Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 213




Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Ý biết những người này không dễ ứng phó, anh rõ ràng tính cách Mậu Hinh thực ra hơi bảo thủ, tuyệt đối sẽ không biểu diễn cái này trước mặt mọi người. Nghe xong lời này, anh cầm chén rượu định tiếp tục uống.

Ai biết Mậu Hinh nghe xong, chỉ do dự một giây, rồi một tay ôm cổ Minh Ý, chạm môi đỏ mọng lên.

Minh Ý cũng choáng váng, nhưng anh rất nhanh tiến vào, khi anh cảm giác môi Mậu Hinh hơi tách ra, anh vòng tay ôm chặt thắt lưng của cô làm nụ hôn sâu thêm. Vẫn là lần đầu tiên, phối hợp lúc anh hôn môi như vậy.

Anh mở mắt ra, phát hiện Mậu Hinh cũng đang nhìn mình, hai người cách nhau gần như thế, anh thấy được nhu tình từ đôi mắt Mậu Hinh. Cô biết tâm tình của mình, anh thậm chí cảm thấy đau đớn trong lòng.

Trong lòng anh căng thẳng, làm nụ hôn sâu hơn. Hai người hôn như si như say, khoảng năm phút đồng hồ.

Mọi người vẫn đang ồn ào, thực ra Mậu Hinh chỉ uống ít rượu, hiện tại cảm thấy hình như mình say rồi.

Chờ anh buông mình ra, chân cô đã mềm, nếu không phải tay anh giữ ngang hông mình, cô nhất định đứng không vững. Môi đỏ mọng tươi nhuận, cảm thấy hương vị của anh tràn đầy.

Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân bọn họ ra ngoài, vừa hay nhìn thấy một màn này.

Nhạc Vi bọn họ cũng nhìn thấy, Nhạc Vi còn tưởng rằng Mậu Hinh và Minh Ý kết hôn có vài phần phần lợi dụng, ai ngờ bọn họ như bây giờ, sao lại là lợi dụng, căn bản chính là vợ chồng ân ái ngọt ngào.

"Uống xong một chén rượu giao bôi này, buông tha hai người.". Hướng Kỷ nói.

Mậu Hinh và Minh Ý cầm lấy chén rượu, theo lời uống giao bôi.

Chỉ chốc lát sau anh đi một bàn đồng nghiệp Mậu Hinh, trịnh trọng kính Dương Tại Xuân một ly, mọi người bên này có vẻ khách sáo, chỉ uống một ly là xong việc.

"Ba mẹ anh ra rồi!". Khóe mắt Mậu Hinh thấy Tống Mạn Vân bọn họ thì nhỏ giọng nói.

"Chúng ta sang đó đi!". Minh Ý nắm tay cô, phải kính trà cho bọn họ.

Tạ Tạ lập tức bảo người ta bưng trà tới, Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên ngồi vào chỗ của mình xong, Minh Ý kéo Mậu Hinh quỳ xuống, kính trà từng người.

"Ba, mời dùng trà.". Minh Ý tươi cười đầy mặt, bưng trà đưa tới.

Tay Minh Văn Hiên hơi run rẩy, ông vậy mà có thể từ mắt cười con trai nhìn thấy lãnh ý sâu sắc. Tay ông hơi hơi run lên, vừa vặn Nhạc Vi chuyển hồng bao tới cho bọn họ, ông cầm hồng bao đưa tới.

Mậu Hinh cũng bưng một ly trà đưa tới, mặc dù kêu người đàn ông này là ba cũng cực kỳ gian nan, nhưng trường hợp này cô vẫn phải thức thời, cô nói: "Ba, dùng trà.".

"Ngoan.". Ông đưa một cái hồng bao sang.

Minh Ý lại kính trà cho Tống Mạn Vân, lúc này răng Tống Mạn Vân cũng cắn chặt, thấy lãnh ý trong đôi mắt Minh Ý, bà rùng mình một cái.

Vì thế máy móc nhận trà uống một ngụm, chuyển hồng bao.

Mậu Hinh cũng dâng trà, mắt không nhìn Tống Mạn Vân, sau đó từng chữ từng chữ nói rõ ràng: "Mẹ, mời dùng trà.".

Đối với Tống Mạn Vân mà nói, chuyện đáng sợ nhất là có một ngày Mậu Hinh gả vào Minh gia, lúc cô gọi một tiếng mẹ này, bà cảm giác đó là tiếng trong Địa ngục tới, đặc biệt đáng sợ.

"Ngoan.". Chữ này Tống Mạn Vân bật ra từ trong kẽ răng.

Giữa trưa là tiệc mừng, buổi chiều còn có trò chơi, buổi tối còn có tiệc tối.

Minh Ý còn mời chiến hữu bộ đội trước kia, chờ uống với chiến hữu của anh xong, Mậu Hinh thật sự cảm nhận được những chiến hữu tham gia quân ngũ này lợi hại, tất cả uống rượu đều rất lành nghề.

Uống một vòng xong, cô thật sự hơi choáng váng.

"Chờ kính rượu xong, em nghỉ ngơi trước đi.". Minh Ý nói.

Mậu Hinh vốn cũng không chịu được, nhìn cũng gần xong thì gọi Cố Tiểu Nam theo cô đi nghỉ ngơi, đến phòng nghỉ, Mậu Hinh mặc dù hơi say, nhưng người cực kỳ thanh tỉnh, vỗ Tiểu Nam một cái: "Tiểu Nam, cám ơn em.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.