Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 359




Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu tử kia khiêu vũ cũng không có kết cấu gì, nhưng lại có chút giống. Nhất Hạ thấy Tiểu Sâm bộ dáng đứng đắn, cười không thể đè nén.

Minh Ý cũng lôi kéo Mậu Hinh tiến vào sân nhảy, cô nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Minh Ý, cùng anh cùng nhau di chuyển thân thể.

Lúc nhảy múa, cô thấy được Minh Nhất Kỳ.

Minh Nhất Kỳ nhìn không chuyển mắt nhìn mình, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt kia để cho cô âm thầm kinh. Cô dời mắt, coi như không phát hiện. Nhưng quay người lại, cô lại nhìn đến Nhạc Vi đứng cạnh cửa phòng bếp ở phía xa.

Đôi mắt Nhạc Vi cực kì bình tĩnh, liền lẳng lặng nhìn mình như vậy. Nhưng Mậu Hinh lập tức đã hiểu, cô giống như đang nói: Nhớ rõ sao? Mậu Hinh, vị trí hiện tại tôi đứng là nơi cô đã từng đứng?

Đúng vậy a, hồi nhỏ vô số lần yến hội ở Minh gia, cô đều đã giống người hầu đứng ở vị trí kia, thờ ơ nhìn Minh gia náo nhiệt cùng tiếng động lớn.

Hiện tại mình ở trong đó, cô cũng không có bao nhiêu sung sướng.

Mười giờ không sai biệt lắm tiệc sinh nhật kết thúc, Minh Nhất Hạ tiễn một đám khách nhân. Hơn chín giờ Hinh Hinh liền mang theo Tiểu Sâm có chút mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, dỗ con trai ngủ sau đó cô xuống lầu, lúc này Minh Nhất Hạ cũng tiễn một người khách nhân sau cùng. Sau đó cô liền nghe được Minh Văn Hiên cãi nhau cùng Tống Mạn Vân.

"Ông khá lắm, vì con gái một người hầu cư nhiên hạ mặt mũi con gái tôi trước mặt mọi người. Sự tình lần trước tôi nhịn, ông nghĩ rằng tôi sẽ vẫn nhịn xuống đi sao?" Tống Mạn Vân hét lớn một tiếng.

" Nếu bà không muốn nhẫn, có thể ly hôn." Minh Văn Hiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.

"Ông nói cái gì?" Tống Mạn Vân u mê, bà và Minh Văn Hiên là vợ chồng vài chục năm, giữa vợ chồng tranh cãi vô số hồi, nhưng mà lần đầu bà nghe được Minh Văn Hiên nói với mình muốn ly hôn.

Minh Ý và Mậu Hinh đều đã cực kỳ chấn kinh, Minh Nhất Kỳ còn lại là cười lạnh một phen, Giang Nguyệt Đình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên không dám nói chuyện.

"Văn Hiên, con nói bậy bạ gì đó?" Lão phu nhân nói trách cứ, "Con đều đã một bó tuổi, cùng Tiểu Mạn Vân cũng là vợ chồng vài chục năm, con làm sao có thể nói loại hồ đồ này?"

"Con không phải nói hồ đồ, mà là trước nay chưa có thanh tỉnh." Minh Văn Hiên vẻ mặt tĩnh nói, "Nhiều năm như vậy con chịu đủ, sở dĩ năm đó con sẽ kết hôn cùng cô cũng là bởi vì ba mẹ. Hiện tại con muốn sống vì mình một hồi."

"Con vô liêm sỉ!" Minh Chí Côn cầm gậy trong tay, lập tức liền đánh qua đi, "Con đang nói cái hồ đồ gì?"

Minh Văn Hiên chịu một trượng này, biểu tình lại càng thêm kiên định: "Ba, con một chút cũng không hồ đồ, con và Mạn Vân liền không ở chung rất nhiều năm, cũng không có sinh hoạt vợ chồng, lại miễn cưỡng cùng một chỗ có ý gì?"

"Con tức chết mẹ, tức chết mẹ rồi! "Lão phu nhân tức giận ngồi ở trên ghế sofa thở dốc, "Nếu là con dám ly hôn, con chính là bức mẹ con chết."

"Mẹ!" Minh Văn Hiên nghe được lão phu nhân nói lời này, lập tức nói, "Mẹ còn muốn khống chế con tới khi nào? Năm đó con vốn có thể kết hôn cùng Bạch Ngưng, chính là vì mẹ Bạch Ngưng mới chạy cùng người khác. Con chưa từng có yêu Tống Mạn Vân, trước kia không có hiện tại cũng không có. Tuổi con trên năm mươi, cũng không được thời gian bao lâu, con không muốn lại sống uổng, con muốn ly hôn."

"Ha ha ha!" Tống Mạn Vân cười to, sau đó dùng lực vỗ tay, "Minh Văn Hiên, ông khá lắm, tôi thấy ông mềm cả đời, lần này cuối cùng cứng rắn một lần. Nhưng là ông cảm thấy được, Tống Mạn Vân là ông muốn ly hôn liền ly à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.