Chương 518: Quyết Định Của Cô
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, vuốt nhẹ ngón tay nhỏ bé của cô, nhìn khuôn mặt mềm mại nhỏ bé của con gái, dán mấy miếng băng keo giống con heo nhỏ, có chút đáng yêu, trên khuôn mặt kiên nghị của hắn, xẹt qua nụ cười dịu dàng.
Hạ Tuyết tức giận đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, nhìn hắn mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi màu đen, lồng ngực lộ ra, bên vạt áo trái có cài một đóa hoa tơ tằm màu trắng, làm cho hắn càng vô cùng đẹp trai, cô lại “a” một tiếng, cười lạnh nhìn hắn nói: "Xem ra cái người này toàn thân phẳng phiu, là về nhà tắm rửa xong, ngủ cho tinh thần sung mãn mới tới đây thăm con gái a! Thật sự rất đẹp trai a! Anh không có lương tâm sao? Con gái vừa mới được cứu, anh cứ như vậy bỏ đi! Hơn nữa con bé vào bệnh viện, làm kiểm tra, anh cũng không tới nhìn một chút! Không đến thì thôi, thậm chí điện thoại cũng không gọi!! Con gái vẫn hỏi cha đi đâu —— Tôi thật sự quá thất vọng với anh rồi!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, vuốt nhẹ ngón tay út con gái.
"Nói chuyện với anh đó!" Hạ Tuyết vươn tay, kéo cánh tay của hắn, lại nghe được mùi thuốc, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Anh làm sao vậy? Trên người nồng mùi thuốc như vậy?"
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trán nhẵn bóng, đôi mắt to hoạt bát, cho dù tức giận đi nữa, lúc nhìn người ta vẫn lóe ra màu sắc hoạt bát, hắn nặng nề thở dốc một hơi, hơi xoay người, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô còn có thể nghe thấy mùi vị trên người đàn ông sao?"
"Anh có ý gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, không khách khí hỏi.
Hàn Văn Hạo đặt nhẹ tay nhỏ bé của con gái xuống, cúi người, nhẹ cử động, kéo chăn đắp cho con gái, mới chậm rãi nói: "Tôi cho là cô ngu ngốc, không phát hiện ra chuyện gì!"
"Đừng cảm thấy anh IQ 180 thì có gì đặc biệt hơn người! Có gì đặc biệt hơn người hả? Cứu con gái, rồi một mình đi trước!! Anh thông minh cái quái gì hả! Anh là heo sao!" Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, không chút khách khí nhìn hắn nói!
Hàn Văn Hạo quay đầu, thái độ có chút bề trên nhìn Hạ Tuyết nói: "Đừng sỉ nhục loại động vật này! Trước kia, tôi cảm thấy heo và cô vẫn vô cùng xứng, nhưng cô ngốc đến không bằng heo nữa!"
"Anh ——" Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, vươn tay, giận đến phát run, chỉ vào tên đàn ông đê tiện nói: "Bây giờ anh mới đến đây nhìn con gái, còn có rãnh rỗi suy nghĩ mắng tôi như vậy?"
"Nếu không, cô muốn tôi thế nào? Có muốn tôi ôm con bé cùng ngủ hay không, biểu hiện tình thương vĩ đại của người cha!?" Hàn Văn Hạo thờ ơ nhìn Hạ Tuyết nói.
"Anh cút đi!! Anh cút cho tôi! Tôi quá thất vọng với anh rồi!" Hạ Tuyết muốn đẩy Hàn Văn Hạo đi ra ngoài, nhưng Hàn Văn Hạo lại giễu cợt nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Tại sao tôi phải cút! Con gái tôi cũng có phần đấy! Tôi không giống cô, phát hiện con gái mất tích, khóc lóc thảm thương đấy! Nhìn giống thứ gì? Không một chút tĩnh táo!!"
"Anh lợi hại! Trong lòng tàn nhẫn được chưa? Hiện tại con gái không có gì, cũng biết phải tới thăm nó sao? Ghê tởm! Làm chuyện tiện nghi!" Hạ Tuyết giận đến thần trí mơ hồ.
Hàn Văn Hạo nghe giọng điệu Hạ Tuyết như vậy, tò mò cười cười, nói: "Nghe cô tức giận như vậy, xem ra là rất trông ngóng tôi xuất hiện chứ?"
"Tôi —— Tôi —— Tôi nào có?" Hạ Tuyết cứng miệng nói!
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, có chút hả hê cười nói: "Thế nào? Là trông ngóng tôi sao?"
"Cút! Ai trông ngóng anh! Tôi chỉ nói con gái chịu tổn thương lớn như vậy, dù như thế nào đi nữa, anh cũng nên xuất hiện một chút!? Con gái cũng muốn gặp anh a!" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận đến run rẩy.
"Cô thì sao? Cô nghĩ có muốn gặp tôi hay không?" Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn Hạ Tuyết, trong ánh mắt đã hiện lên một chút trêu chọc.
"Tôi —— Tôi —— Tại sao tôi muốn gặp anh? Tôi gặp anh để làm gì?" Hạ Tuyết chớp mắt một cái, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt nóng, lại chớp mắt một cái nữa, lại ngửi thấy trên người hắn thoảng tới mùi thuốc, cô nghiêm nghị nhìn hắn nói: "Anh nói cho tôi biết! Có phải anh bị thương hay không? Tại sao mùi thuốc nặng như vậy?"
"Tôi nói rồi!" Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết, nói: "Không chịu ở bên tôi, đòi chia tay với tôi, lại ngửi mùi vị trên người tôi? Thế nào? Sợ tôi và cô gái khác ở chung một chỗ, muốn kiểm tra mùi nước hoa sao?"
"Phi!! Ai thèm kiểm tra mùi nước hoa của anh! Đối loại đàn ông như anh! Kiểm tra có cái gì tốt! Tôi một chút cũng không cần, bây giờ tôi quay phim xong, sang năm, tôi và Hi Văn trở về Pháp, không quay lại nữa!" Hạ Tuyết lập tức xoay người, vừa muốn ngồi bên cạnh con gái, nhìn con gái một chút, lại cảm giác cánh tay bị người dùng lực kéo ra, cả người cô bị xoay lại, lập tức tiếp xúc hai tròng mắt hơi nghi ngờ và không tin của Hàn Văn Hạo, cô bình tĩnh nhìn hắn!
"Cô nói cái gì?" Hàn Văn Hạo nhìn cô hỏi.
Hạ Tuyết bình tĩnh nhìn Hàn Văn Hạo, chăm chú trả lời hắn nói: "Tôi —— quay xong bộ phim “Trà Hoa Nữ” và “Song Thành Ký”, sẽ cùng Hi Văn trở về Pháp sống, sẽ không trở lại nữa!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn cô.
sắc mặt Hạ Tuyết bình tĩnh suy nghĩ một chút, mới xoay người, nhìn con gái thoải mái nằm trên giường, cô xúc động nói: "Trải qua tai nạn này, làm cho tôi hiểu rõ, không có chuyện gì quan trọng hơn so với bình an và hạnh phúc của con gái! Về sau tôi sẽ lấy cuộc sống của nó làm trọng yếu! Mặc kệ đi đâu, chúng tôi cũng không tách ra nữa! Tôi muốn cùng nó, trải qua cuộc sống bình yên, vậy là đủ rồi!"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô gái này, trong ánh mắt xẹt qua một tia xốc xếch!