Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 372




Editor: Quỳnh Nguyễn

"A..., dì Giang, gì cái gì nhiều đều đã biết a...? Rõ ràng dì vừa mới tới đây, nên là không biết phát sinh sự tình gì mới đúng, vì sao lôi kéo Nhất Hạ cô cô đã nói cô không đúng?" Tiểu Sâm một bộ ham học hỏi.

"Bởi vì Nhất Hạ cô cô đánh người, chúng ta không thể tùy tiện đánh người, biết không?" Giang Nguyệt Đình rất có kiên nhẫn giải thích.

"Như vậy, khẳng định là dì Nhạc Vi nói lời cực kỳ quá đáng để cho Nhất Hạ cô cô tức giận mới có thể đánh người." Tiểu Sâm cau mày xem Nhạc Vi, "Dì Nhạc Vi, ngày hôm qua sinh nhật Nhất Hạ cô cô, dì khiến cho cô tức giận, vì sao hôm nay lại khiến cô tức giận. Nhất Hạ cô cô không thích đánh người nhất, tay cô xinh đẹp như thế, đánh người làm tay cô đều đã đỏ, cực kỳ thương tổn tay, dì như vậy thật sự quá không nên rồi."

Cái gì cái gì? Đứa nhỏ này là yêu quái chỗ nào? Như thế nào có thể đúng lý hợp tình nói ra điên đảo phải trái như vậy! Bên cạnh không ít người nghe được cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Nhất Hạ cô cô, đừng tức." Tiểu Sâm không đợi người đáp lại, lôi kéo tay Minh Nhất Hạ, "Vừa lúc chú Miêu ở, để cho anh xem tay giúp cô có được hay không? Đừng đánh đỏ tay bị thương làn da."

"Tốt." Minh Nhất Hạ nhìn Tiểu Sâm, cuối cùng cảm thấy được khẩu khí này hạ xuống đi, ngực thư sướng hơn.

Cô cùng Tiểu Sâm tìm đến địa phương ngồi xuống, nhìn Tiểu Sâm xem tay cho mình, bên tai cô vang vọng thanh âm Nhạc Vi. Tiểu Sâm nhất định là đứa nhỏ anh cả. Mặc dù năm đó cô là nhìn ra ba ba có cái ý kia đối với Mậu Hinh, nhưng Mậu Hinh tuyệt không thể có quan hệ cùng cha, tuyệt đối không thể.

Tiểu Sâm đáng yêu như vậy, khiến người thích như vậy. Minh Nhất Hạ nghĩ tới đây, liền đi tới gần hôn khuôn mặt bé một cái.

" Sao cô hôn cháu?" Tiểu Sâm lau mặt, "Không thể tùy tiện hôn!"

Minh Nhất Hạ nở nụ cười, lấy khăn tay lau son môi trên mặt Tiểu Sâm: "Tiểu Sâm, cháu thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ, cô cô thật cao hứng có cháu."

"Kia đương nhiên rồi!" Tiểu Sâm đắc ý cười, "Hinh Hinh nói, thành tựu lớn nhất của cô chính là có cháu."

" Tính mẹ cháu gặp may mắn." Nhìn đến Tiểu Sâm như vậy, cô cảm thấy được có Tiểu Sâm thật sự sẽ rất thú vị.

Chỉ chốc lát sau Mậu Hinh đã đi tới, cô để cho con trai đi chơi liền trên giấy viết: "Sao lại thế này?"

"Không có gì, nhìn đến tiện nhân khống chế không nổi cảm xúc mình thôi." Minh Nhất Hạ còn nhớ Nhạc Vi nói, liền hỏi, "Mậu Hinh, cô thành thật trả lời tôi, Tiểu Sâm là đứa nhỏ anh cả, đúng không?"

Mậu Hinh không nghĩ tới Minh Nhất Hạ sẽ đột nhiên hỏi cái này, hơi sững sờ một phen, lập tức viết: "Như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"

"Cô đừng hỏi, trả lời tôi trước, Tiểu Sâm là đứa nhỏ anh cả, đúng không?" Minh Nhất Hạ hỏi lại.

Trong lúc này Hinh Hinh cũng không biết nói như thế nào đáp lại Minh Nhất Hạ mới tốt.

"Tiểu Sâm đương nhiên là đứa nhỏ anh. " Minh Ý đi tới, thấp giọng nói, "Nhất Hạ, anh không hy vọng lại nghe được em hỏi vấn đề này."

Trong lòng Minh Nhất Hạ là có chút kính sợ anh cả, nghe được anh nói như vậy, lại nhìn Mậu Hinh. Ngẫm lại Tiểu Sâm thông minh đáng yêu tri kỷ, đại khái chỉ có Mậu Hinh cùng anh cả gien cường đại như vậy mới có thể sinh ra đã như vậy đi!

"Em biết rõ anh cả, em không nên hỏi cái dạng vấn đề này, về sau đều sẽ không hỏi lại rồi." Minh Nhất Hạ nói.

Hinh Hinh nhìn Minh Nhất Hạ, trong lúc này cảm xúc phức tạp, có một số việc nếu cô biết rõ, đại khái cũng không có khả năng ngồi cùng mình đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.