Quân Vương Đoạt Phi

Chương 5




Đến nửa đêm, Đoạn Thủy Vũ nhăn nhăn nhó nhó, trốn trốn tránh tránh từ lầu các nơi nàng ở, lượn tới lượn đi, một thân một mình đi tới Đông cung.

"Ngươi đã đến rồi." khóe môi Diêm Thiên Mạc giương lên nụ cười, như là nàng sẽ xuất hiện không hề ngoài ý muốn.

"Đúng, ta đã tới đây." Đoạn Thủy Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, sắc mặt không có tốt nói. “Tại sao ngươi lại muốn hẹn ở chỗ này? Ngươi không biết rằng ta đi tới đây rất dễ dàng bị phát hiện sao! Còn không được để cho người khác biết, chỉ cần họ phát hiện ra ta, chẳng phải sẽ biết?"

"Vậy ngươi bị phát hiện rồi sao!" Diêm Thiên Mạc giương cao chân mày cười hỏi.

"Dĩ nhiên không có." Đoạn Thủy Vũ đáp lại thật nhanh, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

"Vậy là không bị rồi." Diêm Thiên Mạc cười nhạt nói, phát hiện bộ dáng nàng tức giận cũng hết sức khả ái.

"Thôi đi, đó là bởi vì kỹ xảo né tránh của ta quá tốt, dọc theo đường đi cây với cột đình các loại che đậy lại nhiều, nếu không ta sớm đã bị phát hiện!" Đoạn Thủy Vũ đem công lao nàng không bị phát hiện tất cả đều từ bản thân nàng mà ra.

"Ừhm. . . . . . Ta đã hiểu rồi. Lần tới ta sẽ nghĩ biện pháp để cho ngươi thoải mái một chút." Diêm Thiên Mạc rất hiểu ý người nói.

"Hừ." Vừa nghĩ tới tiếp theo còn phải trở về, tâm tình Đoạn Thủy Vũ trong nháy mắt thêm ác liệt. "Đến cuối cùng thì ngươi muốn ta làm cái gì! Đừng có nổi cáu, làm nhanh lên một chút, làm xong ta còn muốn trở về ngủ."

"Ngươi không biết là có vài chuyện là không thể nhanh chóng sao!" Diêm Thiên Mạc nghe nàng nói như thế, khóe môi lập tức giương ra nụ cười tà ác hình cung. "Chuyện này ta thật sự rất khó tốc chiến tốc thắng, hơn nữa làm xong chuyện này, trừ phi ta giúp ngươi, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ không thể trở lại chỗ ngươi ngủ."

"Sao có thể?" Đoạn Thủy Vũ hoàn toàn không tin tưởng lời hắn nói. "Ngươi đừng tự đại, ai cần ngươi giúp một tay chứ? Ta đã có thể đi tới đây thế nào thì đương nhiên cũng có thể đi trở về như vậy."

Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười. "Xem ra ngươi rất tự tin đối với bản thân mình. Nhưng ngươi phải tin tưởng ta, một lát nữa có thể ngay cả đi bộ ngươi cũng không còn hơi sức."

"Làm gì? Ngươi muốn đánh nhau với ta sao? Nếu không thì tại sao ngay cả hơi sức để đi bộ ta cũng đều không có?" Đoạn Thủy Vũ lộ ra ánh mắt phòng bị. "Nếu ngươi thật sự đánh nhau với một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt như ta thì thật xấu hổ."

"Yên tâm, ta không muốn đánh nhau cùng ngươi." Diêm Thiên Mạc bật cười trước suy đoán của nàng. "Ta nói rồi, ta muốn ngươi trở thành nữ nhân trong cung của ta để ta có thể tùy tiện hưởng dụng."

"Nếu không phải muốn đánh nhau cùng ta, vậy thì nhanh một chút làm chuyện ngươi muốn làm, ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Đoạn Thủy Vũ thật ra còn chưa biết hắn "Tùy tiện hưởng dụng" đến tột cùng là có ý gì.

Ánh mắt tà khí xinh đẹp của Diêm Thiên Mạc chợt lóe, nụ cười bên môi loáng thoáng lộ ra tà khí.

"Đây là do ngươi thúc giục ta. Ta thì một chút cũng không vội." Hắn sải bước đến gần nàng, hai cánh tay đột nhiên duỗi ra phía trước, cả người nàng liền rơi vào trong ngực của hắn.

"Ngươi làm gì thế. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ xoay mình bị hắn ôm như vậy, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

"Thân thể của ta ngoại trừ tướng công ta ra, không người nào có thể đụng!"

Thân thể Diêm Thiên Mạc đột nhiên cứng đờ. "Ngươi đem những lời “tùy tiện hưởng dụng” ta nói này trở thành cái gì? Nếu không thể động vào thân thể của ngươi, ta phải làm thế nào để quan hệ vợ chồng thực sự xảy ra với ngươi được?"

"Á?" Đoạn Thủy Vũ như bị thiên lôi đánh trúng, kinh ngạc không kềm chế được. "Thì ra quan hệ vợ chồng thực sự là phải đụng vào thân thể hay sao?"

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng hai người ngâm thơ, uống chút rượu là có thể xảy ra quan hệ vợ chồng thực sự hả?" Diêm Thiên Mạc giương cao lông mày đẹp. "Ngươi cho rằng ta tìm ngươi tới là vì nói chuyện phiếm và uống trà hàng ngày cùng ngươi sao?"

"Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ấp úng. Thật ra, trong đầu nàng nghĩ mặc dù không phải là uống trà nói chuyện phiếm nhẹ nhàng như vậy, nhưng cũng không nghĩ tới cần phải thân thể đụng chạm với thân thể.

"Quan hệ vợ chồng thực sự là hai người tương tác với nhau tại chỗ đó." Diêm Thiên Mạc nhìn mặt đẹp của nàng lúc đỏ lúc trắng, không nhịn được ôm nàng càng chặt hơn.

"Ngươi. . . . . ." lần này Đoạn Thủy Vũ giãy giụa cũng không được, mà không giãy giụa cũng không được. "Ngươi ngươi. . . . . ." Nói xong lời nói cũng không mạch lạc.

"Thế nào, ngươi muốn đổi ý sao! Đổi ý thì ngươi có thể đi, chỉ là mệnh của Diêm Đào . . . . . ." Trong lời nói của Diêm Thiên Mạc có ám hiệu tà ác nhất.

Đoạn Thủy Vũ hung hăng cắn răng một cái. "Muốn đụng thân thể thì đụng thân thể, ai sợ ai?" Vì bảo vệ chồng tương lai của mình bất cứ giá nào nàng cũng làm.

"Tốt lắm." Diêm Thiên Mạc môi mỏng hé mở."Vậy ngươi cởi hết quần áo ra." Hắn đơn giản ra chỉ thị.

"Cởi quần áo?" Đoạn Thủy Vũ như bị sét đánh cường đại hơn, hơn nửa khắc vẫn không thể nhúc nhích. "Thân thể đụng chạm thì thân thể đụng chạm tại sao phải cởi quần áo!" Nàng đề phòng nhìn hắn, đôi tay càng theo bản năng đem mình vòng lại chặt hơn, chỉ sợ sau một khắc y phục của nàng cũng sẽ bị hắn lột xuống.

Diêm Thiên Mạc buồn cười nhìn phản ứng kích động quá mức của nàng. "Ngươi không muốn cởi quần áo cũng là không sao, chẳng qua người bị đau đến tột đỉnh là ngươi mà không phải ta. . . . . . Đừng quên, tối nay là đêm đầu tiên của ngươi."

"Đau đến tột đỉnh! Tại sao không cởi quần áo sẽ đau! Y phục có quan hệ gì tới việc đau đớn? Ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta". Đoạn Thủy Vũ lé mắt liếc nhìn hắn, không nghe được hắn nói rõ ràng thì không thể.

"Chuyện này rất khó giải thích. Nếu nàng thật sự muốn biết lời giải thích, có thể sẽ phải dùng hành động để giải thích." Bờ môi Diêm Thiên Mạc tràn ra ý cười tà xinh đẹp. "Vấn đề là tối nay ta không đành lòng để nàng bị đau, cho nên nếu có cơ hội, về sau chúng ta sẽ quay lại thử một chút ."

"Không được, như vậy căn bản không phải là giải thích" Đoạn Thủy Vũ không hài lòng."Phải giải thích cho ta hiểu trước, ta không cần cởi quần áo."

"Vậy thì có quan hệ gì?" Diêm Thiên Mạc cố ý vặn vẹo lời nàng."Ngươi không phải cởi, ta giúp ngươi cởi chẳng phải được sao?"

Hắn đã rõ ràng nếu cùng nàng tiếp tục cái vấn đề cởi hay không cởi quần áo lôi thôi đi xuống, có thể suốt đêm cũng vô ích, để chính hắn động thủ.

"Không được, ta sẽ không để cho ngươi cởi." Đoạn Thủy Vũ bộ dạng thề sống chết bảo vệ y phục của mình, chỉ có mắt nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm hắn.

Chẳng qua, hai mắt nhìn chằm chằm đối với hắn không sản sinh được chút uy hiếp hiệu quả nào. “Nàng có muốn đem chính bản thân mình làm thành quà tặng ta?"

"Đương nhiên. Nhưng ta chỉ cho phép đụng chạm thân thể, không cho cởi quần áo." Vô luận như thế nào Đoạn Thủy Vũ cũng không thể để bản thân mình trần truồng gặp người khác được.

Lông mày Dương Thiên Mạc giương lên."Hình như ta nên nhắc nhở nàng, nàng đã đem bản thân mình thành quà tặng tặng cho ta, do vậy có cởi y phục của nàng hay không, phải là do ta quyết định, mà không phải là do nàng nắm trong tay." Hắn nhẹ nhàng kéo cái cằm khéo léo của nàng lên cười khẽ, "Quà tặng của ta, nàng nói sao!"

"Ngươi. . . . . ." hơn nửa khắc sau Đoạn Thủy Vũ vẫn không tìm được lời để phản bác hắn, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn.

"Không trả lời, ta sẽ cho là nàng ngầm cho phép." Diêm Thiên Mạc kéo nàng về hướng mình, bắt đầu thong thả ung dung nâng dây cài trước ngực nàng.

"Ngươi —— không cần!" Đoạn Thủy Vũ không biết phải làm thế nào phản bác, thân thể lại giãy giụa gay gắt. "Thân thể của ta chỉ có tướng công tương lai của ta có thể nhìn!"

"Xem ra nàng mặc dù không hiểu chuyện này, nhưng cũng còn biết đạo lý thủ trinh tiết." Động tác của Diêm Thiên Mạc khẽ dừng lại. "Chỉ là, chẳng lẽ nàng lại quên, ta làm như vậy với nàng chính là muốn làm cho nàng thất thân? Nếu như ta không nhìn thấy thân thể của nàng, vậy còn có ý gì?"

"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn hắn. "Ngươi là cầm thú!"

"Cái gì? Nếu thúc thúc - tướng công tương lai của nàng là cầm thú! Nếu nàng gả cho hắn, chắc cũng là một con Tiểu Cầm Thú rồi." Diêm Thiên Mạc chẳng những không có cãi, ngược lại giương môi cười nhạt, con ngươi sâu và đen hơi cảnh cáo nhìn nàng. "Tiểu Cầm Thú, nàng cần phải ngoan ngoãn một chút, nếu lát nữa vung loạn móng vuốt của nàng, cẩn thận ta sẽ đem nàng buộc lại đó."

"Ta không phải Tiểu Cầm Thú!" Bị hắn nói như thế, Đoạn Thủy Vũ nhất thời giương nanh múa vuốt, giãy giụa lợi hại hơn.

"Không phải ta đã nói chớ lộn xộn sao?" Diêm Thiên Mạc dễ dàng ôm nàng một cái, ôm nàng đến mép giường, mỉm cười nhìn nàng vẫn ra sức giãy giụa.

Đoạn Thủy Vũ căn bản không để ý tới cảnh cáo của hắn."Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi nhìn đến thân thể ta -- ngươi làm cái gì?"

Hắn không lý do xé rời cái chăn trên giường? Làm lông vũ bay tán loạn, toàn bộ dính trên người nàng, hại nàng toàn thân đều là lông vũ trắng noãn .

"Rất đơn giản." Diêm Thiên Mạc đã thuận lợi xé cái chăn thành từng mảnh vải dài nhỏ. "Chính là để buộc con thú nhỏ thích lộn xộn như nàng lại."

Đoạn Thủy Vũ nghe vậy, muốn chạy trốn thật nhanh, không ngờ hắn đã thuận lợi bắt nàng, nàng căn bản không thể nhúc nhích, đang lúc không có cách nào chống cự, đôi tay bị hắn cột vào trên cây cột bên giường .

"Ngươi buông ta ra nhanh!" Nàng ra sức xoắn xoắn lắc lắc đôi tay, lại phát hiện tay bị hắn trói cực kỳ chắc chắn, nàng càng ma sát, càng làm cho hai tay của mình sưng đau không chịu nổi thôi.

"Tại sao ta có thể thả nàng ra đây? Ta mới nghĩ kỹ rồi phải đem vỏ cái quà tặng này cởi ra." Hai mắt Diêm Thiên Mạc nhìn thẳng vào gương mặt nàng đang tức giận lại sợ kinh khủng, bờ môi hiện lên nụ cười ác ma .

Đoạn Thủy Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm hắn, thân thể lại bắt đầu không tự chủ được run rẩy, chỉ sợ sau một khắc hắn liền bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng.

"Ta cái gì?" Bên môi Diêm Thiên Mạc mang nụ cười tà ác, thong thả ung dung cởi từng cái cúc cài trước ngực nàng ra.

Nguy rồi, hắn thật sự đã bắt đầu cởi! Đoạn Thủy Vũ bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng vô luận nàng giãy dụa thế nào, cũng không có cách nào thoát khỏi nắm tay của hắn.

"Nàng muốn nói cái gì! Ta chờ nghe đây." Diêm Thiên Mạc cũng không cởi bỏ toàn bộ y phục của nàng ra, chỉ cởi tới cánh tay bên cạnh, hiện ra một loại mỹ cảm mê người. Hắn chậm chạp lại mang một ít vuốt ve trêu đùa bên trong áo lót tơ lụa của nàng, cảm giác vui vẻ nhìn nàng lo lắng hồi hộp.

"Ngươi. . . . . . Ngươi buông ra!" Đoạn Thủy Vũ tựa như rơi vào trong cạm bẫy của Diêm Thiên Mạc, chỉ có thể trơ mắt tiếp nhận trêu chọc của hắn. Nàng càng không ngừng run rẩy, đôi môi mềm mại bật ra lời uy hiếp hắn buông nàng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.