Quân Vương Độc Sủng: Tuyệt Thế Y Phi

Chương 4




Ôn Ý ngồi dậy, đưa tay ấn xuống chỗ bị chuôi kiếm đâm, đau tới mức muốn rớt nước mắt, lẽ nào gãy xương rồi?

Càng lúc càng nhiều thị vệ tham gia vào vòng chiến đấu, người áo đen thấy không địch nổi đã dùng cách lưỡng bại câu thương thi triển chiêu độc lao về phía Tống Vân Khiêm, trường kiếm bay đi, trước người Tống Vân Khiêm có thị vệ bảo vệ nhưng kiếm đâm xuyên qua người thị vệ tiếp tục đâm về phía bụng Tống Vân Khiêm.

"Vương gia!" Các thị vệ kinh hãi kêu lên.

Ôn Ý giật mình hoảng hốt, vội vàng nén đau bò tới bên cạnh Tống Vân Khiêm và thị vệ kia, cũng may vết thương của Tống Vân Khiêm không sâu, thị vệ kia đã hoàn toàn đỡ hết kiếm lực cho hắn.

Nhưng thị vệ kia thì thảm rồi, kiếm đâm xuyên qua bụng hắn, chắc chắn đã xuyên qua ruột, giờ máu chảy xối xả, chỗ hắn nằm, máu đã nhuộm đỏ.

Nàng cúi người xuống kiểm tra, khẽ nói: "Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi, bây giờ ta sẽ giúp ngươi cầm máu."

Nàng cầm một thanh kiếm lên xén rách y phục của hắn, vết thương rất lớn, chí ít cũng năm cm. Có thị vệ đưa kim sang dược tới, nàng sững người, đột nhiên nhớ ra mình đang ở cổ đại, nàng cắn mở nắp hộp kim sang dược, rắc một ít lên trên sau đó dùng vải bó lại cầm máu.

Thị vệ kia thần trí đã không còn tỉnh táo, từ từ nhắm mắt lại, cũng may máu đã cầm, hơi thở cũng trở nên bình thường.

Có điều Ôn Ý biết tình trạng của hắn không ổn, kiếm đâm xuyên qua người hắn, chắc chắn đã gây thương tích cho cơ quan bên trong cơ thể.

Đã có người đỡ Tống Vân Khiêm dậy, vết thương của hắn rất nông nhưng vẫn chảy máu không ngớt.

Hắn liếc nhìn Ôn Ý, ánh mắt có chút ngờ vực.

Nhưng hắn nhanh chóng thu lại thần tình, tức giận nói với thị vệ: "Mau đi điều tra, rốt cuộc là kẻ nào muốn giết bổn vương?"

"Vâng, ti chức lập tức đi điều tra!" Một nam nhân ăn vận giống như thủ lĩnh thị vệ dẫn người rời đi.

Thị tùng bên cạnh Tống Vân Khiêm đưa tay đỡ hắn, Tổng Vân Khiêm giơ tay ngăn cản, nói: "Mời ngự y chưa?"

"Bẩm vương gia, đã đi mời rồi!" Thị tùng trả lời.

Hoàng cung phái một ngự y tới chăm sóc riêng cho vương gia, vì thế vương phủ không cần ra ngoài mời đại phu.

"Bổn vương muốn hắn sống!" Tống Vân Khiêm nhìn thị vệ kia, trầm giọng nói.

Ôn Ý đứng dậy, trên mặt và trên người đều có máu, nàng nhìn Tống Vân Khiêm an ủi: "Yên tâm, hắn không sao cả!"

Ánh mắt Tống Vân Khiêm nhìn nàng chằm chặp, nhíu mày chăm chú quan sát, dường như đang nhìn một người chưa từng quen biết, hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Ngươi không sợ máu?"

Ôn Ý có chút ngạc nhiên, trong đầu xuất hiện một vài kí ức, vị Dương Lạc Y này rất sợ máu, thậm chí nhìn thấy máu sẽ ngất xỉu.

Nàng tái mặt nói: "Sợ, nhưng mạng người quan trọng, cũng không thể sợ nhiều thứ tới vậy!"

Tống Vân Khiêm nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc. Ngự y lúc này mới tới, Tổng Vân Khiêm nói trước khi ông ta hành lễ: "Cứu hắn."

Ngự y liếc nhìn thị vệ, lại nhìn vết máu trên người Tống Vân Khiêm, nói: "Không được, vương gia bị thương rồi, để vi thần trị thương cho vương gia trước."

Tống Vân Khiêm nhíu mày giận dữ nói: "Cứu hắn trước, vương phi của bổn vương sẽ băng bó cho bổn vương."

Ôn Ý sững người, cảm giác hắn muốn thăm dò nàng. Nhưng nàng cũng không quản được nhiều tới vậy, vết thương của hắn vẫn đang chảy máu, mặc dù không sâu nhưng cứ chảy máu như vậy cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Nàng bình tĩnh sai bảo thị tùng: "Đỡ vương gia đi vào, lấy nước, chuẩn bị kéo và vải sạch!"

Tống Vân Khiêm được đưa vào trong Y Lan Uyển, hắn nằm trên giường, Ôn Ý dùng kéo cắt y phục của hắn, vết thương của hắn đúng là không sâu, nhìn qua không bị thương vào nội tạng."

"Bây giờ ta sẽ rửa sạch vết thương cho chàng, sẽ hơi đau, chàng cố chịu đau một chút!" Nàng chuyên nghiệp và ôn tồn nói.

Tống Vân Khiêm không nói gì, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn nàng.

Tay một lần nữa lại chạm vào người hắn, trong đầu nàng bất ngờ lại nhớ tới lần tiếp xúc thân mật đó, mặt nàng lập tức đỏ bừng như tôm luộc.

"Chuyên tâm một chút!" Khi nàng mất tập trung làm hắn bị đau, hắn nhíu mày tức giận nói.

"Xin lỗi!" Ôn Ý buột miệng xin lỗi, trong lòng thì thầm trách mình thiếu chuyên nghiệp, khi đối mặt với bệnh nhân, mọi tạp niệm đều phải vứt bỏ.

Sau khi rửa sạch, tiêu độc cho vết thương sẽ là bôi thuốc, thuốc bột có thành phần tam thất, thuốc tốt cầm máu, nàng cũng từng học trung y, mặc dù không tinh thông nhưng kiến thức sơ đẳng cũng có.

Sau khi băng bó xong, nàng liền lùi ra xa nói: "Vương gia đã không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe."

"Ngồi xuống bên cạnh bổn vương!" Tống Vân Khiêm khàn giọng nói.

Ôn Ý ngẩng đầu nhìn ánh mắt kì quái của hắn, trong lòng thoáng chút hoảng hốt, nàng vội vàng lùi sau hai bước, nói: "Ta về thay y phục trước đã, thất lễ rồi!"

Nói xong nàng liền đi ra ngoài cửa kéo theo Tiểu Cúc vẫn còn đang sửng sốt vội vàng bỏ đi.

Tiểu Cung về tới Như Ý Hiên vẫn chưa kịp hoàn hồn, nàng ta kinh ngạc nhìn Ôn Ý: "Quận chúa, nàng không sợ máu nữa sao?"

Ôn Ý thở phào, nói: "Sợ chứ, có điều nói cũng lạ, khoảnh khắc ấy đột nhiên không sợ nữa. Chỉ có điều bây giờ nghĩ lại vẫn hơi sợ."

Ma ma, nha hoàn mang nước vào cho Ôn Ý tắm gội, lại chọn một bộ xiêm y đẹp mắt nói: "Mặc kệ việc đó, hôm nay là ngày Lạc Phàm tiểu thư qua cửa, quận chúa là chị cả, lại là vương phi, nhất định phải ăn mặc đúng mực, hôm nay mặc triều phục vương phi màu đỏ là thích hợp."

Ôn Ý đứng dậy, đang định nói gì thì éo nàng bỗng dấy lên cảm giác đau đớn, mắt nàng sa sầm, rầm một tiếng ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.