Quan Thương

Chương 212: Chẳng Giận Nổi (2)




Tân thành Á Đông là nhà ở giá rẻ do tập đoàn Lệ Cảnh khai phát, nhưng giữa năm giao phòng thì xuất hiện vết rạn nứt và rò nước ở diện tích lớn, kết cấu chịu lực kém xa so với tiêu chuẩn yêu cầu, nói cách khác Tân thành Á Đông là khu nhà không đủ chất lượng, hộ giải tỏa tất nhiên không chấp nhận ở trong căn nhà như thế. Hiện giờ Trương Quyền làm việc không dám ngang ngược như trước nữa, nhưng dưới thao tác của ông ta cùng Trần Minh Hành, tổng công ty xây dựng Tĩnh Hải là đơn vị bao thầu đã gánh lấy toàn bộ trách nhiệm, kẻ trục lợi trong đó là tập đoàn Lệ Cảnh thoát thân an toàn. Bất kể chuyện này giải quyết ra sao, tổng cty xây dựng cũng gánh tổn thất lớn.

Thiên Tinh Hồ xây nhà giá rẻ Tân Hồ hoa viên khống chế chi phí mức từ 500 - 700, dù thế vẫn có lãi tới 20%, làm ăn như Lệ Cảnh đúng là thoải mái vươn tay ra lấy tiền.

Có điều Lâm Tuyền cũng không phẫn nộ lắm, bị ảnh hưởng của sự kiện này, nhà đầu tư nhỏ ở TTCK bán tống bán tháo cổ phiếu của tổng cty xây dựng, tạo điều kiện cho Liên hợp Tĩnh Hải hấp thu lượng cổ phiếu lớn.

- Vấn đề không chỉ thế, Lệ Cảnh là đại cổ đông của tổng cty xây dựng, mấy năm qua tiền tổng cty xây dựng đi vay tuồn qua cho Lệ Cảnh đã hơn 1.9 tỷ, thêm vào chuyển giao tài sản, nửa tài sản của Lệ Cảnh là ăn cắp trắng từ tổng cty xây dựng, tài sản nhà n ước thất thoát gần 1 tỷ.

Cổ phiếu mới của 00601 lên thị trường là 15.7 đồng, chưa tới một tuần đã nhanh chóng vọt lên 37.8 đồng, sau đó là chìm xuống vô tận, trong quá trình này, dưới sự can dự trực tiếp của Trương Quyền, không ngừng phát hành cổ phiếu định hướng mới cho đối tượng đặc biệt, tổng cố phiếu từ 200 triệu ban đầu đã len tới 1.1 tỷ. Hiện cổ phiếu 00601 quanh quẩn mức 1.3 tới 1.6, dân chơi cổ phiếu vô tri lại vô tội bị bọn chúng cướp sạch sẽ.

Lâm Tuyền cười nhạt:

- Trần Minh Hành và Trương Quyền sẽ không trơ mắt ngồi nhìn quyền khống chế tổng cty xây dựng lọt vào tay người khác, nếu không riêng chuyện chiếm dụng khoản vay, Lệ Cảnh đã phải đem 1.9 tỷ ra trả, đó là chưa tính nợ nần bao năm, bọn chúng chết cũng không buông đâu.

- Bộ phận cổ phiếu do Quốc tư quỷ chuyển nhượng không đủ dùng sao?

Lâm Tuyền lắc đầu:

- Chú Cảnh, cháu không dấu chú, tài chính trong tay cháu miễn cưỡng đủ dùng, nhưng kế hoạch thu mua này mà công khai, chút tài chính đó không đủ nữa. Lệ Cảnh là đại cổ đông, bọn họ có quyền ưu tiên mua cổ phần, vả lại khi đó chúng dùng kế hoạch thuốc độc thì cháu phải ứng phó ra sao? Chúng có thể tuyên bố trọng tổ tổng Cty xây dựng, một là tranh đoạt quyền khống chế, hai là đẩy giá cổ phiếu lên làm kế hoạch của cháu phá sản. Khi ấy giá cổ phiếu tăng lên gấp đôi, gấp ba, Quốc tư ủy dám bán giá cũ cho cháu không? Ai dám liều như thế?

Quốc Tư Ủy mà đem bán cổ phiếu với giá thấp chẳng khác gì để đám Trương Quyền, Trần Minh Hành nắm thóp, giao dịch thành công chăng nữa cũng bị cưỡng ép bằng thủ đoạn hành chính.

Cảnh Nhất Dân cau mày:

- Vậy ý cháu là sao?

- Cho cháu thêm thời gian, chừng 4 -6 tháng nữa là cháu đủ số cổ phần cần thiết, tất nhiên đây không phải là bện pháp duy nhất. Dù Lệ Cảnh có cân đối sổ sách nuốt gọn 1.9 tỷ khoản vay kia nhưng số tài sản khác thì sao? Thế nào cũng phải khiến bọn chúng nhả tiền ra mới được.

Cảnh Nhất Dân hài lòng, Lâm Tuyền xem ra không phải chỉ miễn cưỡng tham gia, mà thực sự bỏ công suy tính rồi:

- Cứ theo cách của cháu mà làm đi, mai cháu theo Triệu Tăng tới Thông Nam. Phong cảnh bên đó không tệ.

- Nếu như chỉ để xem phong cảnh thì cháu đi, còn việc khác ... À, hình như cháu uống hơi nhiều rượu, đầu đau quá, cháu đi nghỉ đây, ông ngoại, ông chơi bài hộ cháu nhé.

Thấy Lâm Tuyền chạy còn nhanh hơn thỏ, bốn người trong phòng cười ha hả, thấy Cảnh Nhất Dân trịnh trọng đề xuất ra, Lâm Minh Đạt hỏi Triệu Tăng:

- Ở Thông Nam có chuyện gì?

Triệu Tăng gãi đầu:

- Nhất thời em cũng không giải thích rõ được, mai mùng bày để em đón lão bí thư cùng cả nhà thầy tới Thông Nam nghỉ vài ngày.

Lâm Minh Đạt khoát tay:

- Cái lớp của Tiểu Ba đến Tết cũng không nghỉ, mai thầy phải đi trực, để đám Tĩnh Di, Tiểu Sơ đi chơi được rồi. Mọi người đoán xem trong tay Tiểu Ba có bao nhiêu tiền, để cùng bắt chẹt nó.

Cảnh Nhất Dân xòe bốn ngón tay ra:

- Lần này Thực nghiệp Tinh Hồ trọng tổ, Lạc Ích Đồng trả chừng đó tiền. Số tiền đó không đầu tư ở Tĩnh Hải, chẳng lẽ để nó chạy đi nơi khác?

Lâm Tuyền vừa nghĩ tới mưu đồ của mấy người kia đã sởn gai ốc, đi nhanh khỏi sân, ngó nghiêng tìm Phương Nam và Tiểu Tư Vũ, từ lúc đi tiễn Cố Hiến Chương về tới giờ y chưa thấy mẹ con cô.

- Anh Tiểu Ba.

Một giọng nữ lảnh lót gọi:

Lâm Tuyền quay đầu lại, thấy Trần Sở, con gái Trần Kiến Quân, mặc chiếc áo khoác cộc màu hồng nhạt, đang mừng rỡ đứng cuối hành lang vẫy y.

- Ồ, Sở Sở, em về Tĩnh Hải hơn nửa năm rồi mà anh chưa gặp đấy.

Lâm Tuyền nhìn kỹ Trần Sở một lượt, dù cô mặc áo mùa đông dày, nhưng không che hết được những đường cong yêu điệu của thiếu nữ, đặc biệt gò má hồng hồng vì gió lạnh càng thêm xinh đẹp:

Trần Sở làm giọng giận dỗi nói:

- Em không tìm được anh thì có, nghe nói anh dạy ở trường Tây Trạch, em cũng tới tìm vài lần, em còn có đứa bạn học dạy ở đó, kể lại anh rất hung ác, bọn học sinh sau lưng gọi anh là ác ma. Bạn học của em là mỹ nữ, nhắc tới anh mà còn rùng minh, em không dám nói anh là anh em nữa.

Lâm Tuyền cười xòa:

- Làm gì quá đáng tới thế? Mà giáo viên trường anh làm gì có mỹ nữ, bạn học em là ai?

- Thái Đan Đan dạy tiếng Anh đó, nghe nói anh chê người ta dạy kém, muốn đuổi người ta đi, chẳng nể nang gì cả, may có dượng ngăn lại, không thì anh thành công rồi.

Trần Sở đưa nắm đấm lên dứ dứ:

- Trời, anh tưởng ai chứ, mà em đừng nghe cô ấy nói bậy, anh chỉ muốn cô ấy đổi lớp với giáo viên khác, có định đuổi cô ấy đi đâu.

- Người ta cũng có tự tôn chứ, anh Tiểu Ba, anh làm gì mà muốn đuổi người là đuổi, Tây Trạch cải cách tư có liên quan gì tới anh.

Lâm Tuyền chỉ ra sau lưng Trần Sở:

- Bọn họ bảo em tới hỏi anh?

Trần Sở biết không dấu được người anh họ thông minh này:

- Họ là loại người thế đấy, anh đừng bận tâm, em cũng muốn biết mà, chặn đường dượng hỏi mấy lần mà không tìm được anh, em còn định giới thiệu anh cho Thái Đan Đan đó.

- Trong Trần môn ngũ bá, chỉ có em gọi ba anh là dượng thuận mồm như thế thôi, được nể tình này anh nói cho em biết, anh có chút trong tập đoàn Tây Trạch, bạn học mỹ nữ của em là người làm của anh.

- Thôi xong rồi, mỹ nữ mà nghe giọng điệu anh nói chẳng khác gì đối tượng bóc lột, xem ra em không giới thiệu hai người làm hại bạn em nữa.

Trần Sở cười duyên:

- Sao anh lại làm ông chủ thế, hồi anh bị tai nạn, em đi Tây Cương, không trách em không tới thăm anh chứ, dù gì em cũng là mối tình đầu của anh mà.

- Phì, đừng có mà đảo lộn trắng đen, khi đó ai chạy theo muốn hôn ai nào?

- Em biết đấy.

Tiểu Sơ không biết từ đâu nhảy ra:

- Khi đó chị Sở thèm khát vẻ đẹp trai của Tiểu Ba, cứ ôm Tiểu Ba muốn hôn, làm hôm sau Tiểu Ba không dám đi học, đến ngày thứ ba thấy cứ trốn học ở nhà mãi cũng không xong, liền cảnh cáo chị Sở nếu đòi hôn sẽ báo giáo viên. Về sau không báo giáo viên mà đi mách ông ngoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.