Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 21




Dịch: Minovan

Nghe đến tên của người này, hai đầu lông mày của anh nhíu chặt lại, bực bội lên tiếng, “Ngốc chết đi được còn suốt ngày xuất hiện trước mặt con, con thấy phiền quá nên bảo cô ta đi quét dọn lại biệt thự ở ngoại thành rồi.”

Trần Minh Mặc nhìn về phía anh, “Vì lý do này thôi?”

Trần Mộ Bạch nghĩ nghĩ một lúc xem có chuyện gì khác không, “À, còn nữa, không phải Trần Mộ Chiêu mới mua một lọ hoa mới sao, con rất thích nên bảo cô ta đi tìm Trần Mộ Chiêu mang về xem thử, ai ngờ có chút chuyện vặt như vậy cũng làm không xong, đi được nửa đường còn đánh vỡ, làm người ta tức chết đi được,”

Trần Minh Mặc nhìn anh tự biên tự diễn hồi lâu, “Không còn gì khác?”

Anh cảm thấy nghi hoặc, kỳ quái nhìn về phía ông, “Còn có chuyện gì nữa? Một người con gái mà thôi, con không phạt được cô ta sao?”

Trần Minh Mặc cảm thấy những lời nói vừa rồi của Trần Mộ Bạch cùng với những gì ông nhìn thấy quả thật là quá hợp lý, mãi một lúc cũng không tìm ra có vấn đề gì, “Ta không có ý này, chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Không phải cũng chỉ là người ngoài thôi sao, con cũng không cần tức giận như vậy.”

Anh không kiên nhẫn mà đứng lên, “Không nhắc nữa, cứ nhắc đến là thấy bực mình, con có hẹn rồi, ba không có chuyện gì khác thì con đi trước đây.”

Ông chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa.

Bước ra khỏi văn phòng, lúc này Trần Mộ Bạch mới dám thở phào một hơi, cũng không còn thấy dáng vẻ tức giận như vừa rồi nữa, anh cố sức làm loạn như vậy, chỉ hy vọng có thể khiến cho mọi chuyện dần đi vào quên lãng. Vừa nhìn thời gian thì phát hiện đã trễ hẹn với Trần Thốc, anh liền vội vàng đi tới nơi đó, không ngờ hai người bọn họ đã ăn được một lúc rồi.

Trần Mộ Bạch vừa bực mình vừa không biết nên nói gì, chỉ ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm vào người nào đó đang nhai nhồm nhoàm, trong mắt anh, cô ta căn bản chẳng giống một người phụ nữ.

Trần Thốc mỉm cười giải thích, “Tam Bảo đói rồi, nên anh để cô ấy ăn trước trong lúc chờ em.”

Trần Mộ Bạch nhìn mấy chiếc đĩa trống đầy bàn, giật giật mắt hỏi, “Đợi em đến thanh toán hả?”

Đối với sự bới móc này của anh, Trần Thốc dường như đã quá quen thuộc nên chỉ rót cho anh một cốc nước rồi chuyển chủ đề, “Anh mời không được sao, đúng rồi, sao không gọi người đến.”

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhìn tới nhìn lui, “Gọi ai? Ở đây ngoài em, anh, còn có một kẻ tham ăn ra, làm gì còn ai nữa?”

Cô gái ngồi bên cạnh Trần Thốc tên Tam Bảo nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ híp mắt cười chờ đợi.

Trần Thốc nhìn Tam Bảo, vỗ về cô ấy, rồi thúc giục anh, “Gọi chị dâu!”

Trần Mộ Bạch và Tam Bảo gặp nhau vài lần, nhưng chưa bao giờ gọi thẳng tên nhau, anh luôn cảm thấy người con gái này lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, ngoan ngoãn nhưng thực chất có thể chẳng được như vậy, lúc này vẻ mặt anh tỏ ra vô cùng sửng sốt, “Cái gì? Chị dâu? Anh bắt em gọi cái người tham ăn này là chị dâu?”

Sau khi nhét vào trong miệng một miếng thức ăn, Tam Bảo lý lẽ đầy mình cất lời “Cậu không nghe nói qua sao, trong mắt của kẻ tham ăn chỉ có đồ ăn, mà đồ ăn viết từng bộ ra, chính là người tốt” (*食物, : là thức ăn, nếu như viết phân ra các nét của chữ 食 , sẽ được chữ 良 là chữ thiện trong người thiện)

Trần Mộ Bạch tỏ vẻ buồn nôn, cực kỳ khinh thường hỏi, “Mấy lời ngu ngốc này là ai nói vậy?”

Tam Bảo vô cùng tốt tính trả lời, “A Ức.”

Trần Mộ Bạch lại nhìn về phía Trần Thốc, “A Ức là ai?”

Trần Thốc nhắc anh, “Tùy Ức, vợ của Tiêu Tử Uyên.”

“À… là cô ta sao…” Trần Mộ Bạch cố nhớ lại, người này anh có gặp qua vài lần, cũng không phải là kiểu người hiền lành gì, huống hồ còn có Tiêu Tử Tuyên chống lưng cho cô, anh nghĩ mình cũng nên giữ mồm giữ miệng để tích phúc thôi, thế nhưng nhìn thấy Tam Bảo, quả thật là không thể nhịn được, kéo Trần Thốc, “Vợ của Tiêu Tử Tuyên cũng là người có tiếng, vị này nhà anh nghe đâu có quan hệ tốt với cô ta, anh chắc cô ta không giả ngốc để làm gì đó chứ?”

“Cô ấy không phải người mưu kế đâu!” Trần Thốc nhét thực đơn vào tay anh bảo anh gọi món, “Người hay đi cùng em đâu?”

Trần Mộ Bạch cũng không có khẩu vị, chỉ lật qua xem, lơ đãng trả lời, “Cố Cửu Tư hả, đi ngoại thành làm việc rồi.”

Trần Thốc mỉm cười, “Anh không nói Cố Cửu Tư, mà là nói Tiểu Khang, sao em vừa nhắc đã nhắc đến Cố Cửu Tư, lại cho rằng anh đang nói đến cô ấy vậy?”

Trần Mộ Bạch ngừng một lát, ngẩng đầu lên, kỳ quặc nhìn anh, “Đùa mấy chuyện này làm gì vậy. Trần Tĩnh Khang ăn nhiều quá nên đi khám rồi, gần đây Cố Cửu Tư không ở nhà, cậu ta đều ăn phần của hai người.”

Trần Thốc cũng nhớ lại rồi bật cười, “Cậu ấy vẫn giống hệt hồi bé vậy.”

Trần Mộ Bạch đột nhiên gập thực đơn lại, cực kỳ nghiêm túc đề nghị, “Anh không nhắc thì em cũng quên đấy, hay là em giới thiệu cái kẻ tham ăn này với Trần Tĩnh Khang nhé, hai người cuồng ăn như vậy, chắc chắn rất hợp đôi.”

Trần Thốc không cười nữa, nhìn về phía anh, “Nói nữa là anh tức thật đấy!”

Trần Mộ Bạch giật giật hai mắt, không nói chuyện nữa.

Người mà vẫn đang chìm đắm trong đống đồ ăn ngon, căn bản không nghe thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu, “Em vẫn ăn chưa no.”

Trần Thốc không hề do dự mà giựt thực đơn từ trong tay Trần Mộ Bạch đưa qua cho cô, Trần Mộ Bạch muốn ngăn cũng không ngăn được, “Xem thích món gì thì gọi thêm.”

Tam Bảo lập tức hài lòng bắt đầu gọi món, mãi một lúc sau mới nhớ đến việc xấu hổ, quay qua hỏi Trần Thốc, “Em ăn không nhiều đúng không?”

Trần Thốc cũng vô cùng tốt bụng mà an ủi cô, “Không nhiều, tuần này em trực đêm nhiều, ăn nhiều để bồi bổ.”

Tam Bảo ngay lập tức không phiền muộn nữa mà vui vẻ gọi thêm đồ ăn.

Trần Mộ Bạch nhìn một bàn bừa bộn các đĩa, vẻ mặt không còn gì để nói, cũng từ bỏ việc ngăn cản, uể oải lên tiếng, “Đúng thật là chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào có thể ăn nhiều như vậy, bỏ xa Trần Tĩnh Khang cả vài con phố rồi cũng nên, càng không cần phải nhắc đến anh hoặc em. Anh này, chút ít tiền lương đó của anh có thể nuôi được một con mãnh thú như này không.”

Trần Thốc lườm anh một cái, “Anh nuôi được, em không cần lo.”

Trần Mộ Bạch chán nản nói một câu, “Vậy thì chỉ có thể kết luận là lương của bác sỹ bây giờ nhiều thật.”

Trần Thốc cũng không thực sự tức giận, nhìn thấy món ăn mới lần lượt được đưa lên liền đẩy anh, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, tí nữa nguội ăn lại cảm thấy không ngon.”

Trần Mộ Bạch nhìn anh, rồi lại nhìn bàn ăn trước mắt, “Ăn cái gì, còn có thứ để ăn à, ăn đĩa à?”

Hai người vừa nói được vài câu, đồ ăn mới được gọi lên đã bị Tam Bảo ăn gần hết, lần này thì đến Trần Thốc cũng không còn gì để biện minh, xấu hổ nhìn về phía Trần Mộ Bạch.

Trần Mộ Bạch đỡ trán, cười đến mức không thể ngừng được, “Thôi được rồi, gần đây em cũng tham gia nhiều tiệc rượu, cả ngày đều ăn ở bên ngoài, đối với mấy món ăn trong nhà hàng đã không còn vị giác nữa. Em đến để gặp anh thôi.”

Trần Thốc đối với người em này luôn nảy sinh sự đau lòng, “Vậy ngày mai em đến nhà anh đi, anh làm cho em ăn.”

Anh vốn có chuyện trong lòng nên cũng chẳng có tâm tình nào liền từ chối, “Thôi không cần đâu, dạo gần đây nhiều việc, sau này nói sau.”

Trước khi rời khỏi, Trần Thốc mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, “Đúng rồi, em với Mạnh Lai rốt cuộc là có chuyện gì.”

Trần Mộ Bạch nín cười nhìn anh, “Em tưởng rằng người nào đó vốn đã không hỏi đến chuyện trần thế này rồi.”

Trần Thốc có chút bất đắc dĩ nhìn về phía anh, “Em tưởng anh muốn quản lắm sao, em là em trai của anh, anh mới quan tâm đến em, đừng có khác người quá, khiến cho danh tiếng của mình trở nên tệ hại, sau này ai dám lấy em chứ, cũng không thể cả đời này một mình đúng không.”

Anh nhìn Trần Thốc và Tam Bảo đang nắm chặt lấy tay nhau, mỉm cười, “Không có phúc phận đấy rồi. Đi đây.”

Khởi động xe đi được một quãng, anh lại nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, chỉ thấy Trần Thốc và Tam Bảo đang nắm chặt tay nhau bước từng bước về phía trước.

Anh mỉm cười, chiếc xe rất nhanh sau đó, hòa vào dòng xe tấp nập hối hả.

Cũng vào đêm ngày hôm đó, Cố Cửu Tư đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Minh Mặc, sau khi ông giao xong việc, hiếm có khi nào cô lại chủ động hỏi, “Lão Trần, tôi đã rất lâu không nhận được tin tức của bố mình nữa.”

“Là ta bắt bọn họ không được nói cho cô, miễn cho cô phân tâm, đợi đến khi cô hoàn thành xong việc ta giao phó, ắt sẽ có thể gặp được bố mình.”

Nói xong, ông liền cúp điện thoại.

Cô vốn không hề lo lắng đến sức khỏe của ba mình. Điều cô lo chính là không biết ba mình còn sống hay đã chết. Nếu như Trần Minh Mặc muốn vứt bỏ đi con cờ này, nhất định ông ta đã có kế hoạch từ trước, cô không còn tác dụng thì đương nhiên cũng sẽ không cần thiết phải giữ ba cô lại nữa, bước đầu tiên của Trần Minh Mặc chỉ sợ là sẽ ra tay với ba cô mà thôi.

Cô thở dài một hơi, hy vọng sự lựa chọn lần này của cô là đúng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư đứng ở một bên đường trước cửa biệt thự, đợi một lúc liền nhìn thấy một chiếc xe đang đi đến từ đằng xa.

Sau khi xe dừng lại, liền nhìn thấy Thư Họa bước từ trên xe xuống, ở nơi này nhìn thấy cô ta, Cố Cửu Tư lại không hề có một chút bất ngờ nào cả.

Thư Họa mỉm cười tiến lại gần, “Em đã gọi điện cho bác Trần, hỏi đến chị thì bác ấy bảo chị đang ở đây, dạo gần đây em cũng không có việc gì nên đến đây thăm chị.”

Cố Cửu Tư cũng mỉm cười, “Tôi biết, Lão Trần đã gọi điện nhắc nhở rồi, tôi vẫn đang đợi cô.”

Lúc này cô mới nhìn thấy còn có một người đàn ông nữa bước từ trên xe xuống.

Thư Họa vui mừng chạy qua chỗ người đàn ông đó rồi nắm chặt lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo mà giới thiệu, “Đây là cậu út của em, cậu ấy qua đây bàn việc làm ăn nên thuận đường đưa em qua, có phải là nhìn rất trẻ rất đẹp trai không? Cậu ấy tên là Đoàn Cảnh Hi, chị có nghe nói đến không?”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt anh tuấn, ánh mặt trầm tĩnh, đến tuổi tứ tuần nhưng dáng vẻ lại được chăm sóc rất tốt, nhìn thật kỹ mới nhìn ra những nếp nhăn ở giữa hai đầu lông mày, ngoài cái đó ra thì nhìn bề ngoài chỉ giống một người mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.

Đoàn Cảnh Hi, là người thừa kế của Đoàn gia, là người được coi trọng nhất của bộ ngoại giao. Kỹ năng nghề nghiệp vô cùng giỏi, cốt cách, khí phách tạo thành một khí khái riêng biệt, bởi vì họ Đoàn, quê cũ lại vốn ở Đại Lý Vân Nam, cộng thêm với sự phổ biến của tiểu thuyết Kim Dung thời đó, thế nên mọi người đều gọi anh là Đoàn vương gia. Người như vậy sao cô lại chưa từng nghe đến được chứ?

Cô mỉm cười rồi gật đầu, “Vương gia, nghe danh đã lâu.”

Đoàn Cảnh Hi cũng mỉm cười rồi gật nhẹ đầu, “Cô Cố khách sáo rồi.”

Cô nghiêng người mời bọn họ vào trong, “Vào trong ngồi đi.”

Đoàn Cảnh Hi cũng rất biết ý mà gật nhẹ đầu, đi vào trước.

Cô và Thư Họa đi đằng sau, Thư Họa làm như vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay cô, vừa đi vừa hỏi, “Nói thật nhé, rối cuộc là chị đắc tội gì với Trần Mộ Bạch vậy? Hầu như mọi người đều biết chị bị anh ấy mắng thê thảm tới mức nào.”

Cô cũng rất mẫn cảm nhìn ra được thái độ của Thư Họa với cô lần này khác rất nhiều so với lần trước, giống như có một chút ý khiêu khích. Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thư Họa rồi mỉm cười, khiến cho Thư Họa đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Đoàn Cảnh Hi cũng dừng lại, rất nhanh liếc mắt nhìn Cố Cửu Tư mà không để lại dấu vết gì, người con gái này quá giỏi nhìn thấu lòng người, một chút chuyện vặt vãnh này mà cô ấy nhìn qua vài lần đã có thể hiểu rõ, nhưng lại không nhẫn tâm vạch trần. Nếu như không vạch trần, thì vẫn sẽ còn đường sống để quay về, đạo lý này không phải ai cũng có thể hiểu được, hiểu được cũng chưa chắc có thể làm được, Thư Họa trước mắt cô quả thật là quá dễ để nhìn thấu. Cô rõ Thư Họa đang khiêu khích mình, nhưng lại không nói ra, trong lòng chắc hẳn chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

Thế nhưng có những lúc thông minh quá cũng là một chuyện đáng buồn. Cô nhìn rõ được sự giả dối và phù phiếm của thế giới này, chắc rằng chẳng có gì có thể làm cô rung động được nữa,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.