Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Nhất Kỳ cũng là mới ra viện, thân thể cũng không phải đặc biệt tốt, Minh Ý yêu cầu anh tháng 12 kết hôn, anh còn cần chuẩn bị hôn lễ. Lúc này mặt lại càng không tốt, sắc mặt có chút trắng bệch. Anh một đường lái xe, đi nhà trọ Giang Nguyệt Đình.
Giang Nguyệt Đình cũng có nhà trọ ở chỗ này, Minh Nhất Hạ không phải chưa từng tới, cô đi theo Minh Nhất Kỳ cùng tiến lên.
Bọn họ vào cửa, trong phòng cũng không có người, Minh Nhất Hạ liền hỏi: "Vì sao muốn tới chỗ này? Không phải anh nói Giang Nguyệt Đình tại nhà sao?"
"Anh cũng kỳ quái?" Minh Nhất Kỳ vào gian phòng cũng không thấy được Giang Nguyệt Đình, lại đã phòng bếp phòng tắm nhìn, đều đã không thấy bóng người."Gọi điện thoại cho cô cũng không tiếp."
Nhất Hạ chân bất tiện, liền đứng ở phòng khách bất động, nhìn anh trai vào gian phòng, cư nhiên lại gọi điện thoại ở trong phòng, hình như là điện thoại trong công ty. Cô không khỏi lại nghĩ, anh hai không phải không tham dự hoạt động công ty sao? Như thế nào lại nhúng tay chuyện công ty. Có thể tưởng tượng đến, là một người có dã tâm, lại làm sao có thể dễ dàng buông tay chuyện công ty.
Lại qua vài phút Minh Nhất Kỳ mới ra.
"Anh, tới cùng anh muốn nói cái gì? Chuyện của meh lại có cái liên quan gì đến Giang Nguyệt Đình?" Nhất Hạ có chút không kiên nhẫn nói.
Minh Nhất Kỳ nói: "Nguyệt Đình không có ở, anh vốn định kêu cô cùng nhau."
Minh Nhất Hạ nhìn anh trai, đang muốn nói chuyện điện thoại cô vang, là Tống Mạn Vân.
"Nhất Hạ, hiện tại con ở đâu?" Tống Mạn Vân hỏi.
"Mẹ... Con cùng một chỗ cùng anh hai, anh nói mẹ có chuyện quan trọng tìm chúng ta!" Nhất Hạ nói.
"Vậy con và Nhất Kỳ hiện tại tới đây đi!" Tống Mạn Vân nói.
Nhất Hạ có chút mê hoặc, cô nhìn anh hai, đã nói: "Mẹ bảo chúng ta trở về."
"Thôi, không đợi Nguyệt Đình, chúng ta đi về trước." Minh Nhất Kỳ nói.
Nhất Hạ cảm thấy được anh hai thật sự kỳ kỳ quái quái, cô đành phải đi theo anh hai rời khỏi nhà trọ Giang Nguyệt Đình, một đường lại về tới Thủy Đàn Cung.
Trở lại Thủy Đàn Cung, Minh gia lại nháo lên.
Nội dung rất đơn giản, Minh Văn Hiên vẫn lại là kiên trì muốn ly hôn, Tống Mạn Vân không đồng ý.
Gần đây lão phu nhân tiều tụy không ít, cả người buồn bực.
Minh Chí Côn gương mặt lạnh lùng nói: "Con đã kiên trì muốn ly hôn, vậy liền ly đi!"
Tống Mạn Vân đại khái không nghĩ tới bố chồng thật sự liền đồng ý ly hôn, bà ha ha ha cười rộ lên: "Tốt, không hổ là đại gia trưởng Minh gia, nếu ngoan độc quyết không để lối thoát như vậy."
Vừa nghe đến hai chữ ly hôn Minh Nhất Hạ chỉ cảm thấy da đầu mình nổ rớt, cô căm tức cha: "Ba, đứa nhỏ trong bụng Nhạc Vi căn bản không phải của ba, ba không phải đã biết? Ba còn ngại mình nháo không đủ lớn sao?"
" Ba không vì bất luận kẻ nào, ba nghĩ muốn ly hôn." Minh Văn Hiên thái độ kiên quyết.
"Ba đừng quên, anh cả nói nếu ba ly hôn cùng mẹ, ba không chiếm được cái gì tại Hoàn Vũ." Minh Nhất Hạ lập tức nói, "Ba xác định sao?"
"Ba đặc biệt xác định, ba muốn ly hôn. Ba đã bị đuổi ra Hoàn Vũ, còn có cái gì đáng sợ." Minh Văn Hiên đặc biệt kiên quyết, "Ba sống hơn nửa đời người, không thoát người phụ nữ này ba tuyệt không bỏ qua."
Minh Nhất Kỳ không ngoài ý muốn, ngồi vào bên cạnh lão phu nhân an ủi bà: "Bà nội, ba ba có nghĩ muốn của ba, chúng ta liền theo ba đi!"
"Ba, nếu ba kiên trì muốn ly hôn mà nói, tất cả tài sản trên danh nghĩa bao gồm cổ phần tại Hoàn Vũ đều phải chia một nửa cho mẹ." Minh Nhất Hạ lập tức nói.
Cô lời này ra, sắc mặt Minh Chí Côn đều đã thay đổi, không thể tin nhìn cháu gái.
"Con nói bậy bạ gì đó?" Minh Văn Hiên biến sắc, căm tức Minh Nhất Hạ.
"Con không nói bậy." Minh Nhất Hạ nói, "Ba và mẹ vợ chồng vài chục năm, tất cả tài sản trên danh nghĩa ba đều là tài sản chung vợ chồng, tài sản danh nghĩa ba đương nhiên là có một nửa của mẹ." "