Editor: Quỳnh Nguyễn
" Tối hôm nay con ngủ cùng cô cô hư hỏng." Tiểu Sâm nói rất lớn.
Nếu con trai kiên trì, Hinh Hinh đành phải tôn trọng con trai.
Trở về phòng, Minh Ý đã nằm giường rồi, cô buông buông tay: "Tiểu Sâm muốn ngủ cùng Nhất Hạ, giống như Nhất Hạ giết bé cực kỳ thảm."
" Hồi nhỏ Nhất Hạ là tham gia cuộc thi cờ vây, có trình độ nhất định." Minh Ý nói, "Cô thắng Tiểu Sâm không kỳ quái a!"
"Anh muốn nói, Minh gia các anh sẽ chơi cờ là được rồi." Hinh Hinh bò lên trên giường nói.
Minh Ý chỉ là cười, lôi cô lên giường sau đó nói: "Tiểu Sâm đi với Nhất Hạ cũng được, chúng ta cũng có thể làm chuyện của mình."
"Gì?" Đây là chỗ nào, đây là Minh gia nha, làm sự kiện kia không khỏi quá kỳ quái!
"Chúng ta đi ngủ nên là nhiều vận động, có trợ giúp giấc ngủ." Minh Ý xoay người một cái đè cô đến dưới thân.
"Uy, đây là Minh gia." Hinh Hinh chống đẩy.
Anh muốn thật lâu, trên chiếc giường này. Minh Ý không nói lời này, thực ra người đàn ông vỡ lòng rất sớm ở phương diện này, về sau khi anh trở về, thân thể Hinh Hinh nho nhỏ tại bên người anh, rất nhiều lần anh đều đã cực kỳ kích thích, nửa đêm nhẫn ngủ không yên.
Những cái này đều là thanh xuân khó có thể mở miệng, anh từng giải quyết vô số lần, tưởng tượng đều là mặt cô.
"Minh gia thì thế nào? Đây là giường của anh, em quên hồi nhỏ em bò giường của anh bao nhiêu lần sao?" Tay Minh Ý chống đỡ bên cổ cô, thấp giọng hỏi.
Tâm Hinh Hinh run lên, người đàn ông này nhắc cái này làm gì!
" Thực ra anh còn nhớ rõ lần đầu tiên em phát dục, em làm dơ khăn trải giường của anh." Minh Ý không chê cô đầy đủ xấu hổ, lại tiếp tục nói.
Lần này mặt Hinh Hinh hồng thấu, anh không đề cập tới cô tuyệt đối không muốn nhớ tới.
Cô phát dục có vẻ trễ, đến mười ba tuổi mới phát dục. Lần đó cô cãi nhau lại cùng Minh Nhất Hạ, phòng lại bị Minh Nhất Hạ đóng, buộc cô đi ngủ phòng chứa đồ trên lầu.
Kết quả cô chạy đến phòng anh ngủ, bình thường cô ngủ ở bên người anh, lúc ấy cô cũng không biết. Mãi đến sáng sớm hôm sau anh muốn dậy sớm chạy bộ sáng sớm, theo lý cô không có khả năng dậy sớm hơn so với chính mình, kết quả cô đã thức dậy, hơn nữa mờ mịt bất lực tại cuối giường, sợ hãi giống con thỏ nhỏ lạc đường.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Cô lại vẫn run run, một câu đều đã nói không rõ ràng.
Minh Ý muốn vén lên, kết quả cô đột nhiên gắt gao đè chăn lại, không cho anh vén lên.
Lúc này anh thấy quần ngủ cô thoáng hiện màu đỏ. Anh là nam sinh, trên khóa sinh học cũng học những thứ này, nhưng Mậu Hinh còn không có học được, cũng sẽ không có người nói những thứ này cùng cô.
"Anh đừng động." Lúc ấy cô liền muốn khóc.
Minh Ý thở dài đã nói: "Em ngồi trước, anh đi chạy bộ sáng sớm." Nói xong, anh cũng không xem giường, thẳng xuống từ một bên khác, kết quả tiến vào phòng tắm anh phát hiện ống quần mình có vết máu.
Lại thở dài, anh đổi đi quần áo ra ngoài rồi.
Minh Ý một đường chạy đến trong siêu thị bên ngoài tiểu khu, mua một đống túi lớn màu đen chứa. Về sau lại cảm thấy được không an toàn, sợ bị người phát hiện, vì thế lại mua một cái ba lô màu đen nhét vào ba lô.
Về nhà anh còn đụng tới cha, cha nhìn anh đeo ba lô trở về rất kỳ quái: "Con chạy bộ sáng sớm đeo ba lô làm gì?"