(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em luôn gọi điện thoại cho anh, đêm qua anh chạy ra đi chỗ nào cũng không nói? Điện thoại di động cũng gọi không thông, nếu không phải đi làm em nhận được tin tức nói anh đi cục cảnh sát ghi khẩu cung, em cũng không biết anh đi cục cảnh sát! Minh Ý, anh làm sao có thể như vậy, anh có biết cả đêm em cực kỳ lo lắng anh sao? Anh liền không có thể gọi qua điện thoại cho em sao?" Bên kia điện thoại Hinh Hinh còn đang tại vội vàng giáo huấn anh, anh một đêm không về cô cũng một đêm ngủ không ngon, lúc này thanh âm của cô lộ ra nồng đậm quan tâm.
"Hinh Hinh..."
"Làm gì!" Hinh Hinh còn có rất nhiều lời muốn giáo huấn anh, lại bị anh cắt ngang.
"Em có thể xin phép nghỉ tạm thời sao? Hiện tại anh rất muốn nhìn thấy em." Minh Ý nghe được mình phun ra những lời này.
Minh Ý lời này là nói trước mặt Minh Nhất Sơn và Tạ Tam,... sau nghe được lời nói Minh Ý mang theo một phần làm nũng, ba phần ỷ lại, ba phần nhớ, bốn phần thông báo đều đã ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt Minh Nhất Sơn, anh vẫn cảm thấy anh họ là người lãnh khốc còn xa không thể chạm cực kỳ không có tình thú, nhưng anh một câu này nói ra thật sự là quá lãng mạn rồi.
Hinh Hinh là một người cực kỳ nhạy cảm, cô lập tức từ Minh Ý nói nghe ra không đúng.
" Hôm nay em có rất nhiều công tác muốn vội vàng, em..." Cô không phải đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không xin phép.
"Không quan hệ, anh để cho Tam nhi lái xe đến cửa Luật Chính Tư, anh chờ em tại cửa, anh muốn ôm ấp em một phen thì tốt rồi." Minh Ý nói.
Trời ạ, lời này vừa ra tới, Minh Nhất Sơn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Hinh Hinh nghe tâm can cũng run rẩy nói: "Tốt, em chờ anh tại cửa."
Kết quả bữa sáng cũng không đi ăn, Tạ Tam trực tiếp lái xe đi Luật Chính Tư.
Chờ bọn họ đến cửa Luật Chính Tư, quả nhiên thấy Mậu Hinh đứng cửa, cô mặc đồng phục kiểm sát trưởng, bởi vì thời tiết hơi hơi hơi lạnh, cô lại vẫn khoác lên áo bành tô. Thân hình nhỏ gầy thẳng tắp, như cây lan ở trong gió mà bất khuất. Đẹp như thế, làm cho người ta nhộn nhạo như thế. Minh Ý ở trong xe, ánh mắt nhìn cô là nồng đậm đích tình tan không được.
Minh Nhất Sơn xuống xe trước, anh không quen Mậu Hinh, lúc bọn họ kết hôn anh cũng chưa tham gia, đặc biệt còn có chuyện trước, cũng không dám nhìn thẳng xem cô.
Hinh Hinh giống như nhìn không tới Minh Nhất Sơn, chỉ còn chờ người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông chậm rãi từ trong xe tiếp xuống, lộ ra tươi cười nhìn vợ cách đó không xa.
Cô từng bước bước đi qua, miệng không quên quan tâm hỏi: "Anh mới từ cục cảnh sát đi ra sao? Lúc này nên là mệt chết đi mới đúng? Ăn bữa sáng sao? Vì sao không về nhà nghỉ ngơi trước..."
Lời của cô cuối cùng chìm ngập tại trong lòng anh, Minh Ý ôm chặt lấy cô, lúc này anh ôm lấy cô như trân bảo mất mà được lại. Đã từng, nguy hiểm như thế, anh thiếu chút nữa liền mất đi cô.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng kia, linh hồn anh đều đã đang run run.
"Ách..." Minh Nhất Sơn thật không biết cái anh họ khốc khốc kia tại trước mặt bà xã là như thế này nha, để cho anh ở bên nhìn cực kỳ thẹn thùng tốt sao?
"Minh Nhất..." Hinh Hinh ôm người đàn ông, vì sao cô cảm thấy được lúc này người đàn ông có phần bi thương? Hại cô có chút khó quá.
"Anh sẽ không còn buông em ra, sẽ không còn làm cho người ta có cơ hội thương tổn em." Minh Ý hôn tai nhọn của cô nói.
Hinh Hinh bị anh ôm hôn như vậy đều có chút xấu hổ, đây là cửa Luật Chính Tư, bảo vệ cửa đều đã đang nhìn, còn có đồng nghiệp ra ra vào vào, cô thật sự sẽ thẹn thùng a.
"Lão Đại, nếu không chúng ta đi trên xe đi!" Tạ Tam đều có điểm nhìn không được, nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");