Editor: Quỳnh Nguyễn
Trong quá trình thẩm vấn, Mậu Hinh đưa ra câu hỏi, Cố Tiểu Nam ghi lại ở bên cạnh. Mậu Hinh mời Tống Mạn Vân ra ngoài, mặc dù Tống Mạn Vân không tình nguyện, cuối cùng vẫn lại là đi ra ngoài.
"Minh Nhất Kỳ tiên sinh, hiện tại tôi nhằm vào án Tiết Phi Phi cố ý thương tổn làm thẩm vấn một lần. Phiền toái anh phối hợp." Mậu Hinh giải quyết việc chung nói.
" Hiện tại đầu tôi còn rất đau, chuyện đã xảy ra tối hôm đó tôi cũng không nhớ rõ rồi." Minh Nhất Kỳ khẽ cau mày nói.
Mậu Hinh một chút không ngoài ý Minh Nhất Kỳ lại có biểu hiện như vậy, cô bày ra lời khai anh nói cùng cảnh sát, đã nói: "Tôi nhìn thấy lời khai của anh nói, anh nhìn thấy Tiết Phi Phi tới đây, anh biết anh ta muốn giết anh cho nên anh co cẳng chạy. Anh nói Tiết Phi Phi muốn giết anh sao?"
"Một người cầm bả đao đi về phía tôi, chẳng lẽ không phải muốn giết tôi sao? Tôi đương nhiên muốn chạy." Minh Nhất Kỳ nói.
"Nhưng mà tôi từ camera phát án lúc ấy có thể nhìn đến, Tiết Phi Phi là đứng sóng đôi với anh qua 3 phút mới cầm dao ra, anh biết anh ta muốn giết anh? Anh biết Tiết Phi Phi?"
"Không biết."
"Hoặc là bởi vì bộ dáng Tiết Phi Phi rất giống anh trai anh, anh thấy anh ta thì cho rằng anh trai anh đến đây, cho nên anh muốn chạy trốn, nói anh ta muốn giết anh?" Mậu Hinh hỏi lại.
Minh Nhất Kỳ không nói, hơn nữa nói đầu mình rất đau.
Hinh Hinh thử hỏi lại mấy vấn đề, Minh Nhất Kỳ rên rỉ đau đớn, không chịu lại trả lời.
"Minh nhị thiếu, đợi ngày đó toà án thẩm vấn, tôi vẫn sẽ hỏi vấn đề này như cũ, đến lúc đó anh muốn trả lời." Mậu Hinh nói.
" Hiện tại tôi cực kỳ không thoải mái, không có thể trả lời vấn đề." Minh Nhất Kỳ vẻ mặt đau đớn nói.
Mậu Hinh không có kiên trì thẩm vấn, anh đã không phối hợp, thẩm vấn cũng sẽ không có kết quả.
Từ phòng bệnh Minh Nhất Kỳ ra, Tống Mạn Vân nhìn cô. Biết Mậu Hinh trở về, bà liền biết người phụ nữ này nhất định sẽ nháo Minh gia long trời lở đất. Hiện tại đúng như dự đoán, cô trở về chú hai ngồi tù, Nhất Kỳ càng thành khách quen bệnh viện, Minh Ý cư nhiên còn cưới người phụ nữ này trở về.
Biết sớm như vậy, năm đó bà nên là nhẫn tâm một chút, vốn không nên để cho cô lớn lên.
Mậu Hinh không đi cân nhắc trong lòng Tống Mạn Vân nghĩ cái gì, cô còn có công sự muốn vội vàng, cho nên rời đi trước.
"Con chờ một lúc!" Tống Mạn Vân gọi Mậu Hinh, "Mẹ có lời muốn nói với con."
Từ trở về đến bây giờ, Tống Mạn Vân và Mậu Hinh còn không có đơn độc nói chuyện nhiều.
"Mậu kiểm, em đi dưới lầu trước, em chờ chị ở trong xe." Cố Tiểu Nam biết Mậu Hinh và Tống Mạn Vân là mẹ chồng nàng dâu, vội nói.
Mậu Hinh đứng không nhúc nhích, chờ Tống Mạn Vân mở miệng trước.
"Mậu Hinh, cô nghe, Minh gia không có nợ cô cái gì?" Giọng Tống Mạn Vân rét lạnh nói với cô: " Cô không quên cô là Minh gia nuôi lớn, Minh gia cho cô ăn cho cô uống, cho cô đọc sách, không có Minh gia cô không có hôm nay."
"Người nói rất đúng, không có Minh gia không có tôi hôm nay." Hinh Hinh gật gật đầu, "Tôi vẫn đều đã nhớ rõ, hơn nữa cũng từng đem Minh gia làm ân nhân."
Tống Mạn Vân hừ hừ vài tiếng: "Nếu cô coi Minh gia trở thành ân nhân, cô liền đều không đối với Minh gia như thế, đối nghịch cùng Minh gia khắp nơi, biến thành Minh gia thành cái dạng này."
Hinh Hinh cười khổ lắc đầu: "Tôi làm cái gì đối với Minh gia rồi hả? Là tôi để Minh Văn Thức giết người? Hay là tôi để cho Minh Nhất Kỳ gây ra truyện cười. Người vẫn lại là một chút cũng chưa thay đổi, thích đem từng chuyện ấn trên đầu tôi."
" Không cần cô sắc mặt chính nghĩa, tôi xem cô lớn lên, cô bản chất gì tôi rõ ràng." Tống Mạn Vân nói.
"Tôi là bản chất gì?" Hinh Hinh hỏi lại, "Tôi đã làm chuyện thương thiên hại lí gì sao? Tôi giết người phóng hỏa sao? Tôi tài gì đức gì thừa nhận người lên án như vậy?"