Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 60




Trần Mộ Bạch vừa bước vào trong viện đã nhìn thấy Cố Cửu Tư đang đứng dưới trời mưa, cả người đều ướt sũng, trông có vẻ như đã đứng đó khá lâu rồi. Nước mưa cứ từng giọt từng giọt đọng lại trên mi rồi rơi xuống, cô cũng không biết đường mà lau đi cho bớt khó chịu, bóng lưng vẫn kiên cường đứng thẳng.

Cố Cửu Tư cũng là một người kiêu ngạo, nếu như cô cho rằng mình không làm sai thì không bao giờ cúi đầu dù chỉ một chút, chỉ là rũ mắt, vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ nhìn từng bọt nước rơi xuống dưới đất mà thôi.

Trần Mộ Bạch nhận lấy chiếc dù trong tay Trần Tĩnh Khang, anh bước tới đứng bên cạnh Cố Cửu Tư, che đi những hạt mưa đang không ngừng rơi xuống. Cố Cửu Tư chầm chậm quay đầu nhìn anh, gương mặt lạnh lẽo xuất hiện tia kinh ngạc, dường như không tưởng tượng được rằng anh sẽ xuất hiện ở đây.

Anh không nhìn cô, mà đối mặt nhìn Trần Minh Mặc đang ngồi trong sảnh chính cách một màn mưa giăng mịt mù mà quan sát bọn họ, anh lên tiếng giọng điệu đầy thờ ơ, “Việc này… hơi quá rồi nhỉ? Ba còn tưởng đây là xã hội phong kiến còn ba đang là vương gia của Hoa viên Vương phủ này sao?”

Trần Minh Mặc tuy không trả lời, nhưng cũng không thấy tức giận. Trần Mộ Bạch híp mắt nhìn ông, chắc chắn rằng ông đã biết được tin anh nhường một bước rồi, vậy thì anh cũng dễ lên tiếng.

Thư Họa vẫn cho rằng mình là người làm mất miếng ngọc bội Quan âm của Trần Mộ Bạch lại cộng thêm thái độ ghét bỏ ngày hôm đó của anh khi rời đi, khiến cho Thư Họa lúc này đột nhiên cảm thấy vừa vui vẻ vừa lo sợ, chột dạ khi nhìn thấy Trần Mộ Bạch xuất hiện. Thế nhưng từ lúc bước vào cửa cho đến giờ, anh vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, lại còn đưa cả chiếc ô che lệch hẳn về phía Cố Cửu Tư, cô ta muốn thử nói điều gì đó để thu hút sự chú ý của anh, “Hôm nay là do em quá đỗi xúc động, không biết nó là do chị Cố nuôi, em…”

Đáy mắt anh chợt xoẹt qua một ý cười không rõ, vẫn không thèm liếc mắt qua nhìn Thư Họa, chỉ đối mắt với Trần Minh Mặc lạnh lùng lên tiếng, như có điều ám chỉ, “Chảng qua cũng chỉ là một con vật nuôi mà thôi.”

Trần Minh Mặc vẫn im lặng, nhìn Cố Cửu Tư sau đó lại nhìn Trần Mộ Bạch, cuối cùng hùa theo, “Đúng, chỉ là một con vật nuôi mà thôi”

Trên bầu trời tối tăm mịt mùng cứ thỉnh thoảng xuất hiện những ánh sáng xé ngang bầu trời, càng lộ rõ sự âm u đáng sợ. Cố Cửu Tư hơi hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, chỉ để lại cho cô bóng lưng của người ấy.

Anh cầm ô đứng trong nơi mưa gió, thay cô che đi phần lớn gió mưa, anh hơi xoay người khiến phần lớn chiếc ô đều che về phía chỗ cô, gió rét cuộn tới từng đợt cùng những cơn mưa lạnh băng hắt thẳng lên người anh. Cô đứng trong gió mưa đã rất lâu nên cô biết nó lạnh lẽo đến như thế nào. Có lẽ là do quá lạnh rồi, cô đột nhiên có thể cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp trên người anh. Cho dù sự ấm áp đó quá đỗi mỏng manh, nhưng lại quá đủ với cô rồi, khiến cho cô bất giác tiến lại gần hơn.

Anh của lúc này cả gương mặt vẫn còn mang theo sự lạnh lẽo, ẩm ướt, nhìn hai người đang ngồi ở trong sảnh chính, “Súc sinh thì cũng chỉ là súc sinh, không có đầu óc, cho nó miếng thịt là vẫy đuôi ngay.”

Trần Minh Mặc liếc nhìn anh, “Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng không để ý là sẽ bị nó cắn cho một phát.”

Hai cha con bọn họ cứ mỗi người một câu khiến cho Thư Họa càng trở nên mơ hồ, hai người bọn họ đang nói đến con chó đó sao?

Trần Mộ Bạch phì cười một tiếng, sau đó anh ôm trán, cười cực kỳ vui vẻ, không để ý đến Thư Họa, chỉ quay sang hỏi Trần Minh Mặc, “Ba cũng không tự nghĩ xem, nếu như con là súc sinh, vậy ba sẽ là gì đây?”

Trần Minh Mặc không tiếp lời, bình tĩnh cúi đầu uống trà, lúc ngẩng đầu lên lại không vừa mắt với việc Trần Mộ Bạch dùng ô che hết về phía Cố Cửu Tư nên lên tiếng, “Con vào đây.”

Trần Mộ Bạch biết hiện tại anh càng tỏ ra quan tâm cô, thì Trần Minh Mặc sẽ càng nhắm vào cô. Anh do dự một lát, dựng ô lại, sau đó bước vào trong phòng ngồi xuống, uống trà, ngắm mưa, trông dáng vẽ vô cùng nhàn nhã, thong dong.

Lại một tia sét rạch ngang bầu trời đêm, rất nhanh sau đó là những tiếng sấm thay nhau nối đến, mưa dường như cũng càng lúc rơi càng to, càng nặng hạt.

Trần Tĩnh Khang đứng ở một bên mấy lần định đi qua đó che mưa cho Cố Cửu Tư đều bị ánh mắt của Trần Mộ Bạch ngăn lại.

Thư Họa cảm thấy hơi mất tự nhiên trong không khí ngột ngạt, tĩnh lặng này, đã rất lâu rồi cô ta không nhìn thấy Trần Mộ Bạch, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc anh trở lại, thế nhưng anh vẫn không thèm quay ra nhìn cô ta lấy một lần, khiến cho cô ta càng lúc càng mất bình tĩnh.

Cô ta trộm liếc nhìn Trần Minh Mặc, lặng lẽ tiến gần tới trước mặt Trần Mộ Bạch, mỉm cười thấp giọng lên tiếng nhận sai, “Miếng ngọc đó…”

Vẻ mặt của Trần Mộ Bạch vẫn mang theo ý cười như có như không, “Cô tìm thấy rồi?”

Thư Họa nhìn thấy nụ cười của anh cả người đều sững lại, một lúc sau mới ngây ngốc trả lời, “Chưa tìm thấy.”

Anh lập tức thu lại nét cười trên mặt mình, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu còn mang theo sự mất kiên nhẫn, “Vậy thì nói làm gì.”

Thư Họa vỗ ngực cam đoan, “Ngày hôm đó em thực sự không cố ý đâu, em đã sai người đi tìm rồi, nhất định sẽ tìm được một miếng ngọc gần giống như thế để đền cho anh.”

Bất luận là món vật gì, bản thân nó có lẽ đều có một giá trị nhất định, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Chủ của nó quan tâm nhất, để ý nhất chính là ý nghĩ đằng sau món đồ đó, thế nhưng một đạo lý đơn giản như vậy Thư Họa không hiểu.

Trần Mộ Bạch cũng không hề cố kỵ quay ra nhìn Trần Minh Mặc, ánh mắt đầy trào phúng và khinh thường không hề che giấu, dường như đang cố ý nói, nhìn đi, đây là cô con dâu mà ba xem trọng, tự tuyển chọn, có đáng cười hay không?

Vốn rằng điểm yếu này Trần Mộ Bạch có thể lợi dụng một thời gian dài, anh tuyệt đối có thể khiến cho Thư Họa xấu hổ mà không dám đến làm phiền anh, thế nhưng trước mắt mọi tâm tư của anh đều đặt vào người phụ nữ đang đứng ngoài mưa kia. Huống hồ, món đồ đó cũng chưa mất, anh cũng không muốn vướng mắc thêm với chuyện này, nên cũng đành từ bỏ không nhắc mãi về vấn đề này nữa.

Thư Họa cũng bị ảnh hưởng bởi mẹ cô ta, ở trước mặt Trần Mộ Bạch vẫn luôn cố gắng hết sức đễ diễn tròn vai một người khoan dung độ lượng, cộng thêm với việc cô ta thấy Trần Mộ Bạch không nói một lời, nên càng tỏ ra đáng thương, giơ tay ra tìm kiếm sự đồng tình, “Thật sự là con chó đó cắn em mà, nên em mới sai người đánh chết nó.”

Dứt lời, cô ta còn ôm mặt quay ra nhìn Cố Cửu Tư, “Mặt em cũng sưng lên rồi, thực sự đau đó. Em cũng chưa đánh trả lại, anh có thể hỏi cô ấy.”

Âm điệu không to cũng không nhỏ, Cố Cửu Tư tuy rằng đứng ở xa, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, chẳnh qua cô nghe thấy rồi nhưng cũng không thèm nâng cả mí mắt, khóe môi chỉ hơi cong lên một đường quỷ dị, có chút khinh thường.

Trần Mộ Bạch cũng tỏ ra khinh thường như vậy, cái gì mà người xấu tố giác trước, giả vô tội, vừa ăn cắp vừa la làng, tìm kiếm đồng tình chứ. Mấy tiết mục này từ nhỏ anh đã cùng Trần Mộ Vân, Trần Mộ Chiêu chơi không biết bao nhiêu lần rồi. Thế nhưng anh cũng hiểu chuyện hôm nay chỉ có thể kết thúc bởi Thư Họa, anh đành phải xuống tay từ phía cô ta. Chuyện này bắt đầu từ Thư Họa, có một số lời cũng chỉ có thể do Thư Họa nói ra mới có thể kết thúc.

Anh tỏ ra như quan tâm mà nhìn Thư Họa, nhẫn nhịn, kiềm chế sự chán ghét trong lòng lên tiếng, “Cô là một người rộng lượng đương nhiên tôi hiểu rõ, mặt và tay không sao chứ?”

Thư Họa vừa nghe thấy Trần Mộ Bạch tỏ ý quan tâm mình, nhanh chóng đã vứt bỏ mọi thứ sang đằng sau đầu. Trần Mộ Bạch càng khen cô ta, cô ta càng muốn biểu hiện cho Trần Mộ Bạch thấy. Thư Họa quay đầu nhìn Trần Minh Mặc, nhẹ nhàng nói giúp Cố Cửu Tư, “Hôm nay cũng là do cháu không phải, bác Trần, bác đừng phạt chị ấy nữa, mưa to như vậy, ngấm mưa lại ốm nặng thì không tốt.”

Mọi việc hôm nay Trần Minh Mặc làm bề ngoài thì giống như đang làm hậu thuẫn cho Thư Họa, thật ra là vì sự phản bội của Cố Cửu Tư. Trần Mộ Bạch im hơi lặng tiếng đi đến phía Nam, cô lại không báo cho ông. Hơn nữa, sự việc bên đó cũng náo loạn cả lên, khiến ông ta cũng phải chịu thiệt, cục tức này làm sao ông ta có thể nuốt xuống được chứ. Chẳng qua nếu như Trần Mộ Bạch đã chịu nhường một bước, cho ông ta một cái thang thì ông ta cũng vui vẻ mà bước xuống, “Nếu như Thư Họa đã nói vậy rồi, thì mau vào đi.”

Trần Mộ Bạch nghe thấy vậy, cả người theo phản ứng có điều kiện định đứng dậy tới đỡ cô. Nhưng ngay tức khắc, anh đã tỉnh táo lại, ngồi im tại chỗ, bình tĩnh, thong dong bưng cốc trà lên, nhưng lại âm thầm ra hiệu cho Trần Tĩnh Khang. Trần Tĩnh Khang ngay lập tức chạy tới đỡ Cố Cửu Tư vào trong.

Trần Minh Mặc lại giả vờ giáo huấn vài câu sau đó mới để Cố Cửu Tư đi thay quần áo.

Trần Mộ Bạch bị Thư Họa quấn một lúc lâu, cũng cố gắng nhẫn nại tiếp chuyện với cô ta, khó khăn lắm mới đuổi được cô ta đi sau đó mới bước về phía phòng khách ở trong tiểu viện.

Trần Mộ Bạch bước đến bên cửa sổ, đứng sóng vai cùng với cô, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới, còn cố ý nhìn xem có chỗ nào có vết đỏ không, “Cô ta thực sự không đánh trả?”

Cố Cửu Tư đã hiểu chuyện ngày hôm nay lại là một ván cờ đã được Trần Minh Mặc sắp xếp hoàn hảo, cái gì mà cắn Thư Họa rồi trùng hợp để cô nhìn thấy, sao có thể trùng hợp như vậy, lúc đó cô giận quá mất khôn nên mới ra tay đánh Thư Họa. Bây giờ, cô chỉ đau lòng, thương tiếc cho con chó đó, bởi vì cô mà vô tội mất mạng.

Chỉ là cô không ngờ tới việc Trần Mộ Bạch sẽ giúp cô, bọn họ vừa mới trở mặt với nhau, lúc anh đi phía Nam vẫn còn đầy tức giận, xét về lý về tình anh sẽ không thể nào ra tay giúp cô.

Cô nhắm mắt lại, “Bản tính Thư Họa cũng lương thiện, kế sách cao minh nhất mà cô ta có thể nghĩ được chẳng qua cũng chỉ là khổ nhục kế, chắc là chỉ hận tôi không đánh mạnh hơn chút nữa để chạy đến chỗ anh kể tội, sao có thể đánh trả được chứ.”

Vẻ bề ngoài của Cố Cửu Tư trông có vẻ yếu đuối, nhưng từ trong cốt tủy cô lại là một người mạnh mẽ, cũng không phải là một người để mình phải chịu thiệt. Trần Mộ Bạch nghe cô nói vậy thì cũng xem như yên tâm, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Một lúc sau anh mới lên tiếng, giong điệu âm trầm lạnh lẽo, “Những lời tôi nói với em, em chẳng nghe vào đầu một câu nào cả.”

Mấy năm nay, những lời hai người bọn họ nói với nhau đều nửa giả nửa thật, vòng vo suy đoán, giả vờ, diễn kịch cũng cao thâm khó dò. Hiếm khi hai người bọn họ mới trực tiếp nói thẳng với nhau, hơn nữa lời này cũng không phải lần đầu tiên anh nói với cô.

Cố Cửu Tư không tiếp lời, cô không phải phản kháng, chỉ là không phản ứng kịp mà thôi.

Trần Mộ Bạch nói gì với cô vậy? Cố Cửu Tư cau mày, xoa hai bên thái dương, vẻ mặt khổ não đang cố gắng nhớ lại.

À, đúng rồi, anh đã từng nói với cô, Trần Minh Mặc không phải là loại người tốt gì.

Đây là nguyên lời của anh.

Trần Tĩnh Khang lần này trở về cũng cố ý, vô tình mà nhắc nhở cô, nếu Trần Minh Mặc gọi cô về khu nhà cũ, cô đừng đi, có thể đem Trần Mộ Bạch ra làm cái cớ.

Đây chắc cũng là lời của Trần Mộ Bạch, thế nhưng cô lại không nghe.

Nếu là ngày trước, cô có phản ứng như vậy, Trần Mộ Bạch đã sớm tức giận đến mức phải đạp cửa bỏ đi, thế nhưng lần này anh chỉ thở dài một hơi, Cố Cửu Tư buông tay quay đầu nhìn anh

Vẻ mặt anh khó che giấu được sự mệt mỏi, dưới mắt thâm quầng, anh hơi cúi đầu cau mày nhìn cô, không nhìn ra được anh đang tức giận, chỉ là đầu mày hơi giãn ra… giống như không biết phải làm thế nào với cô nữa rồi?

Sự bất đắc dĩ ấy trong mắt của anh dường như khóa chặt lại, không có cách nào rời đi, thế nhưng cũng chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi, Trần Mộ Bạch đã quay người rời đi.

Cố Cửu Tư hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh, thơ thẩn đứng trước cửa sổ không hề động đậy, anh nhìn cô như vậy là hoàn toàn thất vọng, từ bỏ rồi?

Một lúc sau, đằng sau lại vang lên tiếng mở cửa.

Cố Cửu Tư không quay đầu, chỉ im lặng lắng nghe, bước đi trầm ổn, từng bước chậm rãi, chỉ có thể là bước chân của người có tuổi.

Tiếng nói của Trần Minh Mặc rất nhanh đã vang lên, “Vở kịch ngày hôm nay cô biểu hiện rất tốt, tuy rằng phải chịu đựng một ít, thế nhưng cũng đạt được mục đích rồi, vị trí đó đã về tay. Ta đã nói rồi, phụ nữ có cách của phụ nữ, không phải là đơn giản hơn nhiều so với mưu kế tranh đấu của đàn ông sao?”

Cố Cửu Tư chỉ cảm thấy đầu óc mình lúc này hỗn loạn, mơ hồ, chẳng qua cô chỉ ngấm nước mưa, sao bây giờ lại nghe không hiểu những lời Trần Minh Mặc nói thế này? Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đổi lại là một trận choáng váng.

Đằng sau, im lặng tới đáng sợ, Cố Cửu Tư dùng hết sức lực để quay người lại, đột nhiên nhìn thấy bóng hình ngoài khe cửa, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.

Trong nháy mắt, cô chợt nở một nụ cười lạnh lẽo, đúng là một vở kịch hay.

Hóa ra những lời Trần Minh Mặc nói không chỉ để một mình cô nghe, trách làm sao cô nghe lại thấy khó hiểu đến vậy.

Một vở kịch này, hành hạ cô, khiến Trần Mộ Bạch phải nhường lại vị trí, còn để lại một mối nợ nhân tình cho Thư Họa. Trần Mộ Bạch không biết sẽ nghĩ gì về cô đây, sau này mâu thuẫn, hiểu nhầm giữa cô và Trần Mộ Bạch sợ là không thể tháo gỡ nổi nữa rồi. Há chẳng phải là một mũi tên trúng ba con chim, hoàn toàn là một việc vô cùng có lợi.

Nửa người Trần Mộ Bạch bị cánh cửa che lại, vùi lấp ở nơi bóng tối, trên gương mặt không tỏ ra cảm xúc gì, chỉ vứt thẳng chiếc bát vẫn còn bốc hơi nóng hổi trong tay xuống đất. Anh mở cửa, mệt mỏi dựa vào một bên, nhưng gương mặt vẫn quyến rũ đến vậy, anh chớp mắt ý tứ thâm sâu nhìn cô một lúc sau đó lại cúi đầu nhìn xuống dưới đất.

Trần Minh Mặc giả vờ như vô tình quay người lại, giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy Trần Mộ Bạch, ngay đến cả sự ngạc nhiên trên gương mặt cũng vô cùng đúng lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.