Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 28




Xe buýt khẽ lắc lư rồi dừng lại, không nhanh không chậm mở cửa xe ra.

Huấn luyện viên Lưu người bị đội trưởng Sài thúc giục xông pha gió tuyết ra đây đón người chạy lên vài bước, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên tầm mắt xuyên qua lớp kính, bà kinh ngạc nhìn chăm chăm vào hai người đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

Sau đó lại chần chừ, từng bước từng bước giật lùi lại quay về chỗ cũ.

Huấn luyện viên Lâm của bọn họ có thể thật sự có một người anh em ruột.

Người anh em ruột này còn biết cười nữa.

Lưu Nhàn dùng sức dụi dụi hai mắt, nơm nớp lo sợ mà lôi điện thoại ra, gửi liên tiếp cho Sài Quốc Hiên vài dòng tin nhắn.

Ánh đèn trong xe sáng bừng lên, tiện cho hành khác thu dọn lại vật tùy thân xuống xe. Lâm Mộ Đông tiện tay cầm khăn choàng cổ vừa mới cởi xuống của cô gái nhỏ đưa qua, anh xoay đầu qua muốn nói chuyện, động tác chợt nhẹ nhàng dừng lại.

Ánh mắt của Diệp Chi rơi lên trên người anh, con ngươi sạch sẽ sáng quắc lên, ánh sáng vụn vặt ở đáy mắt lấp la lấp lánh, trông như một viên đường nhỏ đang nhảy múa, vui vui vẻ vẻ bổ lên người anh.

Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, chậm rãi hồi hồn.

Đã quá lâu chưa có những lúc an ổn như thế này, anh gần như không thể kịp thời nhận ra sự khác biệt của bầu không khí, nhưng thân thể đã ý thức trước giao thác ra sự tín nhiệm, toàn bộ đều buông lỏng xuống.

Thậm chí bản thân anh đã không còn nhớ……lần trước làm ra cái động tác này, là lúc nào, và có cảm giác như thế nào.

Lâm Mộ Đông vịn vào giá để hành lý, cúi đầu trầm lặng đứng một lúc lâu.

Cô gái nhỏ hình như rất thích nhìn thấy anh cười, cảm giác mất mát vì bị đả kích khi nãy toàn hoàn không thấy đâu nữa, cô vui vẻ thu dọn lại đồ đạc, trên đỉnh đầu dường như lại nở ra từng đóa từng đóa hoa nhỏ.

…….

Có lẽ chuyện này không hề khó.

Chung quy chỉ là chuyện giương khóe miệng lên thôi mà.

Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, hờ hững điều chỉnh lại biểu cảm, định thử cười thêm một cái nữa với cô gái nhỏ, còn chưa kịp tìm thấy trạng thái, âm nhạc nhắc nhở hành khách xuống xe đã uyển chuyển du dương mà vang lên.

Diệp Chi thu dọn xong một món đồ cuối cùng, nghe thấy tiếng âm nhạc thúc giục, liền vội vã ôm balo đứng lên.

Lâm Mộ Đông vô thức lùi lại nửa bước, bỗng cộp một tiếng, đầu anh mạnh mẽ đụng vào nóc xe.

Một tiếng vang nặng nề lại rõ ràng.

Không gian của xe buýt bên này không quá lớn, với chiều cao của Lâm Mộ Đông khi đứng trong xe căn bản không đứng thẳng được, hơi bất cẩn một xíu sẽ có thể va chạm vào bất cứ đâu. Một cú va này hiển nhiên lực đạo không hề nhẹ.

Lâm Mộ Đông nhắm đôi mắt lại, lùi về phía sau.

Diệp Chi bị dọa một phen, cô vội vã tiến lên trước: “ Đụng có đau không ạ?”

“ Không sao. ” Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu, giơ tay lên cầm lấy balo ở trong lòng cô, “ Mặc áo khoác vào đi, bên ngoài lạnh lắm. ”

Lần sau nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị một cách toàn diện.

Xe buýt không phải là một địa điểm thích hợp.

Huấn luyện viên Lâm người đã quen với việc lập kế hoạch đang cẩn thận tỉ mỉ gạch bỏ môi trường như hiện tại, anh dẫn theo cô gái nhỏ ngoan ngoãn kéo chặt dây kéo áo khoác, đeo khăn choàng cổ, bước xuống xe đầu cũng không thèm quay lại.

“ Huấn luyện viên Lâm, Diệp đội y….về rồi à?”

Lưu Nhàn người liên tục cùng Sài Quốc Hiên xác nhận lại chuyến xe nhẹ giọng ho một tiếng rồi chạy đến, bà nhìn nhìn Lâm Mộ Đông đã khôi phục lại trạng thái bình thường, khoác lấy cánh tay của Diệp Chi: “ Đi thôi, nghe nói một lát nữa tuyết sẽ rơi lớn hơn đấy…….. ”

Đôi mắt Diệp Chi cong cong, chào hỏi một tiếng với Lưu Nhàn, rồi quay đầu qua đợi Lâm Mộ Đông đi theo đến.

Lúc này đây tuyết đã phủ lên một lớp mỏng trên mặt đất, khiến cả con đường trải thành một màu trắng thấp thoáng. Vài bông hoa tuyết rơi trên tóc mái của cô gái nhỏ, chạm phải hơi ấm vừa từ trên xe mang xuống, liền nhanh chóng tan thành một vệt nước nho nhỏ.

Lâm Mộ Đông vừa cùng bác tài xế xác nhận lại thời gian xe xuất phát vào sáng mai, anh gật đầu chào hỏi với Lưu Nhàn một tiếng, rồi nhanh chóng chạy lên trước, lại lần nữa sóng vai đi bên cạnh cô gái nhỏ: “ Đi thôi. ”

Diệp Chi vô cùng vui vẻ gật gật đầu, thuần thục thành tự nhiên mà níu lấy áo gió của anh.

………..

Bóng dáng cao lớn chớp mắt liền cản hết phân nửa gió lạnh thổi đến, Lưu Nhàn khoác cánh tay của cô gái nhỏ đứng ngơ một lúc, mắt thấy khách sạn gần ngay trong gang tấc chỉ cần rẽ một cái là đến, bà vẫn là cẩn trọng mà buông tay cô ra.

Ngày mai là phần thi ném đĩa và súng trường hơi, không có việc gì cho tổ súng lục. Huấn luyện viên Lưu người đã sinh ra cảm giác hoài nghi chính mình vô cùng nghiêm trọng giờ đây đang lẻn vào văn phòng làm việc lớn cùng đội trưởng Sài thầm thầm thì thì, dựa theo thường lệ, cô gái nhỏ đội y vẫn được huấn luyện viên Lâm một đường tiễn về đến tận cửa.

Tập bắn súng vốn không hề nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, Lâm Mộ Đông giúp Diệp Chi quẹt thẻ mở cửa, anh cúi đầu dặn dò cô: “ Nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ kéo duỗi cánh tay. ”

Diệp đội y đã tận tay biên soạn cho cả đội bắn súng một bảng hướng dẫn kéo duỗi, thả lỏng cánh tay đơn giản lại dễ hiểu, cô còn đặc biệt phối thêm hình ảnh miêu tả cụ thể dành cho những buổi huấn luyện quá độ, cô cẩn thận từng chút duỗi thẳng cánh tay ra dựa theo cách dạy của bản thân mình, lập tức bị đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu lên nhìn vào huấn luyện viên Lâm nghiêm khắc.

Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn cô.

Trong hành lang rất tối, một chút sắc trời còn sót lại được tuyết trắng sáng ngời phản chiếu lấy, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong, sự lạnh lẽo bao trùm lên thân ảnh cao thẳng mạnh mẽ.

Trông như được đính lên một lớp kẹo đá mong mỏng.

Lâm Mộ Đông không có nói chuyện, tầm mắt anh rơi xuống, đứng ngây người một lúc, bỗng nhiên anh nhẹ nhàng bật cười.

Bả vai anh ôn hòa trở lại, khẽ nghiêng người tựa lên vách tường ở hành lang, nhìn vị đội y mới đáy mắt ngập tràn ánh nước không muốn làm động tác khôi phục cho bản thân mình, ý cười yên tĩnh dừng lại trên chân mày và đuôi mắt của anh.

Lâm Mộ Đông giơ tay lên, xoa xoa đầu của cô gái nhỏ để an ủi, giọng nói thả nhẹ dường như đang thương lượng: “ Nghe lời đi. ”

Nhịp tim của Diệp Chi lại bắt đầu tăng nhanh một cách khó hiểu.

Có chút lo lắng Lâm Mộ Đông sẽ lại lần nữa bắt mạch cho mình, Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, nhanh chóng đem tay giấu ra sau lưng, cũng học theo tư thế của Lâm Mộ Đông lùi về phía sau tựa lên vách tường.

Cô gái nhỏ đứng thật thẳng tắp, nỗ lực tựa lên đôi tay của bản thân, bả vai gầy yếu cũng theo đó tựa sát vào.

Lâm Mộ Đông nhìn cô, đuôi mắt im lặng ôn hòa trong chốc lát, anh thu tay lại: “ Có thể ước nguyện một điều. ”

Con ngươi trong veo phân rõ trắng đen quả nhiên vẩy lên một đóa hoa nhỏ sáng rực.

Diệp Chi rõ ràng tung tăng hẳn lên, cô mím khóe môi nghiêm túc lại xoắn xuýt nghĩ xem nên ước nguyện gì đây, cô ngẩng mặt lên do dự một lúc lâu, vành tai được giấu giữa mái tóc khẽ ửng đỏ lên, giọng nói nhẹ nhàng: “ Anh…anh cúi đầu xuống đi… ”

Lâm Mộ Đông hơi ngẩn người ra.

Gần như là cách một lúc lâu, anh mới ý thức được rằng “bảo bản thân anh cúi đầu xuống” chính là điều ước mà Diệp Chi đã ước.

Đón lấy cái nhìn chăm chú đầy mong đợi của Diệp Chi, Lâm Mộ Đông nhướng mày, anh phối hợp khẽ gập người cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ ở trước mắt: “ Như này à?”

Diệp Chi dùng sức gật gật đầu, đôi mắt lại vì vui vẻ mà cong lên, tay trái ít chạm vào súng giơ cao lên, cô cẩn thận từng chút phủ tay lên đỉnh đầu của anh.

Lồng ngực Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng kinh sợ.

Lực đạo của cô gái nhỏ nhẹ nhàng dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp dán vào đỉnh đầu của anh, cô hít sâu một hơi cổ vũ cho bản thân mình, tay cô nhẹ nhàng xoa xoa vài cái vào chỗ anh bị đụng đầu lúc ở trên xe: “ Còn đau không ạ?”

Tuyết rơi ở bên ngoài cửa sổ đã lớn hơn, giọng nói mềm mại ấm áp bao bọc lấy ánh trăng lạnh giá, trong tiếng gào thét của gió lạnh, nhẹ nhàng rơi xuống.

Lâm Mộ Đông chậm rãi nhắm mắt lại.

Như là có cái gì đó bị đóng băng từ xa xưa đến nay đang lặng thầm tan chảy, thế giới từ đầu đến cuối bị ngăn cách bởi một tầng chướng ngại không thể hòa lẫn vào nhau trong nháy mắt đã trở nên tươi mới trở lại, nối tiếp theo đó chính là sự đau đớn vô cùng rõ rệt, ở nơi lồng ngực hung hăng khuấy đảo, khiến anh có chút không hít thở nổi.

Động tác của cô gái nhỏ rất nhẹ nhàng, đôi mắt trong veo ôn nhu, yên tĩnh mà nhìn vào anh.

Lâm Mộ Đông không muốn đi tìm tòi nghiên cứu hàm nghĩa cụ thể đang ngập tràn trong đôi mắt ấy, anh vẫn cúi người để cô xoa xoa đầu của bản thân mình, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “ …..không đau. ”

Lực đạo trên đỉnh đầu cách một lúc sau mới thu hồi lại, Lâm Mộ Đông rủ tầm mắt xuống, anh đứng dậy muốn nhanh chóng rời đi, chợt quần áo bị một lực nhẹ nhàng kéo lại.

“ Có chỗ nào đau thì phải nói. ”

Giọng nói của cô gái nhỏ đội y từ sau lưng anh truyền đến, mềm mại, từng chút từng chút len lỏi vào trái tim của anh: “ Tôi là đội y, có tôi ở đây rồi. ”

Bả vai Lâm Mộ Đông âm thầm căng chặt lại, anh không xoay người qua, giọng nói hơi trầm thấp: “ Được. ”

Tay phải của anh rũ ở bên người, khẽ nắm chặt lại, lại âm thầm giấu vào tay áo.

Lực đạo đang nắm lấy anh từ từ buông ra, Lâm Mộ Đông nhanh chóng rời đi, thân ảnh vội vã biến mất nơi cuối hành lang tĩnh mịch u tối.

Tuyết rơi bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, trông như lông tơ xoay vòng vòng rồi rơi xuống, bị gió cuốn lấy tùy ý bay lượn, cuối cùng cũng hoàn toàn phủ lên một chút dấu chân cuối cùng của bọn họ.

Nhóm thanh thiếu niên có đội y mới sắp xếp kế hoạch huấn luyện tỉ mỉ, lại có huấn luyện viên Lâm cổ vũ khích lệ, trong vòng đấu loại ở ngày đầu tiên đã lấy được thành tích tương đối không tệ.

Dưới bảng xếp hạng tổng hợp, trong số mười người tuyển thủ của nhóm súng lục nam-nữ có năm người đã tiến vào vòng chung kết, hai người trong số đó còn lọt vào top 3, hiên ngang đánh vỡ vòng vây phong tỏa mạnh mẽ của đất nước Hàn Quốc.

Tuy rằng đây chỉ là một nhóm thanh thiếu niên không có liên quan đến vé vào cửa Olympic, nhưng cũng mang đến cho đội không ít kinh ngạc vui mừng.

Cuộc thi đấu tiếp theo vẫn chưa kịp chính thức bắt đầu, đội đại diện Trung Quốc đã bị các phương tiện truyền thông ập đến phỏng vấn khiến họ bị kẹt ở trên đường.

“ Nhanh nhanh, đưa đội viên đi trước đi. ”

Vừa nhìn thấy một đống phóng viên đến chặn đường, thần sắc của Sài Quốc Hiên lập tức trầm xuống, nhanh chóng dặn dò với mấy vị huấn luyện viên, bảo họ đưa các đội viên sắp thi đấu đi vào trong con đường màu xanh.

Buổi thi đấu ngày hôm nay đội viên lớn nhỏ gì cũng có, súng trường hơi có tận mấy hạng mục Olympic, đội nữ còn có lão chiến binh ra trận. Câu hỏi của phóng viên thể thao thì không gì ngoài thắng thua, còn phóng viên giải trí thì muốn bao nhiêu xảo quyệt có bấy nhiêu xảo quyệt, muốn đảm bảo phát huy được ổn định, thì không được để bất kỳ người nào bị ảnh hưởng trạng thái bởi cuộc phỏng vấn bất ngờ trước khi thi đấu.

Diệp Chi cũng bị Lưu Nhàn kéo đi giúp đỡ, đi theo tổ huấn luyện viên suốt cả chặng đường để canh chừng cho các đội viên, giúp đỡ thu hút hỏa lực, trốn khỏi các phóng viên đang đến phỏng vấn, họ đang cố gắng hết sức hộ tống các đội viên một đường bình bình an an đi đến phòng thay đồ.

“ May quá may quá, đều đưa đến hết rồi. ”

Sài Quốc Hiên nhìn vào tin nhắn mà Lưu Nhàn gửi đến, ông thở dài một hơi nhẹ nhõm, kéo lấy Lâm Mộ Đông chuẩn bị đi đường vòng: “ Đi, chúng ta đi bên này, nếu không chút nữa lại hỏi hết cái này đến cái kia….. ”

Lâm Mộ Đông không đi theo ông ấy, anh vẫn đứng yên tại chỗ.

“ Sao thế?”

Sài Quốc Hiên kéo anh một cái nhưng không kéo nổi, thấy anh vẫn nhìn về phía sau. ông cũng dừng lại bước chân: “ Quên cái gì à? Tôi bảo bọn họ giúp cậu xem thử……… ”

Lâm Mộ Đông thu hồi tầm mắt, chân mày nhíu chặt lại: “ Diệp đội y đâu?”

Sài Quốc Hiên ngây người: “ Lưu Nhàn dẫn theo giúp đỡ rồi? Nói là giúp canh chừng cái gì đó…… ”

Giọng nói của ông còn chưa dứt, mấy người phóng viên Hàn Quốc đã lớn giọng trao đổi rồi chạy nhanh qua đó, trông như đang gấp gáp đuổi theo tin tức điểm nóng mới gì vậy.

Giọng nói của mấy người phóng viên ấy rất lớn, lướt qua hai người Trung Quốc ở bên cạnh, bọn họ hưng phấn lao thẳng về phương hướng phía sau bọn họ.

Thần sắc của Lâm Mộ Đông trầm xuống.

Sài Quốc Hiên nghe không hiểu tiếng Hàn Quốc, ông nhìn tới nhìn lui vài lần, đang muốn hỏi thử anh mấy người đó đang nói cái gì, thì Lâm Mộ Đông đã dứt khoát đem hộp súng đưa qua cho ông ấy: “ Đội trưởng Sài, cầm giúp tôi một lúc. ”

“ Tôi không cầm!”

Sài Quốc Hiên tức khắc cảnh giác: “ Khẩu súng bảo bối này của cậu không thể đụng không thể chạm, chốc nữa lỡ đâu cái hộp bị mở ra dính phải chút bụi hay mất đi một sợi tóc, tôi lại phải chịu trách nhiệm nữa! Cậu cầm đi cầm đi………. ”

Ông còn chưa nói xong, Lâm Mộ Đông đã nhanh bước chạy đến con đường mà Lưu Nhàn bọn họ dẫn đội viên đi.

Phòng thay đồ ngược hướng với đại sảnh, Diệp Chi bị mấy người phóng viên hùng hổ lao đến vây kín lấy, cô có chút căng thẳng siết chặt lấy tay áo.

Nhiệm vụ của cô là giúp đỡ canh gác, giúp bọn họ trông chừng xem có phóng viên lại gần hay không, nhưng vừa mới bất cẩn đã bị đám phóng viên tinh mắt nhận ra mất rồi.

Việc liên đoàn xạ kích xử lý mấy tên vận động viên ngoại quốc gây sự kia vốn không phải là bí mật, không ít phương tiện truyền thông đã đi theo để lấy tin, chỉ là không quá hiểu rõ chi tiết cụ thể mà thôi. Số người dám phỏng vấn Lâm Mộ Đông chỉ lác đác vỏn vẹn vài người, thật không dễ gì mới chặn lại được một người đương sự khác, chớp mắt đã có từng lớp từng lớp phóng viên chạy đến bao vây xung quanh.

Tin tức mới nắm bắt được tại Giải thi đấu thế giới vốn dĩ đã không nhiều, viết ra rồi cũng rất khó trở thành tin hot. Phóng viên chỉ quan tâm điểm nóng, câu hỏi này sắc bén hơn câu hỏi kia, không ngừng truy hỏi chi tiết về sự việc ngày hôm đó và Lâm Mộ Đông đã làm những gì.

Các vị huấn luyện viên đều bận rộn dẫn dắt đội viên tránh khỏi phóng viên, tạm thời vẫn không có thời gian rỗi để quan tâm Diệp Chi ở bên này. Cô gái nhỏ không biết nói dối, chỉ biết những vấn đề thế này tuyệt đối không thể ăn nói cẩu thả, bị cái micro chĩa vào mặt khiến cô sợ đến mức kinh hồn bạt vía, cô mím chặt khóe môi trắng bệch: “ Tôi không biết…….. ”

Cánh tay của cô vẫn chưa khỏi, người ở bên cạnh lại cứ chen lấn qua đây, máy ảnh bất cẩn va vào cô một phát, lập tức dâng lên cơn đau đớn mãnh liệt.

Diệp Chi dùng sức mím chặt môi, len lén nhìn sang con đường mà Lưu Nhàn đang dẫn người rời đi, cô nhẹ nhàng hít ngụm khí lạnh, nhịn xuống cơn đau lùi về phương hướng ngược lại vài bước.

Đội viên tham gia thi đấu cần phải có trạng thái tâm lý ôn hòa nhất, cô cần phải dụ đám phóng viên đi càng xa càng tốt.

Lòng bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ nắm thật chặt lại, nỗ lực dằn xuống sự căng thẳng bất an dưới những câu hỏi đang ùn ùn kéo đến, cô lặng lẽ từng chút từng chút lùi về phía sau, cuối cùng cũng hoàn toàn tránh khỏi con đường mà các đội viên đã đi.

Tựa hồ đã nhận ra cô có ý định trốn tránh, câu hỏi của các phóng viên cũng càng lúc càng dồn dập thẳng thắn hơn, tiếng Trung Quốc gượng gạo và âm điệu tiếng Anh cổ quái vang lên, thậm chí có người đã thay cô thêu dệt lên một chuỗi suy đoán về việc của ngày hôm ấy, chỉ đợi cô gật đầu hoặc là lắc đầu mà thôi.

Diệp Chi hít sâu một hơi, cô mím mím khóe môi, quay đầu bỏ chạy.

Đám phóng viên không hẹn mà cùng ngây ngốc ngay tại chỗ.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại không ngừng lùi về phía sau, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi, nói không chừng cố gắng thêm chút nữa sẽ có thể hỏi ra được đầu mối ngay. Đám phóng viên mở mắt trao tráo nhìn cô chạy vào trong một lối rẽ, xoắn xuýt một hồi lâu, mới vội vã đuổi theo cô.

m thanh huyên náo ở phía sau càng lúc càng gần, Diệp Chi cố gắng chạy nhanh hơn một chút, cô thở hồng hộc một mạch chạy về phía trước, tìm cách lẻn vào trong lối đi của nhân viên công tác.

Vừa rẽ qua một dãy hành lang, bỗng nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô.

Cô gái nhỏ bị dọa một phen, tiếng kinh hô còn chưa phát ra, đã bị lực đạo ở trên tay kéo ngược về phía sau rồi ngã vào một vòng tay rộng lớn và mạnh mẽ.

Tầm nhìn ở trước mắt bỗng nhiên tối sầm, nhịp tim Diệp Chi tăng nhanh, cô ngây ngốc ngẩng đầu.

Lâm Mộ Đông gắt gao vòng lấy cô, một tay bảo vệ cô dắt ra phía sau bản thân mình, anh vững vàng xoay người lại, thân ảnh cao lớn ung dung che chắn lấy cô gái nhỏ gầy yếu.

Đám phóng viên thật không dễ gì mới đuổi theo kịp, mở mắt trao tráo nhìn cô gái nhỏ đội y muốn phỏng vấn được một nhân vật cao cấp đến từ Trung Quốc bảo vệ thật kín kẽ chặt chẽ, người nào người nấy đều lờ mờ sinh ra chút do dự.

“ Anh……anh Lâm. ”

Một người phóng viên to gan chen qua đấy, lấy hết dũng khí: “ Anh hiện tại đang cần đội y sao? Nếu như không cần, thì chúng tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn bình thường với vị đội y này đây…… ”

Lâm Mộ Đông quét mắt nhìn anh ta một cái, khẽ cúi thấp đầu.

Hai người cách nhau quá gần, gần đến mức gần như có thể ngửi thấy mùi hương bột giặt sạch sẽ và đơn giản trên người Lâm Mộ Đông. Bên tai Diệp Chi kỳ dị mà yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng nhịp tim yên tĩnh lại mạnh mẽ, cô theo bản năng ngước mắt lên nhìn.

“ Cần. ”

Giọng nói của Lâm Mộ Đông trầm thấp dịu dàng, mang theo sự cộng hưởng trầm mạnh của lồng ngực, ngăn cách mọi tiếng ồn ào không liên quan, vang vọng ở bên tai của cô gái nhỏ.

“ Tay đau, tôi đến để thay băng keo cá nhân. ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.