Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô nương này có hảo cảm đối với anh, mà anh vô ý đối với cô, anh không nên làm chuyện để cho cô ảo giác, anh nhắc nhở mình.
Anh xoay người lần nữa xem cô, xem cô đứng ở chỗ cũ, chân lại vẫn bị thương, lại lại vẫn giống công chúa kiêu ngạo nhìn mình. Nhưng trong mắt cô yếu ớt tiết lộ tất cả bí mật, giờ này khắc này cô cực kỳ yếu ớt.
"Muốn tôi ôm cổ vũ một cái hay không?" Miêu Từ Hành hỏi.
"..." Nhất Hạ không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Mà ở cô còn không có phản ứng, anh đi đến trước mặt cô vài bước, sau đó ôm cô đến trong ngực, khẽ vuốt lưng của cô: "Cố lên đi, tiểu công chúa."
Liền lời này, nước mắt Nhất Hạ lập tức đã rơi xuống. Công chúa, cô đã từng vẫn tự cho là công chúa, cô là tam tiểu thư Minh gia, xuất thân như thế. Lúc cô xuất đạo liền khởi điểm cao rất nhiều so với rất nhiều người, một bộ phim đầu cô liền diễn nữ chính. Lúc con người mới vẫn còn uống rượu cùng người khác, ứng phó các loại ông chủ mới có thể đổi lấy nhân vật. Cô chỉ cần cao ngạo giống công chúa, tất cả đạo diễn cùng Nhà Sản Xuất đều phải tới lấy lòng cô, cô có thể bốc đồng chọn lựa kịch bản cô muốn, cô hồng là đương nhiên.
Mà lúc này, một tổ ảnh chụp, trong ảnh chụp cô không chịu nổi như vậy, phóng đãng như vậy cô chỉ cảm thấy nháy mắt bị đánh trở về nguyên hình. Cái gọi là công chúa, chỉ là Minh gia cho cô biểu hiện giả dối thôi.
Cô khóc, áo mình giống như ẩm ướt rồi. Miêu Từ Hành thở dài, ôm nhẹ cô, nhất thời không biết trấn an cô như thế nào.
" Thực ra em không phải công chúa, em tự cho rằng mình là công chúa, kỳ thật em căn bản không phải. Anh Miêu, anh có thể khinh thường em hay không?" Nhất Hạ khóc ròng hỏi.
"Đương nhiên sẽ không, tôi từng nói qua cô là em gái A Nhất, chính là em gái của tôi. Cô vẫn là Minh tam tiểu thư, vẫn là công chúa cao ngạo, cô chỉ cần nhớ kỹ điểm này là có thể." Miêu Từ Hành kéo cô ra, cúi đầu xem cô.
Minh Nhất Hạ lấy tay lau hết nước mắt: "Cảm ơn anh an ủi em như vậy." Hôm nay nếu không anh, cô thật sự không biết làm sao bây giờ? Kiêu ngạo của cô là giả, cao quý của cô cũng là giả, cô ở trước mặt anh cái gì cũng không là.
"Cô muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?" Miêu Từ Hành nhẹ giọng hỏi.
Minh Nhất Hạ gật gật đầu: "Anh đi đi, em ngủ lập tức tốt, tin tưởng em đi, không có gì có thể đánh ngã em."
Miêu Từ Hành trái lại có vài phần thưởng thức cô, cô nương này càng dũng cảm so với trong tưởng tượng của anh.
"Tôi bồi cô trở về phòng, chờ cô ngủ tôi lại đi đi!" Tới cùng vẫn lại là cô gái nhỏ, Miêu Từ Hành có chút lo lắng.
Nói xong anh ôm lấy Minh Nhất Hạ, đưa cô trở về phòng.
Anh ôm lấy cô, tim Minh Nhất Hạ đập như sấm, cảm giác trái tim đều phải nhảy đến cổ họng, tai cũng hơi hơi hồng. Miêu Từ Hành là ôn nhu như thế, săn sóc như thế, tại lúc cô bất lực nhất anh giống cái kỵ sĩ xuất hiện, mang cô từ chiến trường đáng sợ nhất ra. Anh thật sự chính là anh hùng bảo vệ công chúa trong chuyện cổ tích.
Nếu trước cô chỉ là bị anh hấp dẫn, giờ khắc này tại trong lòng cô có phản ứng hoá học. Cô biết lúc này cô không nên có ý khác, anh chẳng qua là xem tại trên mặt anh cả chăm sóc cô mà thôi, chỉ là xem cô như em gái thôi. Nhưng cô vẫn lại là, vẫn lại là nhịn không được tâm động rồi.
Cô thậm chí nghĩ, thời gian dừng lại đi, cô nguyện ý đoạn khoảng cách trở về phòng này kéo lâu một chút.
Sắc mặt Miêu Từ Hành cực kỳ trấn định, anh làm bộ không thấy được mê luyến trong con ngươi của cô, đặt cô ở trên giường, đắp kín mền cho cô: "Ngủ đi."
Cô kỳ thật không nỡ ngủ, nhắm mắt lại liền nhìn không tới anh rồi. Sau cùng, cô vẫn lại là chậm rãi nhắm mắt lại.
Miêu Từ Hành một hồi lâu mới rời khỏi, lúc đi cô nghe được anh đóng cửa, cô lập tức mở to mắt, nước mắt vẫn lại là nhịn không được trợt xuống tới.