực kỳ mạnh, “Diêu Dạ Kỳ sợ Lữ Diên Niên nhằm vào hắn nên chủ động làm thân?” Chẳng bao lâu Nhiễm Thanh Hoàn đã tỉnh táo lại, chóng vánh lật xem thứ trên tay, bĩu môi, “Hắn không biết môi hở răng lạnh là gì à? Não lợn!”

Trịnh Việt nhàn nhạt đáp: “Chí lớn nhưng tài mọn, nếu hắn không ngu thì sao lại làm chuyện như phục kích sứ đội gây xích mích?”

Nhiễm Thanh Hoàn thuận miệng hỏi: “Điều tra ra rồi? Là người Mẫn Châu?”

“Ừ, vốn ta nghĩ hắn đã có thể đoạt được đại quyền của Mẫn Châu, thì ít nhiều phải có năng lực, như vậy xem ra, chỉ sợ lúc trước cũng là Minh Duệ phá rối nhiều hơn. Muốn dựa vào chút thủ đoạn này gây xích mích hòng phá đại kế của ta, cũng thật là nực cười. Vả lại, nếu thật sự phải ra tay, cũng không đến lượt hắn tranh với ta – vừa khéo cho hồ ly ngươi mượn cớ hạ Lĩnh Đông.”

“Là cho ngươi mượn cớ,” Nhiễm Thanh Hoàn chân thành khuyên răn, “Lão đại, làm người phải phúc hậu.”

Bỗng nhiên, gã càng xem càng thấy không đúng: “Khoan đã, chỗ này có vấn đề.”

“Ngươi cũng nhìn ra rồi.”

“Quốc lực binh lực Hồng Châu tất nhiên mạnh hơn Nam Thục, nhưng không lý nào nơi này vừa khai chiến thì cục diện đã nghiêng về một phía như vậy, hiện tại Nam Thục liên tiếp bại lui, quả thực là bị Hồng Châu đè đầu đánh, thông thường chỉ có một khả năng, là Nam Thục có nội gian.”

“Ngươi thấy sao?”

“Là người này…” Nhiễm Thanh Hoàn trầm ngâm một lúc, ngón trỏ vạch một đường dưới một cái tên, “Lê Thương.”

“Trực giác?”

“Không, tổng hợp từng việc lại, tám chín phần mười là hắn-” Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, “Minh Duệ bị đần à? Ở ngay trong tầm mắt hắn làm rõ ràng thế mà hắn không nhìn ra?”

“Còn nữa, ngươi cảm thấy rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến người này có thể quyền cao chức trọng ẩn nấp ở Nam Thục nhiều năm đột nhiên ra tay mà thủ pháp lại thấp kém như thế?” Trịnh Việt hỏi.

“Ta không nghĩ ra.” Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, “Ta thấy, hắn thực sự đang tự tìm đường chết.”

“Anh Ti!” Trịnh Việt gọi một tiếng, thiếu nữ đột nhiên chui ra, khinh công của nha đầu này thật sự quá lão luyện rồi.

“Đi tra một chút về người này, nếu xác nhận hắn là đinh Hồng Châu cắm ở Nam Thục thì giết đi.”

“À.” Anh Ti lĩnh mệnh lui xuống, không mảy may nghi ngờ, Nhiễm Thanh Hoàn âm thầm tán thưởng, đây là tố chất chuyên nghiệp.

“Chúng ta bận mà để Lữ Diên Niên nhàn rỗi, chẳng phải sẽ rất phiền toái?” Trịnh Việt chỉ sợ thiên hạ không loạn, đứng dậy vỗ vỗ vai Nhiễm Thanh Hoàn, “Chuẩn bị trở về, trời lạnh thật rồi, lúc đi còn nắng gắt chói chang, mà chớp mắt đã sắp nhìn thấy bông tuyết rồi.”

***

“Này, tướng gia, vương phi có đẹp không?” Không thể không nói, sự cẩn thận của Trịnh Việt thật sự khiến người ta phải chép miệng, dù đã hoàn toàn công hạ Lĩnh Đông, chỉ còn lại một số công việc kết thúc, Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn chỉ dẫn theo hơn một trăm thị vệ, yên ắng bước trên con đường đói khát quay về Cẩm Dương. Sau vài ngày, mối quan hệ của Nhiễm Thanh Hoàn với chúng thị vệ đã tiến triển đến bước có thể bá vai nhau tùy tiện đùa giỡn.

“Đẹp,” Nhiễm Thanh Hoàn nhớ lại tiểu vương phi văn nhược hay ngượng kia, không khỏi tán thưởng một tiếng, “Hoa vi mạo, ngọc vi cốt, nguyệt vi thần, thu thủy vi tư.”

Thị vệ này tên Vương Tiểu Trung, là một tân binh, hắn trố mắt ra nghe: “Mẹ ơi, sao vốn từ của ngài rộng thế?”

“Ôi chao,” Nhiễm Thanh Hoàn hạ giọng, “Vương gia nhà ngươi thật là đẹp, ngươi xem cưỡi ngựa cũng không giống với bình thường kìa.”

Trịnh Việt lúc này vừa vặn quay đầu lại, chẳng biết có nghe thấy hay không, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy mình bị trừng mắt một cái như có như không, không nhịn được cười gượng vài tiếng.

“Tốt thật,” Vương Tiểu Trung vẻ mặt chờ mong, “Lần này về nhà, ta cũng có thể đón dâu rồi.”

“Ồ? Thật á, chúc mừng chúc mừng.” Nhiễm Thanh Hoàn không biết lớn nhỏ chắp tay, “Đến lúc đó ta phải đi xin chén rượu mừng uống mới được.”

“Nếu tướng gia chịu nể mặt thì thật là vẻ vang cho tiểu nhân.” Vương Tiểu Trung cười tít mắt, sau vài ngày, đã biết vị đại nhân này không nghiêm túc, nên không còn nhiều quy củ, nói cũng nhiều hơn, “Ta không phải là người đủ khả năng nhập ngũ, võ công luôn chẳng ra làm sao, Vương gia khai ân cho làm thị vệ, coi như có thành tựu. Việc này còn phải cảm ơn mẹ ta, nếu không phải năm đó mẹ khăng khăng bắt ta cưới một nữ tử họ Trương, thì ta cũng chẳng bỏ nhà đi tòng quân.”

“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối ngươi đều không theo.” Nhiễm Thanh Hoàn nháy mắt, “Có phải ngoại hình người đó đặc biệt thiếu đạo đức công cộng không?”

Vương Tiểu Trung mất một lúc lâu mới hiểu “ngoại hình thiếu đạo đức công cộng” là thế nào, toét miệng cười, “Đừng nói lung tung, ngoại hình nàng ấy xinh đẹp lắm, bà mai thiếu điều đạp nát bậc cửa nhà nàng luôn, nhưng mà ta không bằng lòng.”

“Tại sao?”

“Ta đã có người trong lòng rồi.” Vương Tiểu Trung hơi đỏ mặt, song vẫn mạnh dạn nói ra, “Không sợ tướng gia chê cười, nàng ở đối phố nhà ta, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, ta đã sớm nhận lời cưới nàng, nhưng mà mẹ ta không đồng ý, chê nhà nàng nghèo, chê nàng không đẹp, dù vậy ta vẫn muốn cưới nàng.”

Nhiễm Thanh Hoàn chợt thôi cợt nhả, im lặng nhìn người trẻ tuổi dũng cảm này.

Đôi mắt Vương Tiểu Trung chớp mắt ấy sáng như sao, hắn không nhận thấy sự trầm mặc của Nhiễm Thanh Hoàn, hãy còn đắm chìm trong hạnh phúc: “Dẫu toàn thiên hạ đều chê nàng không tốt, dẫu toàn thiên hạ đều đẹp hơn nàng, dẫu mỹ nhân toàn thiên hạ đều xếp hàng cho ta chọn, ta cũng tuyệt đối chỉ thích nàng, người khác đẹp hơn giàu hơn cũng là người khác, nàng không giống họ, nàng là người trong lòng ta.”

Nhược thủy ba ngàn, ta chỉ uống một gáo…

“Mẹ ngươi đồng ý chưa?”

Vương Tiểu Trung cười ngượng ngùng: “Mẹ không lay chuyển được chúng ta, đồng ý lần này ta về sẽ cho chúng ta thành thân. Ta nói với nàng, chỉ cần Vương Tiểu Trung ta còn một hơi thở, thì nhất định đối xử tốt với nàng, tuyệt đối không còn ai dám ức hiếp nàng nữa!”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm túc của hắn, trong một chớp mắt, gã cứ thế ngây người ra. Phảng phất là rất rất lâu về trước, Phượng Cẩn dẫn gã còn là một đứa trẻ choai choai đi qua công viên, nhìn thấy một đôi tình nhân mặn nồng, khóe miệng thường niên có vẻ hài hước đột nhiên vương lên sương hoa, y nói: “Thanh Hoàn à, tương lai nếu có một ngày ngươi gặp người mình thích, ngươi tuyệt đối đừng do dự, hãy bỏ thân phận thiên mệnh sư, cùng người ấy làm một đôi uyên ương thế gian đi.”

Lúc ấy mình đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, hình như là bật lại một câu theo thói quen: “Ông không phải là năm xưa vứt bỏ sư mẫu tôi, bây giờ hối hận mới khuyên tôi như vậy chứ? Nhưng mà ông già cứ yên tâm đi, tôi trời sinh máu lạnh vô tình, sẽ không thích ai đến mức không phải khanh thì không cưới đâu.”

Phượng Cẩn không tranh cãi, chỉ cười cười: “Người vô tình nhất định là cực kỳ biết tình hiểu tình, ngươi hiểu à?”

“Tôi đương nhiên…”

“Ngươi, hiểu, cái, rắm.” Phượng Cẩn hé mở đôi môi xinh đẹp, phun ra bốn chữ bất nhã, “Phải biết chua ngọt đắng cay của tình, trải hết trăm đời trăm kiếp, quên đi hỉ nộ ai lạc, không còn ái tăng tham si, mất lục căn tuyệt sinh thú, đã không còn tính là người nữa – hắn mới chân chính vô tình. Tên nhãi ranh như ngươi, đừng ở đây vi phú tân từ cưỡng thuyết sầu.” (Vì viết một bài từ mà miễn cưỡng nói buồn nói sầu, một câu trong bài Xú nô nhi của Tân Khí Tật)

Không sai, thời điểm ấy, ánh mắt Phượng Cẩn nghiêm túc như Vương Tiểu Trung bây giờ, nghiêm túc đến mức khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Vấn thế gian, tình thị hà vật, trực giáo sinh tử tương hứa. Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử. Hoan lạc thú, ly biệt khổ, tựu trung cánh hữu si nhi nữ. Quân ưng hữu ngữ, diểu vạn lý tằng vân. Thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ… Trong lòng gã bỗng nhiên cảm khái, có vài phần tịch liêu, tựa như thiên thượng nhân gian này, chỉ có mình là cô đơn một thân, trời sắp tối, mặt trời đã lặn rồi. (Trích Mô ngư nhi – Nhạn khâu của Nguyên Hiếu Vấn)

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, nam bộ Yên Kỳ nhiều núi, ở nơi hoang vu thế này muốn tìm một hộ cầu nhỏ nước chảy là không thể, may mà mọi người đều quen chinh chiến sa trường, thỉnh thoảng ngủ ngoài trời cũng không có vấn đề gì, ngay cả màn cũng mang theo tùy thân.

“Bên phía Anh Ti lâu lắm rồi chưa có hồi âm,” Trịnh Việt lật thứ trên tay, “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khó vậy sao? Lê Thương – chúng ta đều cảm thấy người này rõ ràng là nội tuyến của Hồng Châu, mà Minh Duệ lại đặt hắn trên vị trí quyền cao chức trọng như thế, còn nữa, Lê Thương ở Nam Thục đã dưới một người trên vạn người, Lữ Diên Niên dựa vào đâu mà tin hắn trung thành với Hồng Châu? Đây đều là chuyện ta còn chưa hiểu nổi.”

Dùng cơm tối xong, Trịnh Việt cũng không nhàn rỗi, trốn trong lều nghiên cứu cẩn thận một đống đồ chẳng biết kiếm đâu ra, trò chuyện với Nhiễm Thanh Hoàn câu được câu chăng.

Nhiễm Thanh Hoàn bôn ba suốt một ngày, cảm thấy hai mí mắt sắp dính vào nhau, chữ viết nhảy vào mắt đều giống như biết nhảy múa, bay qua bay lại. Đồng chí Trịnh Việt thật không hổ là lãnh đạo, tinh thần dồi dào như gì.

“Ờ…” Gã chống cằm ậm ừ đáp một tiếng.

“Sao ngươi còn chưa tỉnh ngủ?” Trịnh Việt ngẩng đầu nhìn gã, dở khóc dở cười, “Dậy đi, người khác không biết còn tưởng ta áp bức thần tử.”

“Ngươi rõ ràng là áp bức bóc lột trắng trợn,” Nhiễm Thanh Hoàn hừ một tiếng, “Việc nhiều mà lương thấp… Ta muốn đổi chỗ làm!”

“Lương là cái gì?” Chắc tên Trịnh Việt này thật sự là tinh thần thừa quá không ngủ được, kéo người ta tán dóc.

“Lương chính là lương, chính là cái các ngươi nói… ừm… là bổng lộc ấy.”

“Bọn ta nói?” Trịnh Việt giảo hoạt chớp chớp mắt, nhìn người trước mắt đã buồn ngủ đến mức nói chuyện mơ hồ, có rắp tâm mà đẩy lò tới phía gã, “Vậy các ngươi là ai?”

“Chúng ta là người tốt…” Nhiễm Thanh Hoàn không mắc bẫy, mặc dù cực kỳ buồn ngủ nhưng gã vẫn cảnh giác, nghe vậy uể oải ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trịnh Việt một cái, lảo đảo đứng dậy, “Lão đại, ta thực sự buồn ngủ hết chịu nổi rồi, ngươi cho ta về đi, ngày mai ngủ dậy ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi…”

Trịnh Việt cười định nói gì đó, bỗng nhiên biến sắc, lao lên Nhiễm Thanh Hoàn, một mũi tên sượt sống lưng hắn cắm trên mặt đất.

Bên ngoài thị vệ đã quát một tiếng “Kẻ nào”, song đối phương không trả lời, chớp mắt đã vang lên tiếng đánh nhau.

Trịnh Việt cau mày, đỡ Nhiễm Thanh Hoàn dậy, dặn dò: “Ngươi chờ ở trong này, hãy cẩn thận, ta ra ngoài xem thử.” Nhiễm Thanh Hoàn trợn mắt, trước ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Việt lấy từ trong lòng ra một thanh trường đao, cười như khiêu khích, sự kiệt ngạo của gã thiếu niên chợt khiến xung quanh sáng bừng lên-

Người này, thật đúng là thiên biến vạn hóa, mang tám trăm khuôn mặt.

Nhiễm Thanh Hoàn mới ra khỏi lều thì đao kiếm đã đổ ập xuống đầu, đám thích khách che mặt giống như liều mạng đưa lưng cho đối thủ chém cũng muốn giết gã. Ánh mắt Nhiễm Thanh Hoàn lóe lên, là tử sĩ do ai phái tới, giống như có thâm thù đại hận gì với gã vậy, thân thể thì đã dán lên theo phản ứng bản năng, đám người đó hàm nội lực đè xuống, gã không cản nổi, chỉ có thể đánh bất ngờ – trong đạo võ học chỉ riêng nhanh là không phá được.

Người bịt mặt không ngờ gã không lùi mà tiến, đang định thu quân thì đột nhiên lại cảm thấy cổ lành lạnh, máu tươi phun ra dưới ánh trăng trước các loại ánh mắt ý nghĩa khác nhau, phiên phiên công tử cười đùa ban ngày chợt biến thành con sói trong bóng đêm. Đao như vậy mọi người đều thấy rõ, không giống võ công mà giống đoạt mệnh đao chuyên dùng để giết người hơn!

Sau lưng lại nổi lên tiếng gió, Nhiễm Thanh Hoàn vừa định quay đầu lại thì một thanh bội kiếm đã cản giúp gã, tiếng Trịnh Việt truyền tới: “Đao pháp thật lưu loát, giao lưng cho ngươi vậy.” Câu này khiến khóe mắt Nhiễm Thanh Hoàn nóng lên, hết sức không đúng lúc, giờ khắc này, sau hơn một năm rưỡi đến thế giới này, gã lần đầu tiên có cảm giác đã hòa nhập, không còn là sự lạnh lùng bàng quan khi việc không liên quan đến mình, mà chân chân chính chính có cảm giác sống, chỉ vì có người nói – giao lưng cho ngươi vậy.

Thì ra mình không hề vô tâm vô tình như mình tưởng, câu “Ngươi hiểu cái rắm” của Phượng Cẩn vậy mà cũng có lý!

Nhiễm Thanh Hoàn không hề thiếu kinh nghiệm thực chiến, trước kia khi bắt yêu vật tà linh cùng Phượng Cẩn, ác chiến quy mô này cũng không ít. Thế nhưng, khi đó gã chỉ cần lo cho bản thân là được, Phượng Cẩn đương nhiên chẳng cần gã bận tâm, hơn nữa thường tốc chiến tốc thắng, song bây giờ lại khác, gã có đồng đội, thứ gã thiếu chính là sức lực.

Dần dần cảm thấy hơi vất vả, trận chiến này đánh suốt gần hai canh giờ, sắc trời đã hửng sáng, nằm ngang dọc trên mặt đất toàn thi thể, có đối phương, cũng có bên mình. Nhiễm Thanh Hoàn thở phào một hơi, mềm nhũn quỵ xuống. Trịnh Việt giật mình: “Ngươi làm sao vậy? Bị thương à?”

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, môi trắng bệch, một lúc lâu mới thì thào: “Không sao, hơi mệt thôi, ngươi có ổn không?”

Trịnh Việt nắm cổ tay gã, cau mày bắt mạch một chút, mạch tượng của Nhiễm Thanh Hoàn rất yếu, còn hơi lộn xộn, hắn thoáng chần chừ: “Ngươi kỳ thực từng luyện công phu phải không? Nhưng nội tức yếu như vậy… Là bị thương hay trúng độc…”

Óc tưởng tượng của tên này không phải phong phú bình thường, thoạt tiên thể hiện thiên phú hủ nam, bây giờ lại hơi giống tác giả võ hiệp cẩu huyết, Nhiễm Thanh Hoàn uể oải cười cười: “Không lừa ngươi, ta chưa từng luyện, chỉ là một chút công phu đao thương quyền cước nhà ngoại dùng để phòng thân thôi.” Do đề phòng không phải là người, phản ứng đương nhiên hơi nhanh hơn, thân thủ đương nhiên hơi tốt hơn.

“Ẩu tả!” Trịnh Việt để gã dựa lên một thân cây, không nhịn được quở mắng một câu, nhìn sắc mặt gã trắng bệch, chung quy chẳng nặng lời nổi, thở dài vỗ vai gã, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem qua thương vong.”

Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.