Tống Vân Khiêm vì việc của Khả Nhi nên hận nàng, nhưng do hoàng đế sớm đã hạ thánh chỉ ban hôn, không thể không cưới nàng. Nhưng nàng gả cho hắn đã một năm, hắn chưa từng một lần đặt chân vào phòng cưới chứ đừng nói tới động phòng hoa trúc. Em gái nàng Dương Lạc Phàm thì sắp gả vào vương phủ làm trắc phi. Vì thế Dương Lạc Y bị tổn thương sâu sắc đã thiết kế chuốc xuân dược, muốn dùng thân thể để trói buộc trái tim của Tống Vân Khiêm.
Ôn Ý thực sự không biết nên nói nàng ta ngốc hay si tình. Dùng thân thể để trói buộc một người đàn ông, như vậy chỉ có thể trói buộc được thể xác của hắn ta chứ không phải trái tim. Đàn ông sẽ không vì lên giường với một cô gái mà từ đó yêu nàng ta.
Chỉ có điều bây giờ có hai điểm khiến Ôn Ý không hiểu, thứ nhất tại sao nàng lại nhập vào trong cơ thể của Dương Lạc Y; thứ hai, Dương Lạc Y tại sao lại chết; thứ ba, Khả Nhi kia rốt cuộc bị ai đẩy xuống hồ khiến cho hôn mê, lại là ai muốn hãm hại nàng?
Nàng còn nhớ khi mình ngã xuống đất trong mơ hồ có nghe được một giọng nói, nói sẽ để nàng chuyển thế trùng sinh, vậy thì cũng có nghĩa là có một nguồn sức mạnh vô hình mang nàng tới đây. Giọng nói đó còn nói sẽ ban cho nàng một số thứ nhưng cho dù nàng nghĩ nát óc cũng không nhớ ra là gì.
Dùng thời gian một đêm, Ôn Ý mới coi như chấp nhận được việc mình xuyên không. Có điều, kiếp trước nàng quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm việc hại người, kiếp này nàng cũng không thể gánh chịu tội danh đẩy người xuống hồ được. Hơn nữa ký ức của Dương Lạc Y nói cho nàng biết rằng nàng không đẩy Khả Nhi xuống hồ, không cần biết đây là hãm hại hay hiểu nhầm, nàng nhất định phải làm rõ.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, cũng là ngày Dương Lạc Phàm vào cửa, nàng lén sai Tiểu Cúc dẫn nàng tới gặp Khả Nhi đang hôn mê.
Tuy nhiên, khi vừa đặt chân vào Y Lan Uyển của Khả Nhi, nàng liền nhìn thấy Tống Vân Khiêm từ trong bước ra.
Nàng biết lúc này không nên xảy ra xung đột với Tống Vân Khiêm, hơn nữa Tống Vân Khiêm hận nàng thấu xương, lúc này cũng không muốn nhìn thấy nàng, vì thế nàng vội vàng lùi lại hai bước, nấp sau gốc cây ngô đồng.
"Ra đây!"
Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, giống như đôi mắt sắc lạnh màu hổ phách của hắn.
Nàng rốt cuộc vẫn quá xem thường Tống Vân Khiêm, từ khi nàng bước vào cửa hắn đã phát hiện ra nàng, thấy nàng ẩn nấp liền tưởng nàng có ý đồ xấu, sao có thể để nàng tiếp tục ẩn nấp.
Ôn Ý bước ra, đứng trước mặt hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn, đương nhiên nàng cũng không tự biện minh rằng mình không làm hại Khả Nhi, bởi nếu hắn tin những lời này, kết cục của Dương Lạc Y đã không thê thảm như vậy.
"Tham kiến vương gia!" Nàng hơi cúi người, lễ tiết cần có tuyệt nhiên không thể thiếu.
"Sau này còn để bổn vương biết ngươi xuất hiện ở Y Lan Uyển, bổn vương sẽ đánh gãy hai chân ngươi!" Hắn tàn nhẫn nói.
Tống Vân Khiêm mặc cẩm bào màu trắng thêu phi ưng bằng tơ bạc, ống tay áo hơi vén lên, thêu lá trúc xanh rời rạc, lưng đeo đai vàng, dáng người cao lớn sừng sững hiên ngang, ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt hắn qua kẽ là giống như rắc bột vàng lên mặt.
Nam tử hoàn hảo như vậy chả trách hai chị em nàng cùng yêu hắn, chỉ có điều thái độ đối với nàng...
Ôn Ý nghiến răng nói: "Ta có điều muốn nói với chàng!"
Tống Vân Khiêm liếc nhìn nữ nhân trước mắt, tuyệt sắc, đáng tiếc ác độc, một năm rồi hắn đã rất căm ghét sự quấy rầy và tiếng khóc lóc của nàng, ngoại trừ nói với hắn về tình yêu của nàng ta với hắn cùng với việc nàng ta bị oan ra, thì không còn gì khác.
Ngày hôm đó, Lạc Phàm và nha đầu đều nói rằng tận mắt nhìn thấy nàng ta đẩy Khả Nhi xuống hồ, cho dù nha đầu đó đổ oan cho nàng thì Lạc Phàm và nàng ta là chị em ruột, lẽ nào cũng đổ oan cho nàng ta sao?
Căm ghét tới cực điểm, khiến hắn không muốn nói chuyện với nàng.
Vì thế khi Ôn Y muốn nói chuyện với hắn, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Bổn vương và ngươi không có gì để nói cả."
Nói xong hắn liền cất bước rời đi.
Ôn Ý vội vàng quay người nhìn hắn nhưng bất ngờ nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong ánh nắng ban mai, nàng giật mình kêu lên: "Cẩn thận!"
Nàng vừa dứt lời, hai bóng người từ trên không bay xuống, hai người đều cầm trường kiếm đâm về phía Tống Vân Khiêm, Tống Vân Khiêm vội vã giữ vững thân thể nghiêng người né tránh, mũi kiếm lướt qua eo hắn, vô cùng nguy hiểm, thị vệ sau lưng nhẹ nhàng nhảy lên, giao đấu cùng người áo đen.
Đúng lúc này một thị vệ bất ngờ cầm kiếm chạy tới sau lưng Tống Vân Khiêm, vẻ mặt kiên quyết và tàn độc, Ôn Ý không kịp suy nghĩ gì, liền nhào tới, ôm chặt lấy thị vệ đó, há miệng cắn lên lưng hắn.
Thị vệ đó xoay tay vung lên, chuôi kiếm đâm vào eo nàng, nàng đau tới mức suýt kêu lên, nói: "Đi mau!"
Tống Vân Khiêm quay người lại, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, thị vệ đó đã thoát khỏi Ôn Ý, tiếp tục cầm kiếm đâm về phía Tống Vân Khiêm, Tống Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, người bay lên không, trường kiếm trong tay hắn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, phụt một tiếng đâm vào bụng của thị vệ kia.
Máu của thị vệ bắn đầy mặt và y phục của Ôn Ý, Tiểu Cúc vội vàng chạy tới nhào lên người nàng, kinh hãi kêu lên: "Quận chúa!"