Editor: Quỳnh Nguyễn
Trời ạ! Trong đầu Miêu Từ Hành mở ra chuông báo động, không thể như vậy, cô thần trí mơ hồ không biết mình đang làm cái gì, nhưng anh là người đàn ông, anh là thanh tỉnh, anh đây là chiếm tiện nghi người ta.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn lại là có phần không thể tách rời môi của cô, bàn tay nắm eo của cô.
" Còn muốn, còn muốn!" Cô tại hôn môi phát hiện thoải mái tay cũng sờ loạn trên người anh, bất mãn vặn vẹo thân thể.
Tốt giày vò! Anh cảm thấy được lý trí của anh đã không đủ dùng, người phụ nữ trong lòng chính là yêu tinh hút máu, anh cảm thấy được mình sắp bị cô hấp thụ, hồn mình đều bị cô hút đi, căn bản không có ý chí chống cự.
Leng keng!
Cửa phòng mở, tiếng chuông cửa này để cho anh hơi chút thanh tỉnh, kéo tay cô ra sau đó khẩn trương rời ôm ấp của cô đi mở cửa.
Cửa là Mậu Hinh cùng Tạ Tạ, hai phụ nữ nhìn đến Miêu Từ Hành biểu tình giật mình. Miêu Từ Hành đại khái không chú ý, môi của anh cực kỳ hồng, khóe môi còn có vết son môi, như là vừa rồi kịch liệt hôn nồng nhiệt. Càng khiến mọi người chú ý là cổ của anh có một đạo hồng ấn rất sâu, liền hình dạng kia tới nói, phải là hôn ngân.
quần áo trên người anh cũng nhiều nếp nhăn, trên người lại càng tản ra một loại khí tức khác thường. Mậu Hinh và Tạ Tạ nhìn nhau một cái, đột nhiên nghĩ muốn vào cửa hay không.
"Nhất Hạ liền ở bên trong, cô... Cô bị hạ dược." Miêu Từ Hành để cho các cô đi vào, thanh một phen cổ họng, không chú ý thanh âm chú ý mình khàn khàn lợi hại.
Tạ Tạ và Mậu Hinh đi qua vừa thấy, phát hiện Minh Nhất Hạ đã nửa thân trần, cả người hồng thấu, môi sưng đỏ, ống tay áo còn có vết máu.
"Sao lại thế này?" Mậu Hinh lập tức cởi áo khoác che tại trên người cô.
"Cô bị thiết kế, hiện tại cô cái dạng này, phải tiêm thuốc an thần cho cô. Để cho cô ngủ một giấc, chờ dược hiệu qua đi, tôi lại lấy máu nhìn xem cô rốt cuộc bị tiêm vào dược vật gì?" Miêu Từ Hành rốt cục tìm về thanh âm nói.
"Đành phải như vậy, phiền toái anh, bác sĩ Miêu." Mậu Hinh quay đầu xem Miêu Từ Hành, thấy vẻ mặt anh không quá tự nhiên xoay mặt, không thấy Nhất Hạ.
Cô cảm thấy được tại trước khi các cô tới, Nhất Hạ và Miêu Từ Hành khẳng định phát sinh cái gì, nhưng Miêu Từ Hành không phải là một cái tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mới đúng.
Miêu Từ Hành lấy ra hòm thuốc, để cho Mậu Hinh và Tạ Tạ đè cô lại, anh tiêm vào một kim thuốc an thần.
Tiêm vào xong, Miêu Từ Hành mới nói: "Một lát nữa đợi cô cảm xúc ổn định lại, tắm rửa lại đón đón cô trở về là tốt hơn."
Mậu Hinh không nói tiếp, cùng Tạ Tạ đỡ Nhất Hạ tiến vào phòng tắm, Miêu Từ Hành tìm đến một bộ áo ngủ của mình cho nhóm người cô, mình nhưng lại ngồi ở trong phòng khách.
Miêu Từ Hành là có một cái người thích sạch sẽ, trong nhà anh nhất định là không nhuốm bụi trần, địa phương của anh lại càng ít ỏi có người ngoài tiến vào. Anh là một người bảo hộ không gian riêng có phần biến thái, vừa mới phát sinh một loạt chuyện không nghĩ tới quá nhiều, hiện tại tỉnh táo lại, phát hiện mình mang Minh Nhất Hạ tới trong nhà mình thực ra cực kỳ không lý trí.
Anh ngồi ở chỗ Nhất Hạ nằm vừa rồi, phía trên tựa hồ còn có nhiệt độ của cô, nghĩ đến hôn môi vừa rồi, thân thể anh nháy mắt liền nóng rồi.
Thật muốn mạng!
Nghĩ đến Minh Nhất Hạ, này căn bản không có khả năng là người phụ nữ anh sẽ thích, quá chói mắt, tính cách quá trương dương. Hơn nữa nhân sinh hai người trải qua hoàn toàn trái ngược, nghĩ như thế nào đều đã không thích hợp?
Từ từ, từ trước đến nay anh sẽ không tính khả năng anh cùng Minh Nhất Hạ có thích hợp hay không, bởi vì căn bản hẳn không nhét cô vào phạm vi suy xét, vì sao một cái nụ hôn khiến cho lòng mình có chút rối loạn.