Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô đối với Diệp Tư Cần không tha thứ không sao cả, đối với anh vì thắng kiện tụng không từ thủ đoạn khi đó cũng chỉ là lạnh nhạt mà chống đỡ. Luật sư thế này cô gặp qua rất nhiều, huống chi là vì Minh gia công tác, anh không có khả năng không ứng phó toàn lực. Trước đây còn có thể coi anh là bạn, hiện tại là nửa điểm tình cảm đều không có rồi.
Mà lúc này Minh Ý nhắc việc này, cô phát hiện mình có thể bình tĩnh đối mặt, cũng không kích động như lúc trước rồi.
"Có phải phát sinh chuyện gì hay không?" Mậu Hinh cảm giác được cảm xúc anh không đúng, liền hỏi nói.
"Không có việc gì rồi." Anh buông cô ra, nâng mặt cô lên, "Hinh Hinh..."
Nói xong, anh đã hôn cô.
Hinh Hinh theo bản năng từ chối, cô vẫn còn không nghĩ muốn thân cận cùng Minh Ý như vậy, nhưng là người đàn ông hôn môi có vài phần yếu ớt, trong lúc này cô lại không đành lòng từ chối.
Lúc cô không lại từ chối khi đó, cánh tay Minh Ý hơi hơi thu lực, gắt gao chế trụ eo của cô, làm sâu thêm nụ hôn.
"Hinh Hinh, em biết không? Anh rất nhớ em." Rõ ràng có thể nhìn đến cô, rõ ràng cô gần ngay trước mắt, anh vẫn nhớ lợi hại, nghĩ muốn hốt hoảng.
Hinh Hinh cảm nhận được cảm xúc Minh Ý, cảm nhận được anh hôn truyền lại tình ý kéo dài, nhất thời mềm lòng lại không từ chối anh.
Về sau Mậu Hinh nghĩ, đối với người đàn ông tuyệt không có thể mềm lòng, mình một lòng mềm mại, người đàn ông mà bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước. Người đàn ông hôn môi đã rất quen không cần kỹ xảo, đầu lưỡi của anh cường thế xâm lấn, ôm cô vào gian phòng.
Không thể, không thể!
Hinh Hinh lần lượt nhớ kỹ như vậy ở trong lòng, nhưng giờ khắc này đầu óc tựa như đường ngắn, cô leo lên anh. Có lẽ là tách ra mấy ngày này, cô cũng không có từng phút từng giây dễ chịu. Rõ ràng hôn nhân cực kỳ ngắn ngủi, cô và anh thật giống như đã đi quá thiên sơn vạn thủy, ngắn ngủi phân li nhưng có thể là khó nhịn dày vò.
Khi anh đặt cô tại trên giường của bọn họ, anh cúi người hôn môi cô khi đó, thân thể của cô đã cách xa đầu óc. Tùy ý hơi thở của anh nhồi miệng nhỏ của cô, mặc kệ anh. Tại hôn môi của anh ý thức của cô vẩn đục một chút. Anh lấy lòng, thanh âm nhỏ vụn từ trong môi cô tràn ra tới, sau cùng chuyển thành ngâm khẽ.
Đây là tín hiệu cô thỏa hiệp, Minh Ý liền bắt đầu lột từng kiện từng kiện quần áo, cho đến dung hợp.
Một đêm này Hinh Hinh vừa cảm giác ngủ tốt, ngày kế Tiểu Sâm phát hiện Hinh Hinh và Minh Ý ngủ một gian phòng, vui vẻ nhảy loạn ở trong phòng.
Vốn Hinh Hinh còn muốn hướng Minh Ý phát tác, người đàn ông này quá giảo hoạt, thừa dịp trống không mà vào. Đêm qua cô hơi chút thỏa hiệp, anh liền không kiêng nể gì rồi. Tới tới lui lui vọt lên, cho tới hơn nửa đêm.
Đến bây giờ cô cảm thấy được thắt lưng mình đều phải chặt đứt.
Hôm nay là thứ bảy, hơn nữa là ngày Tiểu Sâm thi cờ vây, Minh Ý và Mậu Hinh đều đã đáp ứng sẽ bồi Tiểu Sâm tham gia, cho nên buổi sáng ăn một lần bữa sáng, Hinh Hinh thay đổi áo khoác nhỏ chính thức ganh đua cho con trai, để cho bé nhìn giống cái Tiểu Suất Ca (đẹp trai).
Cuộc thi Tiểu Sâm liền sắp xếp ở giữa trưa, lần này bé thi là cờ vây cấp mười.
Hinh Hinh và Minh Ý vẫn lại là cực kỳ có tin tưởng đối với con trai, quả nhiên không ra bọn họ dự đoán, Tiểu Sâm thuận lợi qua được. Hinh Hinh đi theo thầy giáo tán gẫu tình huống Tiểu Sâm.
"Tiểu Sâm tại cờ vây rất có thiên phú, tôi đề nghị lần sau bé trực tiếp báo cuộc thi cấp 5, trình độ của bé kỳ thật đều đủ đạt tới cấp 1, nhưng mà muốn từ từ sẽ đến. Năng lực tư duy của bé rất mạnh, tôi đã thật lâu không có gặp qua bạn nhỏ có thiên phú như vậy, bé tại con đường cờ vây này nhất định có thể đi rất xa." Thầy giáo nói.