Editor: Quỳnh Nguyễn
Chờ anh đến chỗ nhà Mậu Hinh nhấn chuông cửa, quả nhiên chỉ chốc lát sau Minh Nhất Hạ tới mở cửa.
Nhất Hạ đã thay đổi quần áo, trừ bỏ sắc mặt không quá tốt, nhìn không ra khác thường.
"Anh Miêu, anh làm sao có thể tới?" Nhất Hạ có phần ngoài ý muốn.
"Cô đi Luật Chính Tư tìm Mậu Hinh, kết quả mình lại đi tới, cô ấy cực kỳ lo lắng cô cho nên để cho tôi tìm cô." Miêu Từ Hành cảm thấy được cô có phần không thích hợp, "Cô không sao chứ? Như thế nào trở về?"
Cô như thế nào trở về? Cô ngồi trên xe phát hiện không mang tiền, đến chỗ dưới lầu cô không biết làm sao bây giờ. Lái xe lại vẫn nhận ra cô là ai, sau cùng rất khó kham, cô đưa đồng hồ cấp cho người ta.
Lái xe thu đồng hồ của cô, cô mới lên lầu tới.
Ngẫm lại mấy giờ này quả thực là ác mộng.
"Tôi... Tôi ngồi xe trở về, vốn là đi tìm Mậu Hinh, về sau nghĩ cô phải đi làm, không nghĩ muốn quấy rầy cô cho nên trở lại trước." Nhất Hạ nói xong, từ từ hướng phòng khách đi, "Thật có lỗi, lại phiền toái đến anh."
"Tôi không phiền toái, cô không có việc gì thì tốt rồi." Miêu Từ Hành nói xong cầm cầm ra điện thoại gọi điện thoại cho Mậu Hinh, nói cho cô tìm được Minh Nhất Hạ.
Hinh Hinh cuối cùng buông lỏng một hơi, để cho Miêu Từ Hành đem điện thoại cho Nhất Hạ.
"Cô tại sao tới lại đi?" Mậu Hinh hỏi.
"Này không phải không muốn quấy rầy cô công tác sao? Vừa lúc có tắc xi, tôi ngồi xe trở lại trước." Nhất Hạ nói, "Tôi đang muốn điện thoại cho cô."
"Không có việc gì thì tốt rồi." Mậu Hinh hiện đang làm việc lại vẫn vội vàng, không thể nhiều lời, "Hiện ở bên ngoài tất cả đều là tin tức của cô, cô trước hết ngốc không cần ra ngoài đi!"
"Uh`m." Nhất Hạ lên tiếng, kết thúc điện thoại.
Miêu Từ Hành đi qua, đột nhiên cầm lấy chân Minh Nhất Hạ.
"Anh Miêu." Nhất Hạ dọa nhảy dựng lên, có chút hoảng sợ nhìn anh.
"Tôi nhìn xem chân của cô." Miêu Từ Hành mở ra băng gạc, quả nhiên miệng vết thương nứt ra rồi, còn đang tại đổ máu. Anh ngẩng đầu nhìn cô, "Cô thật sự không nghĩ muốn chân của cô sao? Miệng vết thương thối rữa như vậy."
"Em...Em quá sơ ý rồi." Nhất Hạ không dám nhìn ánh mắt anh.
"Tôi xử lý một phen cho cô." Miêu Từ Hành nói xong đi lấy hòm thuốc.
Lúc xử lý miệng vết thương, Miêu Từ Hành phát hiện cô an tĩnh quá phận, liền tiếng hô hấp rất nhỏ, cơ hồ nghe không được. Này không giống Minh Nhất Hạ anh nhận thức, còn nhớ rõ trong hôn lễ Minh Ý và Mậu Hinh, ánh mắt cô nhìn mình cũng rất trực tiếp. Lộ ra kinh diễm thú vị.
Đương nhiên, anh biết bên ngoài mình cực kỳ dễ dàng hấp dẫn ánh mắt nữ sinh. Nhưng là ánh mắt trực tiếp mà tùy ý như thế vẫn lại là để cho anh không thói quen, về sau biết cô là Minh Nhất Hạ, về chó của cô còn náo loạn trong hôn lễ Minh Ý trường phong ba, ấn tượng anh đối với cô cũng không tốt.
Sau đó cô không chút nào che dấu biểu hiện thích đối với anh, cũng để cho anh ăn không tiêu. Mà lúc này, cô giống con mèo con bị thương, điềm đạm đáng yêu như thế yêu, nhất thời gợi lên ý muốn bảo hộ của anh.
Một lần nữa bọc tốt miệng vết thương của cô, Miêu Từ Hành đã nói: "Vì sao cô ném điện thoại di động, đột nhiên chạy đến Luật Chính Tư?"
"Em..." Nhất Hạ không biết nói lên từ đâu, chẳng lẽ nói có cái gọi là fan cầm ảnh nude của cô muốn cô kí tên sao? Kia quá khó khăn, cô không muốn để cho anh xem thấp mình.
"Em cãi nhau cùng anh hai, điện thoại di động rơi vào trên xe anh." Cô giải thích như vậy.
"Được rồi, hiện tại không có việc gì thì tốt rồi." Miêu Từ Hành đoán cô khẳng định là có tâm sự, nhưng nếu người khác không muốn nói, anh cũng không muốn miễn cưỡng.
Nhất Hạ ngồi về trên ghế sofa: "Mấy ngày nay thật sự cực kỳ phiền toái anh, cũng không biết nên cám ơn như thế nào?"