Editor: Quỳnh Nguyễn
Cha Giang đỏ mắt xem Minh Nhất Kỳ, tay hất lên chỉ vào anh: "Rõ ràng... Rõ ràng Nguyệt Đình chính là bị cậu hại chết."
"Ba, lời này ba nói liền không đúng rồi." Minh Nhất Kỳ vẻ mặt bi thương, "Con và Nguyệt Đình là vợ chồng, làm sao có thể giết cô a?"
"Cậu làm sao có thể giết cô? Bởi vì cậu căn bản là không muốn kết hôn cùng cô." Giang mẫu nói, "Anh cả cậu buộc cậu kết hôn cùng cô, cậu không cam lòng, đành phải giết cô mới có thể thoát khỏi. Nguyệt Đình đã sớm nói, cậu và cô đã không có tình cảm, cậu căn bản không yêu cô rồi."
"Con cùng Nguyệt Đình nhiều năm như vậy, tình cảm là giúp nhau lúc hoạn nạn, ba mẹ nói như vậy, con thật sự cực kỳ thương tâm." Minh Nhất Kỳ rất thống khổ nói, "Di sản danh nghĩa Nguyệt Đình sẽ theo pháp luật xử lý, hai người yên tâm, nên thuộc về hai người, nhất định không phải thiếu của hai người."
"Không sai, ông bà thông gia, Nhất Kỳ nói rất đúng. Cổ phần danh nghĩa Nguyệt Đình vốn cũng là lúc trước Minh gia cho, bây giờ còn theo lý thường Minh gia phải làm. Về phần tài sản danh nghĩa cô, phần lớn cho hai người cũng không hẳn là không thể." Minh Văn Hiên nói.
"Các người căn bản là ma quỷ! Tôi làm sao có thể ngu xuẩn như vậy, vì sao nhất định phải gả Nguyệt Đình đến trong nhà các người. Để cho cô không duyên cớ chậm trễ nhiều năm như vậy, không thể nào sinh đứa nhỏ sau cùng ngay cả mạng sống cũng không còn có." Mẹ Giang kêu khóc.
Minh Nhất Hạ nhíu mày, ngồi ở bên cạnh không nói được một lời.
"Hiện tại cảm xúc ông bà thông gia không ổn định, trước đưa bọn họ trở về rồi hãy nói." Minh Chí Côn cau mày nói.
Cha Giang mẹ Giang vẫn còn nháo, vẫn lại là bị Minh gia tiễn bước rồi.
Đưa đi, Minh Nhất Hạ đã nói: "Anh hai, con gái người ta vừa mới chết, vì sao anh liền xử lý gấp di sản Giang Nguyệt Đình như vậy."
"Con biết cái gì? Trong tay Nguyệt Đình có cổ quyền Hoàn Vũ, cái này rất quan trọng." Minh Văn Hiên trừng mắt con gái
" Chuyện này Nhất Kỳ xử lý còn có thể, nhưng mà cũng không cần gấp cứ như vậy, chờ có kết luận tra xong vụ án Nguyệt Đình lại nói." Minh Chí Côn nói.
Nhất Hạ nghe không nổi nữa, xoay người liền đi.
"Nhất Hạ, cháu xem chỗ này là khách sạn sao? Nói đến là đến, nói đi là đi." Minh Chí Côn nổi giận gầm lên một tiếng nói.
"Ông nội nói rất đúng, cháu không nên xem chỗ này là khách sạn, cho nên người yên tâm, về sau cháu sẽ ít trở về." Nhất Hạ nói xong cũng không quay đầu lại ra ngoài.
Minh Chí Côn tức giận sắc mặt trắng bệch, Minh Nhất Kỳ khẩn trương đuổi theo ra tới.
"Nhất Hạ, Nhất Hạ em từ từ." Minh Nhất Kỳ đuổi theo em gái.
"Chuyện gì?" Nhất Hạ lành lạnh nhìn anh.
"Anh có chuyện quan trọng nói cùng em." Minh Nhất Kỳ nói, "Đi, lên xe anh đưa em ra ngoài."
"Không cần, trợ lý em chờ em ở bên ngoài." Minh Nhất Kỳ cười lạnh, "Em còn sợ anh lại ném em nửa đường a? Hoặc là tùy tiện tiết lộ hành tung của em cho người không liên quan, hiện tại em một đống chuyện xấu như vậy."
"..." Nha đầu kia, bây giờ nói chuyện thật sự là chống đối, anh chỉ nói, "Nhất Hạ, anh thật sự có chuyện quan trọng."
"Anh nói đi!" Minh Nhất Hạ cũng muốn nghe một chút anh nói cái gì.
"Em có thể trao 10% cổ quyền danh nghĩa em cho anh hay không." Minh Nhất Kỳ nói.
Minh Nhất Hạ nhìn anh trai, chỉ cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng: "Anh, mặc kệ thế nào Giang Nguyệt Đình là vợ anh, hiện tại cô vừa mới chết, anh cư nhiên còn có phân tâm tư muốn làm việc này."
"Em đã từng nói qua về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều đã ủng hộ anh vô điều kiện. Hiện tại anh cực kỳ cần em, em cho anh 10% cổ quyền, tốt sao?" Minh Nhất Kỳ nói.