Chương 110: Xe lửa nhỏ
"Tôi không dám! Tôi thật không dám!!" Hạ Tuyết ôm cổ Hàn Văn Vũ, cười kêu to!!
"Tôi muốn ném cô xuống!!" Hàn Văn Vũ ôm Hạ Tuyết, lập tức đi tới rào chắn bên cạnh, muốn hướng hồ băng ném đi......
"A……cứu mạng!!" Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, kêu to …."Không muốn!! Đừng nói đùa! Nếu lỡ trên hồ là khối băng mỏng thì làm sao bây giờ? Té xuống chết người a!!"
"Vậy thì thử một chút!! Giống như vừa rồi lão tử ăn ớt cay!" Hàn Văn Vũ nói xong, đột nhiên ôm Hạ Tuyết vượt qua rào chắn, đi vào trên mặt hồ ….
"A …." Hạ Tuyết sợ hãi kêu to lên, nhưng nàng đã cùng Hàn Văn Vũ đứng trên mặt hồ, thậm chí cảm giác được băng trên mặt hồ giống như trên mặt đất, nàng sửng sốt......
Hàn Văn Vũ lập tức cúi đầu, véo mũi Hạ Tuyết nói: "Ai lại giống như cô, mỗi ngày đều chơi đùa ác vậy!!" Hắn nói xong, đột nhiên hai tay nắm hai tay của Hạ Tuyết, hai chân dùng sức, thân thể hai người mà chậm rãi chuyển động trên mặt hồ...... Hạ Tuyết ngẩn ngơ, thân nàng di chuyển về phía trước trong nháy mắt, nhìn thân thể Hàn Văn Vũ từ từ lui về phía sau, hắn bên cạnh cười trong gió hỏi: "Chơi có vui không?"
"Chơi rất vui!" Hạ Tuyết đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, nàng là một cô gái phóng khoáng!
Hàn Văn Vũ vừa thấy khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ lên, trong tuyết bay bay như đóa hoa nở rộ, ánh mắt cười cong cong như vầng trăng, trong lòng hắn ấm áp, nhưng ánh mắt lập tức hiện lên một chút xấu xa nói: "Được rồi! Tôi muốn buông tay ra, một mình cô xoay vòng quanh trên mặt hồ, hắc hắc!"
Sắc mặt Hạ Tuyết chợt lạnh, lập tức nắm chặt Hàn Văn Vũ kêu to: "Không muốn! Tôi không biết bơi!!"
Hàn Văn Vũ lại gia tăng tốc độ cho hai người xoay một vòng, đột nhiên buông lỏng hai tay Hạ Tuyết, cả thân thể nàng hướng rào chắn bờ hồ nhanh chóng bay ra ngoài......
"A……." Hạ Tuyết sợ tới mức kêu to lên, hai tay khoa loạn trong không … "Cứu mạng………"
Hàn Văn Kiệt khẩn trương vừa đứng lên, nhìn nàng......
Hàn Văn Hạo mặt lạnh, bất đắc dĩ buông ly rượu đỏ xuống....
Bọn Dạ Thiên Thiên và Mộng Hàm khẩn trương nhìn Hạ Tuyết......
"Cứu mạng ….. đụng vào rồi ….." Hạ Tuyết nổi điên thét chói tai, tròng mắt muốn rơi ra, nhìn thân thể mình muốn đập lên rào chắn, nàng nhắm mắt lại nhận mệnh...... Một đôi tay đột nhiên nhanh chóng nắm chặt eo nàng, ôm vào trong ngực hắn, sau đó thân thể lại bay trên mặt hồ...
Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu, lắc lư trong gió, nhìn Hàn Văn Vũ ở phía sau ôm chặt nàng, sau đó vui vẻ xoay quanh trên mặt hồ, hắn cúi mặt, dịu dàng nhìn nàng cười nói: "Đứa ngốc, tôi để cho cô đụng vào rào sao?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, kêu to: "Anh lại trên chọc tôi?"
Hàn Văn Vũ lại nhịn không được cười ha hả, đột nhiên ôm cả người Hạ Tuyết lên......
Hạ Tuyết lại oa kêu to một tiếng, ôm của hắn cổ cười nói: "Anh lại muốn làm gì?"
"Ôm chặt tôi!" Hàn Văn Vũ nói xong, ôm chặt Hạ Tuyết khoái chí xoay tròn trên mặt hồ, thậm chí gia tăng tốc độ hướng rào chắn kia, khắp rừng phong bông tuyết trắng phau phau, một trận gió xuy thổi đến, bông tuyết trắng bay bay trong không trung, hai người xuyên qua trong tuyết bay...
Hạ Tuyết “oa” một tiếng, vươn tay bắt lấy bông tuyết rơi xuống, kích động nhìn Hàn Văn Vũ....
Hàn Văn Vũ cũng nhìn nàng mỉm cười nói: "Cô có nghe được tiếng xe lửa nhỏ không?"
Hạ Tuyết sửng sốt, ở trong gió tiếp tục nhìn hắn hỏi: "Cái gì?"
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết xúc động hỏi: "Cô không hiểu?"
Hạ Tuyết ngẩn ngơ......