Đất Tương xa xôi, nhiều nơi hiểm trở, muốn đến được, người đi cũng phải vất vả một phen. Nhất là trong điều kiện thời tiết bất ổn như hiện tại. Nắng gắt, mưa rào, thỉnh thoảng còn bất ngờ xuất hiện những trận gió to cuốn đầy cát bụi, thực khiến cho đoàn người của Trần Tĩnh Kỳ gặp không ít khó khăn.
Những binh lính, thị vệ hoàng cung thì thôi chẳng nói, đều thân nam tử, biết võ nghệ, chút mưa gió ấy còn lâu mới hạ nổi. Về bản thân Trần Tĩnh Kỳ, mặc dù hắn xuất thân quyền quý, nhưng bởi do cuộc sống khó khăn, bị ghẻ lạnh từ thuở nhỏ nên đã rất biết tự lập, thường ngày vẫn ra sức rèn luyện bản thân, mấy năm qua sống cùng Bao Tự, Lê Ngọc Chân, lâu dần cũng học thêm được một ít công phu, thành ra chả có gì đáng ngại. Nên lo chăng là Bình phi Lâm Thục Nhu.
Lâm Thục Nhu nàng thân liễu yếu đào tơ, dạo gần đây sức khoẻ lại không được tốt, tâm tình phiền muộn, đối mặt với thời tiết bất ổn như vầy, chỉ e sớm muộn rồi cũng sẽ sinh bệnh. Trần Tĩnh Kỳ thực cảm thấy lo.
Trên đường, bởi dạ quan tâm nên hắn vẫn thường xuyên để ý, hết mực chiếu cố Bình phi. Khổ nỗi Lâm Thục Nhu thì lại không muốn tiếp nhận lòng tốt của hắn. Bao nhiêu sự nhiệt tình, toàn bộ đều bị nàng gạt hết đi. Bất đắc dĩ, Trần Tĩnh Kỳ chỉ còn biết trông cậy vào Xuân Hỉ, dặn dò cô cung nữ này phải nhất mực lưu tâm để ý, chăm sóc thật tốt cho nàng.
Cũng không biết có phải do bị áp lực quá hay không mà hai hôm sau, Xuân Hỉ liền đổ bệnh, khiến cho Lâm Thục Nhu phải một phen lo lắng. Chủ tớ các nàng xưa giờ tình cảm vốn dĩ rất tốt.
Bởi vì trong đoàn chẳng có ngự y nên để chữa trị cho Xuân Hỉ, cũng là để không làm chậm trễ chuyến đi, Trần Tĩnh Kỳ đã quyết định để cô cung nữ này lại nhà của quan tri huyện Trúc An, lệnh cho người trông nom bảo vệ, đợi lúc quay về kinh sẽ ghé vào đón.
Trước khi tiếp tục hành trình, dĩ nhiên hắn cũng đã chọn ra một vài tì nữ để thay thế Xuân Hỉ, theo hầu hạ Bình phi Lâm Thục Nhu, song đều bị từ chối. Lâm Thục Nhu nói nàng có thể tự chăm sóc cho bản thân, không cần phải có người hầu hạ.
Một chút nổi loạn ư? Trần Tĩnh Kỳ nghĩ vậy. Hắn đã cố khuyên, hi vọng Lâm Thục Nhu hồi tâm chuyển ý. Đáng tiếc, nàng trước sau như một, khăng khăng bác bỏ.
- An vương, ở trong mắt ngài Lâm Thục Nhu ta vô dụng lắm hay sao?
- Nương nương, Tĩnh Kỳ đương nhiên không có ý đó. Tĩnh Kỳ chỉ là lo lắng cho nương nương...
- Có khác nhau?
Lâm Thục Nhu đáp trả, thanh điệu lạnh lùng xa cách:
- Nếu An vương vẫn chưa nghe rõ thì để ta nhắc lại: Ta có thể tự chăm sóc bản thân, không phiền ngài phải để ý!
Lời vừa dứt thì nàng cũng liền nhấc chân đi đến bên cỗ xe ngựa, nhanh chóng bước lên mà chẳng cần ai dìu đỡ.
Cái này...
Trần Tĩnh Kỳ muốn nói gì đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đành khép môi im lặng. Hắn biết, Bình phi như vậy là bởi do ác cảm với mình.
...
Không có tì nữ, không có thái giám, Bình phi Lâm Thục Nhu cứ vậy mà tiếp tục hành trình, xuôi về cố thổ, mặc cho Trần Tĩnh Kỳ khuyên can, lo ngại. Hành vi của nàng, phải nói nó vừa trẻ con lại vừa ích kỉ, thực khác xa so với hình ảnh đoan trang, hiền thục, hiểu biết lý lẽ mà người ta vẫn thường thấy. Và điều đó, nó đã gây ra một ít khó khăn cho Trần Tĩnh Kỳ. Mấy ngày này, đôi lúc hắn có cảm tưởng mình giống như là bảo mẫu của Lâm Thục Nhu vậy.
Tại sao? Việc gì chứ?
Trần Tĩnh Kỳ tự hỏi, hỏi xong thì thở dài, nét mặt lại càng ưu tư. Kẻ ác nào cũng có vài giây phút thiện lương...
...
Ngày đi đêm nghỉ, đoàn người theo chính lộ tiến lên. Càng cách xa kinh thành, tiết trời càng nóng, những cơn mưa bất chợt càng nhiều. May mắn là nó đã không làm ảnh hưởng đến sức khoẻ Bình phi.
Lâm Thục Nhu, nàng mạnh mẽ hơn Trần Tĩnh Kỳ đã nghĩ. Tuy có đôi chút khó khăn, bất tiện, song nàng vẫn đang tự chăm sóc tốt cho bản thân. Suốt dọc đường, hắn chưa hề nghe nàng mở miệng phàn nàn hay than trách điều chi.
Thấy tình hình như vậy, trong bụng hắn cũng dần an tâm. Giữ tốc độ vừa phải, hắn dẫn dắt đoàn người tiếp tục đi về phía trước, hướng đến đất Tương.
Thời điểm chỉ còn cách thành Kiến Ninh chưa đầy năm mươi dặm thì trời bỗng nổi gió, mây đen chẳng biết từ đâu ùn ùn kéo tới, khiến cho không gian tối sầm lại. Sau một đỗi, sấm chớp thi nhau rền vang, rồi nước mưa trút xuống.
Đây quả là một trở ngại. Bởi lúc này đoàn người hiện vẫn còn ở ngoài thành, xung quanh chỉ toàn cây cỏ, cảnh vật hoang vu. Chỗ dừng chân chưa có, bây giờ trời cũng sắp tối, lại mưa to gió lớn, phải làm sao đây?
- Trương Tú!
- Có thuộc hạ!
Sau tiếng kêu gọi của Trần Tĩnh Kỳ, từ bên trong đám thị vệ đang đi phía trước, Trương Tú liền cho ngựa quay đầu chạy lại.
Trần Tĩnh Kỳ nhìn hắn, ra chỉ thị:
- Ngươi dẫn vài người chạy lên phía trước xem có nhà dân hay là địa điểm nào có thể trú ngụ được hay không! Đi nhanh về nhanh!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
...
Trương Tú làm việc rất mau lẹ, chỉ một lúc sau đã cùng đội trinh sát quay trở về.
Hắn thúc ngựa chạy đến chỗ Trần Tĩnh Kỳ, bẩm báo:
- An vương điện hạ! Cách một quãng phía trước có nhà dân sinh sống, có thể trú ngụ!
- Dẫn đường!
- Rõ!
...
Vị trí mà Trương Tú hồi báo vốn cũng không xa, đoàn ngươi đi thêm khoảng hơn khắc thì nó đã hiện ra trước mặt.
Quả đúng là có hộ dân sinh sống, song chỉ duy nhất một. Đúng kiểu nhà tranh vách đất.
Nếu là bình thường, Trần Tĩnh Kỳ chắc chắn sẽ bỏ qua mà cho đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong hoàn cảnh này, hắn không thể không hạ thấp yêu cầu. Bình phi, nàng buộc phải tạm trú tại đây - một nơi mà hắn dám cá là chưa bao giờ nàng đích thân trải nghiệm.
Thật vậy, thời điểm Bình phi được cho biết là đêm nay rất có thể sẽ phải ngủ lại nơi nhà tranh vách đất này, nàng đã không giấu được e ngại trong lòng.
Âu cũng phải. Lâm Thục Nhu nàng xuất thân đài các, sau tiến cung cũng phận quý phi, xưa giờ nào đã qua đêm ở những nơi thôn dã như vầy? Quá đỗi tồi tàn đối với một vị quý phi đi!
- Nương nương, bây giờ trời đã tối, lại đang mưa to, thành Kiến Ninh vẫn còn cách mấy mươi dặm đường, trong điều kiện này nếu tiếp tục đi tiếp sẽ vô cùng bất lợi, tiềm ẩn rủi ro. Vậy nên...
- Ta đã nói gì sao?
Dạ dù e ngại nhưng ở ngoài mặt Lâm Thục Nhu vẫn cố tỏ ra kiên cường, thậm chí còn nhếch môi cười nhạt.
- An vương, ngài lẽ nào cảm thấy nơi này không thể ở? Chắc đã quá quen với cao lương mỹ vị, nệm ấm chăn êm của đế đô rồi?
Gì vậy chứ? Từ nãy giờ Trần Tĩnh Kỳ hắn nào có than vãn gì đâu. Thật là...
- Nếu như nương nương không ngại thì Tĩnh Kỳ an tâm rồi. Vậy tạm thời chúng ta sẽ trú lại nơi này, xin mời nương nương.