Quân Vương Ngự Nữ

Chương 147




- Ngọc Chân.

- Gì?

- Nàng có thể quan tâm tới ta một chút được không? Ta cảm giác bản thân đã hoá thành một khúc gỗ.

- Đâu, làm gì có. Ông vẫn là người mà.

Nói rồi Lê Ngọc Chân lại cúi xuống, cùng Tiểu Ngọc chơi đùa.

Trần Tĩnh Kỳ càng thêm bất mãn, thế là vươn tay đem Tiểu Ngọc giành lại.

- A! Thỏ của ta!

- Không cho.

- Mau đưa cho ta!

- Hôn một cái rồi ta đưa.

Sự đòi hỏi, cái hôn ấy, chả rõ là Lê Ngọc Chân có đáp ứng hay không, chỉ thấy hiện giờ thỏ trắng Tiểu Ngọc đã lại trở về trong vòng tay nàng, đang nằm yên trên ngực. Còn nàng thì gối đầu trên đùi Trần Tĩnh Kỳ, hưởng thụ những cái vuốt ve nhè nhẹ của hắn.

- Tĩnh Kỳ.

- Ừ?

- Ông nói xem tại sao Hoàng hậu lại đem sủng vật của mình ban tặng cho ông?

- Nàng nói xem.

- Hmm...

Lê Ngọc Chân đảo mắt một vòng, tỏ vẻ trầm ngâm:

- Có khi nào Hoàng hậu đang muốn dùng sắc dụ với ông không?

Trần Tĩnh Kỳ khẽ mỉm cười, không đáp.

Lê Ngọc Chân thấy vậy mới nói tiếp:

- Ông nghĩ coi, tiếng là triệu kiến ông vào cung để vẽ tranh, nhưng đã ba ngày rồi mà Hoàng hậu vẫn chẳng đá động gì tới cái việc vẽ tranh này. Ngày thứ nhất ăn bánh uống trà, ngày thứ hai ngoạn cảnh ngắm hoa, ngày thứ ba thì ngồi chơi đánh cờ... rõ ràng có ý tứ muốn thân cận với ông.

- Nhưng như thế cũng chưa đủ để nói Hoàng hậu muốn câu dẫn ta.

- Thế ông nghĩ như vậy là ý gì? Không lẽ ông thật tin?

- Tin? Đương nhiên là không.

Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu, đem suy nghĩ trong lòng nói ra:

- Những biểu hiện của Hoàng hậu trong ba ngày vừa qua, chỉ sợ có đến tám chín phần đều là đóng kịch.

- Ờ. Ta còn sợ ông thật tin bà ấy.

- Trong mắt Ngọc Chân nàng ta ngốc tới như vậy sao?

Lê Ngọc Chân ngước mắt nhìn lên:

- Ta không sợ ông ngốc. Ta chỉ lo ông ham mê nữ sắc thôi. Trên đầu chữ "Sắc" có con dao a.

Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười:

- Đâu phải tất cả hoa đẹp đều có gai. Mà, cho dù ta có thật ham mê nữ sắc thì cũng chỉ mê luyến mỗi một mình Ngọc Chân nàng thôi.

Nói rồi Trần Tĩnh Kỳ cúi xuống, hướng đến đôi môi mềm của thiếu nữ nằm gối đầu bên dưới...

...

Ngày thứ tư, Trần Tĩnh Kỳ lại được thái giám Dịch Thành đón vào trong cung.

Vẫn mái đình Vãn Vân, hắn và Triệu Cơ hôm nay lại tiếp tục chơi cờ. Khác hẳn hôm qua, hiện giờ thần sắc của Triệu Cơ cực kỳ nghiêm túc, trong từng nước đi cũng vô cùng thận trọng, đầy sự tính toan. Điều đó cho thấy nàng rất quyết tâm đánh bại Trần Tĩnh Kỳ.

Sau hai ván thua đầy kịch tính, tới ván thứ ba, rốt cuộc thì Triệu Cơ nàng cũng đã giành được thắng lợi đầu tiên. Xem cục diện bàn cờ, nghe đối thủ lên tiếng nhận thua, nàng vui vẻ nở một nụ cười, khuôn mặt tươi tắn như đoá hoa mẫu đơn vừa mới rộ.

Tiếng cười trong sáng hồn nhiên, khác hẳn mọi khi, chính nó đã làm người đối diện phải bất giác ngẩn ngơ.

Những lúc thế này - rũ bỏ đi sự uy nghiêm của bậc Mẫu nghi thiên hạ, Triệu Cơ thật sự rất "đáng yêu".

Chỉ tiếc bộ dáng đơn thuần ấy đã không kéo dài được lâu. Trên ghế, Triệu Cơ đã vừa mới thu hồi hết thảy tiếu ý, tinh tế đưa tay che miệng, hắng nhẹ:

- Ván cờ này, ta thắng xứng đáng chứ?

Đầu bên đây, sắc diện Trần Tĩnh Kỳ cũng đã khôi phục như thường, kính cẩn thưa:

- Nương nương thắng rất xứng đáng. Ván cờ này Tĩnh Kỳ thua tâm phục khẩu phục.

Triệu Cơ tiếp lấy chiếc khăn lụa màu lam từ cung nữ Tiểu Thúy, từ tốn lau tay, sau đó chuyển mình đứng dậy.

- Nương nương, bây giờ chúng ta sẽ vẽ tranh phải không?

Triệu Cơ xoay đầu, trong ánh mắt chừng bất mãn:

- Ở trong tâm trí ngươi, ngoài việc vẽ tranh ra thì chẳng còn gì khác nữa hay sao? Từ nãy giờ, có phải ngươi cũng đều nghĩ đến việc vẽ tranh?

- Nương nương, chuyện này...

Trần Tĩnh Kỳ lộ vẻ khó khăn, thần tình lo ngại:

- Hoàng thượng ra khẩu dụ bảo Tĩnh Kỳ vẽ tranh cho nương nương, nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư mà tranh vẽ... Nương nương, Tĩnh Kỳ vốn cũng không tiện ra vào chốn hậu cung, chỉ sợ những lời đàm tiếu...

- Đàm tiếu?

Triệu Cơ hỏi lại:

- Là sợ cho ngươi? Hay là sợ cho ta?

- Tĩnh Kỳ bất quá chỉ là một hoàng tử ngoại bang, nào có đáng chi để thiên hạ lưu tâm chú mục.

- Nói vậy nhà ngươi là đang lo nghĩ cho ta?

Trần Tĩnh Kỳ không đáp, cái im lặng của sự đồng tình.

Triệu Cơ mỉm cười, nhìn nam nhân phía đối diện mà rằng:

- Cái đấy thì nhà ngươi không cần lo. Ta đã đem lời của ngươi thuật lại với Hoàng thượng, Hoàng thượng sớm cũng đã phê chuẩn rồi.

"Lời của ngươi"?

Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy nghi hoặc. Hắn không nhớ mình đã nhờ Triệu Cơ chuyển đến Hạng đế Lý Uyên lời gì. Hắn nhìn Triệu Cơ, ánh mắt trông mong nàng giải đáp.

Triệu Cơ cũng chẳng để hắn phải nghi hoặc lâu, đem cớ sự nói ra:

- À, là thế này. Lúc Hoàng thượng hỏi chuyện vẽ tranh, ta có thưa là Trần Tĩnh Kỳ ngươi hứa sẽ vẽ cho ta một bức chân dung xứng với hai chữ "thần tác". Mà, thần tác thì dĩ nhiên không thể tùy tiện tạo ra trong ngày một ngày hai được; trước khi hạ bút, người hoạ sĩ phải thấu hiểu được đối tượng mình sẽ vẽ, chẳng riêng dung nhan vóc dáng mà còn cả thần vận, khí chất. Để nắm bắt được, Trần Tĩnh Kỳ ngươi đương nhiên cần cùng ta tiếp xúc. Mấy ngày hôm nay ngươi vào cung bồi tiếp ta, cùng ta trò chuyện, chơi cờ, ngắm hoa ngoạn cảnh... hết thảy đều là để phục vụ cho việc vẽ tranh.

Trần Tĩnh Kỳ có chút im lặng rồi. Cái gì mà hứa sẽ tạo ra một bức chân dung "thần tác" chứ? Hắn nào có hứa hẹn với Triệu Cơ bao giờ?

- Nương nương, người... có phải đang nói đùa?

Trái với mong đợi, Triệu Cơ nghiêm túc lắc đầu:

- Ta không đùa.

- Nương nương, nhưng mà...

- Ta biết ngươi có thể.

Triệu Cơ cướp lời.

- Nét bút của ngươi là "thần bút", dùng thần bút để hoạ thì tất có thể tạo ra được "thần hoạ". Vấn đề là nhà ngươi có muốn hay không mà thôi.

- Nương nương, "thư" và "hoạ" là hai phạm trù khác nhau, Tĩnh Kỳ chỉ e sẽ phụ kỳ vọng...

- "Thư hoạ đồng nguyên", ta tin tưởng ngươi sẽ làm được. Không, ngươi phải làm được. Bởi vì ta đã đứng ở trước mặt Hoàng thượng bảo đảm cho ngươi, còn cam đoan rằng ngươi sẽ tạo ra được một bức chân dung xứng với hai chữ "thần tác". Thời điểm đó, Hoàng phi cũng có mặt.

Câu cuối giống như một lời nhắc nhở, bên trong chứa đầy ẩn ý. Triệu Cơ, nàng quả thực rất "thâm". Những việc nàng làm, mỗi lời nàng nói, thoạt trông thì có vẻ tùy tiện, song thực tế lại đầy tính toan. Mục đích của nàng rất rõ ràng.

Trần Tĩnh Kỳ hiểu được. Chuyện vẽ tranh hiện đã không chỉ đơn thuần là vẽ tranh nữa rồi. Tác phẩm của hắn, nó sẽ là câu trả lời - sự lựa chọn.

Hắn hít sâu một hơi, nét mặt ngưng trọng hỏi:

- Nương nương, xin hỏi kỳ hạn là bao nhiêu ngày?

- Bảy ngày.

Bảy ngày... Hôm nay đã là lần thứ tư hắn nhập cung, như vậy thời gian chỉ còn lại ba ngày...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.