Chương 516: Đi Thôi
Rất nhiều xe hơi nhanh chóng chạy tới bên hồ, thắng gấp bên hồ, Daniel và Hạ Tuyết từ trong xe nhào ra ngoài trước tiên, đạp đá vụn bên hồ, trong ánh đèn lóe lên của xe cứu thương và xe cảnh sát, nhìn thấy con gái đầu tóc rối bời, trên trán rỉ máu, khóe miệng chảy máu, quần áo nhiều chỗ rách bươm ngồi trên xe lăn, đôi chân nhỏ sưng tấy đầy máu, đang mếu máo khóc nhìn mẹ, Hạ Tuyết “oa” một tiếng, khóc rống lên, chạy như bay về phía con gái!
"Mẹ —— " Hi Văn cũng khóc, đẩy bánh xe phụ trên ghế, nhảy dựng lên, không để ý chân đau đớn, chạy như bay đến bên mẹ!
Hạ Tuyết thất thanh khóc rống, bổ nhào quỳ trước mặt của con gái, ôm lấy khuôn mặt con gái, nhìn vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, vết máu trên lỗ tai, cô đau lòng ôm chặt con gái, kêu to: "Trời ơi, tại sao những người này có thể xuống tay được, đây là một đứa bé mới có mấy tuổi thôi! Hi Văn đáng thương của mẹ, con chịu khổ, thật xin lỗi, là mẹ không bảo vệ con tốt, thật xin lỗi!". truyện teen hay
Hi Văn khóc ôm chặt cổ của mẹ, rơi lệ ủy khuất nói: "Mẹ, con rất nhớ mẹ —— "
"Mẹ cũng rất nhớ con!! Mẹ nhớ con muốn phát điên rồi!! Cám ơn trời đất, con còn sống!" Hạ Tuyết lại ôm chặt con gái, thất thanh khóc rống lên.
Hi Văn vừa khóc, vừa nhìn thấy PA¬PA cũng nhanh chóng đi tới, cô bé đau lòng, chạy tới bên PA¬PA, nhào vào trong ngực PA¬PA, mếu máo khóc, kêu to: "PA¬PA, con rất nhớ người! Hôm qua con bị nhốt trong căn phòng nhỏ, căn phòng đó rất tối rất tối! Con rất sợ!"
Daniel cũng đau lòng ôm chặt Hi Văn, hai mắt đỏ thắm vùi đầu, hôn nhẹ trên cổ con gái, trong lòng xúc động dạt dào nhưng vẫn cố đè nén, chỉ ôm lấy con gái, hưởng thụ một chút hơi thở ấm áp của cô bé từ lúc nhỏ đã lớn lên trong vòng tay của mình, quý trọng sinh mệnh nho nhỏ, mang đến ình vô vàng cảm động, hắn khẽ mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Hi Văn —— Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! con là công chúa nhỏ kiêu ngạo nhất trong lòng PA¬PA. Cám ơn con, còn sống, cám ơn con —— "
Hi Văn mếu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trên bả vai PA¬PA, nước mắt lăn xuống, Hạ Tuyết cũng đi tới, quỳ tới con gái trước mặt, một nhà ba người rúc vào nhau thật chặt.
Nơi xa, trong một chiếc xe Roll Royce màu bạc, một đàn ông lạnh lùng, ngồi trên ghế, hai tròng mắt như con báo nhỏ, phát ra ánh sáng lạnh lùng, nhìn ngoài cửa sổ, một nhà ba người rúc vào nhau thật chặt, nhìn người nhà của mình lục tục bước xuống xe, cũng kích động chạy tới phía trước, hắn cắn răng, quay đầu nhìn phía trước, sâu kín mở miệng: "Lái xe —— "
"Tổng Tài —— Tôi thật sự không thể hiểu —— Lúc này, không phải là thời điểm một nhà các người đoàn tụ sao?" Tả An Na nghẹn ngào nhìn Hàn Văn Hạo một mình tịch mịch, ngồi bên cạnh xe, chịu đựng vết thương bị trúng đạn, xác định người mẹ ôm con gái đi qua, muốn rời khỏi —— cô đau lòng!
Hàn Văn Hạo quay đầu, nhìn phía trước đường, tĩnh mịch xa xăm, nhưng cũng không có một bóng người, nhiều năm qua, đã quen một mình chịu đựng tất cả, gánh vác tất cả, chưa bao giờ lộ ra một chút mệt mỏi với người nhà, càng không thể ở trước mặt người nhà, để lộ ra vết thương và đau đớn —— Hắn nhàn nhạt nhìn chằm chằm phía trước, biết người nhà đang tụm chung một chỗ, vui sướng vô cùng, hắn lạnh nhạt nói: "Đi thôi —— "
"Tổng Tài —— " Tả An Na vẫn không thôi nhìn Hạ Tuyết và Daniel ôm nhau, trong lòng của cô biết, Tổng Tài yêu thương Hạ Tuyết biết bao nhiêu, sáu năm trước đã rất yêu, rất yêu —— Cô cắn chặt răng, nắm chặt méo váy trên đầu gối, mấy giây rối rắm, mới cảm thán nói với tài xế: "Lái xe — đưa Tổng Tài đến bệnh viện —— "
Xe chậm rãi chạy thẳng về phía trước.
Người Nhà họ Hàn mới tìm được Hi Văn, trong vui sướng, phục hồi tinh thần, Trang Nguyệt Minh vội vã nhìn bọn Nhậm Phong, Hứa Mặc, Hạo Vũ, Mặc Nhã đi tới, lo lắng hỏi: "Văn Hạo đâu? Không phải nói hắn an toàn sao? Sao lại không thấy người?"
Bốn người không lên tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết vẫn còn đắm chìm trong sự kích động khi tìm được con gái, nhìn lại người Nhà họ Hàn đang quan tâm, chỉ đành phải ứng phó đáp lời: "Sau khi hắn cứu được Tôn tiểu thư, có chuyện quan trọng cần xử lý, nên đi trước rồi —— "
Ánh mắt của Hi Văn lập tức trừng to, phồng má, nhớ lúc nảy cha và mình đã tránh được rừng mưa đạn, sau khi an toàn, cha đau lòng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nói: "Hi Văn, hứa cha một chuyện, đừng nói với bất cứ ai, cha bị thương, bởi vì ông bà nội, các chú và mẹ sẽ lo lắng, biết không? Nghe lời —— Nghe lời —— "
Miệng của cô bé mếu máo, nước mắt to bằng hạt đậu tràn ra hốc mắt, một lúc lâu, mới chậm rãi rơi xuống.
"Người này cũng thiệt là!" Hạ Tuyết không nhịn được thất vọng trong lòng, ôm lấy con gái tức giận nói: "Như thế nào đi nữa, đến cứu con gái xong, thì phải cùng con gái về chứ, có công việc nào, quan trọng hơn so với con gái?"
Bốn người Nhậm Phong Hứa Mặc, Hạo Vũ, Mặc Nhã cũng không dám lên tiếng, chỉ nhìn Hạ Tuyết.
Hi Văn cũng mím chặt môi, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm nhìn mẹ, rất nhiều, rất nhiều lời, nuốt trong cổ họng, không thể lên tiếng.
"Không có gì! Không có gì! Mẹ đi cùng con, chúng ta đi thôi —— " Tâm tình Hạ Tuyết lại kích động ôm lấy con gái, đứng dậy, cùng người nhà họ Hàn đi về phía trước.
Daniel và Hạ Tuyết cùng với Hi Văn ngồi vào xe cứu thương, đến bệnh viện trước để tiến hành băng bó thân thể, ở bên trong xe, Hạ Tuyết vẫn đau lòng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, xem xem cô bé rốt cuộc có bị thương không, nhưng Hi Văn từ lúc lên xe, vẫn có chút lo lắng trái nghĩ, phải lo, lâu lâu, tâm tình kích động, muốn nói với mẹ, nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống, không dám nói ra, chỉ cúi đầu.
Lúc xe lắc lư chạy về phía trước, Daniel hơi cúi thấp, nghiên cứu vẻ mặt lo lắng của cô bé, liền mỉm cười nói: "Hi Văn —— Nói cho PAPA biết, có phải con có tâm sự gì hay không? Nói với PA¬PA đi —— Trẻ con không thể giấu tâm sự, như vậy sẽ không lớn được nha"
Hi Văn khẽ cắn môi, đôi mắt to sáng, có chút vội vàng nhìn Daniel.
Hạ Tuyết cũng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của Hi Văn, có chút lo lắng hỏi: "Bảo bối, con đừng hù dọa mẹ, có chuyện con nói ra xem, xảy ra chuyện gì? Ngoan, nói ẹ nghe ——"
Khuôn mặt Hi Văn vẫn tiều tụy, đầu tiên là liếc mắt nhìn mẹ, rồi lại nhìn PAPA làm bạn ở bên cạnh mẹ, cô bé suy nghĩ một chút, nước mắt lăn xuống, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không có —— Không có — Chuyện gì — "