Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 51




Mọi người đều lập tức quay đầu về nơi phát ra tiếng nói ấy, rõ ràng là bác sĩ Trần, một người rất thoải mái, dễ chịu, lúc này lại đang nhìn Mộ thiếu trong truyền thuyết kia với vẻ mặt cực kỳ không vui, lại còn đầy ý cảnh cáo.

Mọi người đều hoài nghi quay lại nhìn Trần Mộ Bạch, tuy sắc mặt vẫn rất kém nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, điều này khiến cho tất cả đều kinh ngạc không thôi.

Một người chỉ là một bác sĩ bình thường sao dám lớn tiếng với Trần Mộ Bạch như thế chứ? Đó là người mà ngay đến cả viện trưởng cũng phải hốt hoảng lo sợ không thôi đó! Kỳ lạ hơn nữa là sao Mộ thiếu không những không tức giận trái lại còn im lặng? Hai người họ đều họ Trần, không lẽ vị bác sĩ Trần này…

Tuy Trần Mộ Bạch là một người cao ngạo, ngang ngược, nhưng cũng là một người biết chừng mực, biết được nặng nhẹ, anh thở dài một hơi, ngay đến cả giọng điệu cũng hòa hoãn đi nhiều, “Cứu người trước đi đã.”

Viện trưởng gật đầu, quay người thấp giọng phân phó việc với chuyên gia kia, “Mau mau chuẩn bị làm phẫu thuật đi”

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Mộ Bạch và Trần Thốc đều im lặng ngồi trên băng ghế chờ đợi.

Bác sĩ phụ trách mang theo phiếu phẫu thật ra ngoài, lên tiếng hỏi, “Ai là người nhà của Cố Cửu Tư?”

Trần Mộ Bạch lập tức đứng lên, “Là tôi.”

Vị bác sĩ kia máy móc nói một câu, “Anh điền thông tin vào đây.”

Trần Mộ Bạch điền xong, lập tức đưa qua cho vị bác sĩ kia, vị bác sĩ kia nhìn lướt qua, sau đó chỉ vào một chỗ vẫn còn trống, “Tình trạng quan hệ với bệnh nhân còn trống.”

Trần Mộ Bạch ngừng một lát, quay đầu hỏi Trần Thốc, “Anh, điền như thế nào?”

Trần Thốc vốn đang đứng đằng sau Trần Mộ Bạch, anh nhìn Trần Mộ Bạch một lúc, chợt nhận ra Trần Mộ Bạch hiện đang hoảng loạn

Khi Trần Mộ Bạch hoảng loạn, người bình thường đều không thể nhận ra, bề ngoài anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, đáy mắt cũng không có một chút xao động, giọng nói cũng không hề thay đổi âm điệu, ngay đến cả lúc nãy ký tên, điền chữ, tay cũng không hề run.

Nhưng Trần Thốc vẫn biết bởi vì nếu như Trần Mộ Bạch không hoảng loạn, cậu sẽ không bao giờ gọi anh là anh trai, sẽ không bao giờ hỏi anh nên điền như thế nào, một loạt những hành động vừa rồi chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng mà thôi, đầu óc của cậu chắc bây giờ không thể nghĩ được điều gì hết.

Trong ấn tượng của Trần Thốc, người đàn ông tên Trần Mộ Bạch có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách hoàn hảo nhất, vừa quyết đoán mạnh mẽ, lại vừa có thể mềm mỏng, nếu nói đến thủ đoạn, năng lực, Trần Mộ Bạch đã vượt qua người anh trai này từ lâu, đã không còn cần đến sự trợ giúp của anh nữa.

Trần Thốc không trả lời câu hỏi của Trần Mộ Bạch, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu, dùng giọng điệu của một vị bác sĩ, tận tâm giải thích với cậu, “Các triệu chứng thời kỳ đầu của bệnh này không rõ ràng, bệnh nhân sẽ thường cho rằng chỉ là đau bụng, cứ nhịn rồi sẽ qua, có một số người sẽ xuất hiện việc sốt cao, nôn mửa, thế nhưng phải mãi sau khi bệnh nhân xuất hiện cơn choáng, bất tỉnh rồi mới đưa đến bệnh viện thì bệnh tình lúc đó đã rất nghiêm trọng rồi, tỉ lệ tử vong cũng rất cao.”

Trần Mộ Bạch đứng sững người lại, ồ lên một tiếng sau đó cúi đầu nghiêm túc, trịnh trọng viết từng từ lên trên tờ giấy.

Trần Thốc không thấy anh đang viết gì, nhưng anh tin Trần Mộ Bạch có thể hiểu được những lời anh vừa nói.

Thế nhưng vị bác sĩ kia sau khi nhìn vào tờ giấy xong thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch, vẻ mặt đầy khó xử quay sang nhìn Trần Thốc, Trần Thốc mỉm cười đáp lại, “Cứ như vậy đã.”

Vị bác sĩ kia biết rõ Trần Thốc, vốn đã rất ngạc nhiên và có cảm giác khó chấp nhận được khi nghe thấy Trần Mộ Bạch gọi anh là “anh”, nghĩ rằng chắc chắn Trần Thốc phải có quan hệ dây mơ rễ má nào đó với Trần gia, hơn nữa viện trưởng cũng đã dặn dò rồi, “Bất luận Mộ thiếu muốn làm gì, nói gì, mọi người đều phải nghe theo lời cậu”, cô nhẫn nhịn một chút, không nói gì nữa, cau mày cầm đống giấy tờ đó đi vào trong.

Đèn phòng phẫu thuật rất nhanh đã sáng lên, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Trần Mộ Bạch đều vô cùng an tĩnh, cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Viện trưởng cùng rất nhiều các y bác sĩ khác vốn muốn cùng đợi ở bên ngoài, cuối cùng đều bị Trần Mộ Bạch đuổi đi hết, chỉ giữ lại Trần Thốc và Trần Tĩnh Khang.

Trần Mộ Bạch không hề thích bệnh viện. Năm đó, anh cũng đứng ngoài phòng phẫu thuật như thế này, nhìn thấy vị bác sĩ áo trắng đó bước ra từ phòng phẫu thuật, nhìn anh với ánh mắt bất lực, đồng tình rồi lắc đầu. Hồi đó, anh vốn còn rất nhỏ tuổi, nhưng đã có thể hiểu được cái lắc đầu đó có ý nghĩa gì.

Người thân thiết nhất trên đời này với anh cứ như vậy đã bỏ anh mà đi.

Cũng chính là từ thời khắc đó, vận mệnh của anh đã hoàn toàn thay đổi.

Lần này lại là một người con gái vô cùng đặc biệt đối với anh cũng đang nằm ở trong đó, anh thì ở ngoài, nếu như kết quả lần này giống với năm xưa, vận mệnh của anh liệu có lại thay đổi một lần nữa hay không?

Trái tim của anh giờ khắc này hoàn toàn trống rỗng, mất mát, giống như tự dưng lại mất đi một phần nào đó.

Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác nóng lòng, sốt ruột như thế này, người nhà họ Trần vốn toàn là những người vô tâm vô phế. Anh cũng vậy. Anh đối với ai cũng đều không bỏ ra quá nhiều tình cảm, cũng chỉ vì sợ sẽ có thể xảy ra tình huống như ngày hôm nay. Không có cảm tình sẽ không phải đau thương. Thế nhưng tình cảm vốn là thứ sẽ thay đổi không ngừng, biến chuyển không ngừng rồi chờ đến lúc bạn phát hiện ra, thì nó đã sớm ngấm sâu vào tận xương tủy, không thể nào thoát ra được nữa.

Trần Thốc vỗ nhẹ một cái lên vai anh, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Bạch, đang nghĩ gì thế?”

Vẻ mặt Trần Mộ Bạch vẫn lạnh nhạt như vậy, dường như ngay lập tức sau khi nghe thấy đã lên tiếng trả lời, “Em đang nghĩ, Cố Cửu Tư nhất định sẽ không sao, cô ấy còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong, cô ấy còn nhờ em giúp tìm ba cô ấy, em còn chưa tìm được. Đợi cô ấy khỏi rồi, em sẽ gác tất cả mọi chuyện lại, nhất định sẽ giúp cô ấy tìm được ba trước đã…”

Trần Thốc làm việc ở bệnh viện đã lâu, anh đã sớm quen với những cảnh sinh ly tử biệt như thế này, cũng nhìn thấy được vô vàn những phản ứng của người nhà bệnh nhân, anh biết một người từ trước đến nay vẫn luôn kiệm lời như Trần Mộ Bạch đột nhiên hôm nay lại nói nhiều như vậy là vì lý do gì nên dứt khoát ngắt lời anh, “Em sợ rồi sao?”

Trần Mộ Bạch lắc lắc đâu, vẻ mặt ảo não quay đầu nhìn Trần Thốc, “Em không biết. Người khác đều nói em là người bạc tình bạc nghĩa, chắc cũng đúng như vậy thật. Cô ấy ở cạnh em nhiều năm như vậy, hiện giờ xảy ra chuyện em cũng nên đau lòng, buồn bã đúng không. Thế nhưng cũng chính vì cô ấy đã đi theo em rất nhiều năm, tâm ý của bọn em cũng có lúc tương thông. Cô ấy đang nghĩ gì, em sẽ biết, em đang nghĩ gì cô ấy cũng sẽ cảm nhận được. Hiện giờ em có thể cảm thấy được rằng cô ấy sẽ không có chuyện gì, hơn nữa em rất tin vào cảm giác này. Thế nhưng cô ấy vẫn chưa ra khỏi đó, em lại không có cách nào để yên tâm, cảm giác nóng lòng, sốt ruột chờ đợi này cực kỳ khó chịu. Em biết anh là bác sĩ, có thể anh sẽ thấy những gì em nói vừa rồi đều phi lý.”

Trần Thốc nhìn anh, chắc anh không biết có một từ, chính là “buồn mà không khóc nổi”. Năm đó khi anh ôm theo hộp tro cốt của mẹ mình bước vào cửa Trần gia, vẻ mặt kiên cường, không thấy đau thương.

Trần Thốc không nói gì, chỉ vỗ vỗ lên vai anh.

Trần Mộ Bạch hiện giờ không cần người khác an ủi, anh chỉ cần Cố Cửu Tư bình an ra khỏi phòng phẫu thuật đó, cuối cùng bác sĩ chủ trì nói với anh, Cố Cửu Tư không sao rồi.

Trần Tĩnh Khang hối hận muốn chết, cứ chạy tới chạy lui làm thủ tục nhập viện rồi lại vội vàng đi mua nước cho Trần Mộ Bạch, Trần Mộ Bạch nhận lấy nhưng không uống, cũng không quan tâm tới cậu.

Trần Thốc thấy hai mắt Trần Tĩnh Khang đều đỏ lên, liền gọi cậu sang một bên hỏi một lúc, Trần Tĩnh Khang cũng lắp ba lắp bắp một hồi anh mới nghe rõ.

Nghe xong, Trần Thốc cũng không thèm bênh người nhà mình, ngược lại anh còn dùng một tông giọng đủ lớn để Trần Mộ Bạch nghe thấy, “Không trách cậu được, tự trách nó thôi. Người phụ nữ của nó, nó còn không tự chăm sóc được, lại còn bắt người khác phải chăm lo thay là cái lý gì.”

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn về phía Trần Mộ Bạch, quả nhiên Trần Mộ Bạch nghe xong thì cau mày lại.

Trần Tĩnh Khang há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Trần Thốc, “Sao cậu lại biết được? Lúc nãy em đâu có lỡ mồm gì đâu chứ?”

Trần Thốc mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, “Biết chuyện gì chứ? Chuyện của nó và Cố Cửu Tư?”

Trần Tĩnh Khang nghe thấy vậy thì nghiêm túc suy nghĩ lại thật kỹ, “Em nhớ là mình không nhắc đến gì cả mà…”

Trần Thốc lắc nhẹ đầu, “Chắc cũng chỉ có cậu mới coi chuyện này là bí mật thôi, thật không biết sao cậu có thể sống ở Trần gia đến tận bây giờ nữa?”

Trong lòng Trần Tĩnh Khang vẫn thấp thỏm không yên, “Nhị thiếu, chị Cố sẽ không sao đúng không?”

Trần Thốc lại liếc nhìn Trần Mộ Bạch một lần nữa, “Tôi cũng không rõ, phải đợi phẫu thuật xong, xem xét tình hình mới biết được.”

Mấy tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Cố Cửu Tư được đẩy ra ngoài, bác sĩ mổ chính vốn là trưởng khoa nội, vừa bước ra vừa gỡ khẩu trang rồi lên tiếng, “Cuộc phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn cần nhập viện để điều trị, quan sát thêm một thời gian nữa.”

Trần Mộ Bạch nghe thấy vậy, trong lòng mới bắt đầu nhẹ nhõm đi một chút, anh bước theo băng ca, đẩy Cố Cửu Tư vào phòng.

Vị bác sĩ mổ chính kia đột nhiên gọi Trần Thốc lại, trao đổi vài câu với Trần Thốc xong mới rời đi.

Một lúc lâu sau, Trần Thốc mới bước vào phòng hồi sức. Sau khi xem xét một loạt các chỉ số được đo trên máy móc, anh mới ra hiệu cho Trần Mộ Bạch ra ngoài nói chuyện.

Lúc nãy, Trần Mộ Bạch đã nhìn thấy vị bác sĩ kia nói chuyện cùng Trần Thốc, nên vừa mở cửa ra ngoài đã trực tiếp lên tiếng hỏi, “Lúc nãy bác sĩ đã nói gì?”

“Hệ thống miễn dịch của Cố Cửu Tư bị suy hại nghiêm trọng. Tuy rằng, bề ngoài thì không có gi khác biệt lắm nhưng thân thể rất suy nhược. Bệnh tình lần này cũng là do bị lây nhiễm virus. Trước đó, cô ấy đã từng mắc bệnh nào đó rất nặng rồi sao?”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Trần Mộ Bạch không biết phải trả lời như thế nào, sững sờ một lúc mới lên tiếng, “Em… không biết.”

Trần Thốc cảm thấy vô cùng kỳ lạ, “Em chưa từng điều tra qua Cố Cửu Tư sao? Không phải là phong cách làm việc của em.”

Trần Mộ Bạch cau mày, “Trần Minh Mặc làm chuyện gì cũng đều vô cùng kín kẽ, mọi chuyện đều được dọn dẹp sạch sẽ, em cũng không có cách nào khác.”

Dứt lời, anh liền nghĩ ra chuyện gì đó, “Cô ấy đúng là rất hay phát sốt, có nghiêm trọng không?”

Trần Thốc an ủi anh, “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm, chỉ là bình thường em nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn. Chức năng của hệ miễn dịch bị suy giảm thì rất dễ bị lây nhiễm các virus.”

Nghe thấy vậy, Trần Mộ Bạch chỉ cau mày, không lên tiếng trả lời, Trần Thốc chưa bao giờ thấy Trần Mộ Bạch để tâm đến một người phụ nữ nào như vậy, anh chợt mỉm cười, “Hai đứa ở cạnh nhau bao nhiêu năm như vậy, trải qua chuyện này, chắc em cũng hiểu rõ được một vài chuyện. Cô ấy một mình cũng không dễ dàng gì, sau này nên đối xử tốt với cô ấy một chút.”

Trần Mộ Bạch gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Theo cảm nhận của Trần Thốc, Trần Mộ Bạch có một ưu điểm là anh tiếp thu rất giỏi, chỉ cần đó là điều đúng đắn, anh đều rất dễ dàng chấp nhận.

Nói xong chuyện đó, Trần Thốc vẫn còn điều tò mò muốn hỏi, “Sao em lại thích cô ấy?”

Không biết có phải vì Trần Thốc ở cạnh cái kẻ “tham ăn” kia quá nhiều nên đã bị đồng hóa hay không, Trần Mộ Bạch đột nhiên thấy được nét mặt hóng hớt của Trần Thốc, thế nhưng anh vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi thật thà trả lời, “Bởi vì cô ấy đủ mưu trí, đủ nhẫn nại, đủ thông minh, vừa biết nắm bắt thời cơ lại vừa khôn khéo. Đương nhiên anh cũng có thể nghĩ theo kiểu tiểu nhân hai mặt, xem sắc mặt người khác để hành sự cũng được.”

Đây là lần đầu tiên Trần Thốc nghe thấy một đáp án như vậy, hơn nữa có một vài từ không giống đang khen người khác cho lắm. Anh ngừng lại một lát rồi mới lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc em đang tìm bạn đời cho mình, hay đang tìm mưu thần vậy? Anh vẫn cứ nghĩ rằng sau khi trải qua những tháng ngày đầy rẫy những tranh đấu, cạm bẫy, em sẽ chọn một cô gái tình tính đơn thuần hơn.”

Trần Mộ Bạch hơi híp mặt lại nhìn về phía trước, giọng điều trầm thấp lên tiếng trả lời, “Những cô gái đơn thuần cũng tốt, thế nhưng nếu em vẫn còn mang họ Trần một ngày, thì ngày đó vẫn chưa thoát được cái địa ngục đó. Nếu như cô ấy không thể tự bảo vệ được mình, em chỉ có thể bảo vệ được cô ấy một lát, chứ sao có thể chăm chăm bảo vệ cho cô ấy mọi lúc được. Đến lúc đó, không chỉ hủy hoại cô ấy, còn tổn thương bản thân mình, có nhất thiết phải làm như vậy không? Anh, em không có phúc như anh, không có số mệnh như vậy. Cả đời này chắc cũng chỉ có thể sống trong cái địa ngục Trần gia đó mà thôi.”

Trần Thốc nghe thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy đau lòng, anh im lặng một lúc mới lên tiếng lần nữa, “Như bây giờ cũng không phải là xấu, em một thân một mình bao năm như vậy rồi. Hiện tại có thể tìm được một người nào đó bên cạnh, anh cũng coi như an tâm phần nào.”

Trần Mộ Bạch dường như định nói điều gì đó thế nhưng lời lên đến miệng lại nuốt vào trong, “Vậy em vào trong trước, anh cứ đi làm việc đi.”

Sau khi anh quay lại phòng bệnh, Trần Tĩnh Khang vẫn cứ đứng ở một bên trộm liếc nhìn anh, sau đó thấp giọng lẩm bẩm gì đó, giống như đang độc thoại nhưng thực ra là nói cho anh nghe.

“Thấy chưa, ai bảo cậu cứ mắng người ta cơ, lần này thì hay rồi… bình thường cậu đáng sợ như thế, người ta bệnh nặng cũng không dám nói, hiểu nhầm rồi đấy… nói không chừng sớm đưa đến bệnh viên tiêm rồi uống thuốc thì có phải đỡ hơn rồi không…”

Vì Cố Cửu Tư không còn nguy hiểm nữa nên trong lòng Trần Mộ Bạch cũng yên tâm hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn thường lệ, anh trừng mắt nhìn cậu, “Trần Tĩnh Khang, dạo này cậu ăn phải cái gì rồi hả?”

Vẻ mặt Trần Tĩnh Khang vô cùng mơ hồ, “Có ăn gì đâu chứ.”

“Không ăn gì sao đột nhiên gan lại lớn thế!”

Trần Tĩnh Khang nghe thấy vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt sáp lại gần, “Thiếu gia, hiện tại chị Cố không có chuyện gì nữa rồi, cậu có muốn quay về nghỉ ngơi không?”

Trần Mộ Bạch ngồi xuống trước giường bệnh, “Cậu về trước đi, sáng sớm mai đến đón tôi về nhà thay quần áo rồi đến công ty. Ngày mai cậu không cần đi làm, mau đi tìm một hộ sĩ tốt đến chăm nom cho cô ấy, có chuyện gì thì phải ngay lập tức gọi điện thông báo cho tôi.”

Nói xong, anh lại quay sang nhìn người đang nằm trên giường bệnh, bắt đầu xuất thần.

Trần Thốc nói một câu rất đúng, sau này phải đối xử với cô thật tốt.

Cô nằm trên giường bệnh, vẻ mặt tái nhợt, tiếng hít thở vô cùng yếu, không có một chút sức sống nào. Trần Mộ Bạch nhìn một lúc lâu sau đó giơ tay vuốt lên gương mặt cô.

Rốt cuộc cô ấy đã từng trải qua chuyện gì, tại sao sức khỏe lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy?

Trước đây, anh vốn chỉ cho rằng cô rất gầy, chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân nằm ở vấn đề sức khỏe của cô.

Trần Tĩnh Khang thấy anh im lặng ngồi suy tư, cậu cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi kết thúc ca trực đêm, Trần Thốc có ghé qua thăm Trần Mộ Bạch, lúc đó Trần Mộ Bạch đang nằm bò bên một mép giường ngủ thiếp đi, có thể là do tư thế ngủ không được thoải mái nên anh hơi cau mày lại.

Trần Thốc bước vào trong vỗ nhẹ, gọi anh dậy, “Đừng ngủ nữa, lát nữa sẽ có bác sĩ đến kiểm tra.”

Từ trước đến nay, Trần Mộ Bạch là một người có yêu cầu rất cao về chất lượng cuộc sống, quần áo không gọn gàng phẳng phiu sẽ không bao giờ mặc lên người. Thế nhưng bây giờ…

Chiếc áo sơ mi đang mặc trên người anh đầy nếp gấp, tay áo gấp một cách tùy ý, còn đầu tóc thì rối bời, có thể là do nằm sấp ngủ khá lâu, nên nửa gương mặt vẫn còn hằn lên một vết đỏ do máu không lưu thông, nếu nhìn qua thì có chút nhếch nhác.

Dường như, Trần Mộ Bạch vẫn chưa tỉnh hẳn, hai mắt nửa nhắm nửa mở, mơ màng nhìn Trần Thốc. Sau khi nhớ ra mình đang ở đâu, anh lập tức ngoảnh đầu lại nhìn Cố Cửu Tư, sau đó mới hỏi Trần Thốc, “Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”

Hiếm khi Trần Thốc mới thấy được dáng vẻ mơ màng này của Trần Mộ Bạch, anh cố nhịn cười lên tiếng trả lời, “Sao nhanh như vậy được, chắc tầm chiều nay thuốc mới hết tác dụng,”

Lúc Đoàn Cảnh Hi gọi điện đến cho Cố Cửu Tư để giải thích, thì Trần Mộ Bạch đang cẩn thận dặn dò hộ sĩ mới đến điều gì đó.

Điện thoại ở trong túi áo khoác của Cố Cửu Tư cứ rung lên từng hồi, Trần Mộ Bạch cầm lên nhìn thấy cái tên đang chớp nháy trên màn hình liền đi ra ngoài nhận điện thoại.

Đoàn Cảnh Hi nghe thấy giọng đàn ông ở đầu dây điện thoại thì vô cùng ngạc nhiên, “Xin hỏi là ai vậy?”

Trần Mộ Bạch thức trắng một đêm, bây giờ đầu đau như búa bổ vừa xoa mi tâm vừa mất kiên nhẫn lên tiếng, “Trần Mộ Bạch?”

Đoàn Cảnh Hi ngừng lại một lát, “Cô Cố không có ở đó sao?”

Trần Tĩnh Khang bước tới gần, ra hiệu cho Trần Mộ Bạch đã tới giờ phải đi rồi, anh vừa phất phất tay với cậu, ra hiệu mình đã biết vừa trả lời điện thoại, “Hiện tại cố ấy đang không tiện nghe.”

Đoàn Cảnh Hi cảm thấy giải thích chuyện này với Trần Mộ Bạch dường như càng đúng lý hợp tình hơn.

“Có chuyện này tôi muốn giải thích với cậu, tôi và cô Cố có gặp nhau vài lần thông qua Thư Họa. Bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường, không hề có chuyện gì khác, cuộc gặp mặt lần trước ở quán trà cũng là do bị người khác sắp xếp, mong cậu đừng hiểu lầm.”

Trần Mộ Bạch hắng giọng, thanh âm có chút lạnh lẽo, “Mới gặp vài lần đã trở thành bạn bè, anh thực sự là một người quảng giao đấy, còn nữa, chỉ là bạn bè thôi mà còn cần đích thân anh ra mặt giải thích, Đoàn vương gia đối với người khác đều tốt như vậy sao? Hay là bộ Ngoại giao sắp giải thể rồi, anh nhàn rỗi quá không có việc gì để làm nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.