Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh ngơ ngác nhìn con trai, Minh Ý trưng vẻ mặt vô tội nhìn cô, sau cùng cô thỏa hiệp.
Buổi tối, Minh Ý để Mậu Hinh ngủ ở trên ghế sofa, sofa rất lớn, cực kỳ mềm, ngủ cũng thoải mái. Còn anh yêu cầu bệnh viện đưa tới một chiếc giường gấp.
Nửa đêm, anh thức dậy phát hiện Tiểu Sâm lại trợn tròn mắt không ngủ.
"Tiểu Sâm?". Minh Ý ngồi bên giường, "Sao không ngủ được?"
"Chú Nhất, chú thật sự thích Hinh Hinh, mới có thể kết hôn cùng Hinh Hinh?". Tiểu Sâm mở miệng hỏi.
Minh Ý nghe lời này, chấn động lớn, anh thật sự thật không ngờ Tiểu Sâm nửa đêm không ngủ, mở to mắt chỉ hỏi anh vấn đề này.
Một đứa nhỏ năm tuổi, còn nhỏ tuổi như vậy, lại thật sự giống như một nam tử hán, muốn bảo vệ mẹ mình.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tiểu Sâm: "Đương nhiên, Tiểu Sâm, chú Nhất có thể cam đoan với cháu, chú là vì thích Hinh Hinh nên mới muốn kết hôn với cô ấy."
Tiểu Sâm lập tức tươi cười: "Cháu biết, Hinh Hinh khiến người ta cực kỳ thích."
" Đúng, Hinh Hinh cực kỳ đáng yêu.". Lúc này Minh Ý dịu dàng hôn hai má Tiểu Sâm một cái, "Tiểu Sâm cũng đáng yêu, nhưng giờ cháu nên ngủ. Nhắm mắt lại đi ngủ, được không?"
Lần này Tiểu Sâm ngoan ngoãn nghe lời Minh Ý, nhắm mắt lại đi ngủ. Nhưng nhắm lại không bao lâu, Tiểu Sâm lại mở, hỏi: "Chú sẽ tốt với Hinh Hinh, sẽ không để cho người xấu bắt nạt mẹ, đúng không ạ?"
Minh Ý cảm giác trái tim mình giống như được trăm ngàn cánh tay vuốt ve, anh hận không thể ôm chặt Tiểu Sâm hôn thật mạnh, anh lại nói: "Chú sẽ tốt với Hinh Hinh và Tiểu Sâm, nhất định không cho người xấu bắt nạt hai người."
"Cháu không sợ người xấu, cháu cũng có thể bảo vệ Hinh Hinh.". Tiểu Sâm nói đến đây, mới dần dần ngủ.
Minh Ý nhìn mặt Tiểu Sâm, lại quay đầu nhìn người trên sofa, vô số tình cảm mãnh liệt trào dâng, anh không khỏi đến cạnh sofa, sofa thật sự lớn, còn không ít chỗ trống, anh liền nằm nghiêng bên người cô.
Ai biết anh vừa nằm xuống, Mậu Hinh liền tự nhiên tiến sát vào lòng anh, giống như trước đây, rất nhiều đêm cô chạy đến phòng anh, nhận lấy hơi ấm áp trong lòng anh.
Minh Ý dứt khoát ôm cô trong ngực, lúc này mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Một đêm này Mậu Hinh ngủ ngon giấc, cực kỳ kiên định cực kỳ thoải mái. Lúc tỉnh lại Tiểu Sâm đang ngồi ở trên giường, Minh Ý đút cháo cho bé.
"Hinh Hinh, buổi sáng tốt lành.". Tiểu Sâm ngồi ngay ngắn, tỏ ra mình lại là Bảo Bảo khỏe mạnh.
"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Sâm.". Mậu Hinh duỗi thắt lưng, nhìn thời gian đã 70 rồi.
"Đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi, anh đưa em đi làm.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh phải đi làm, nhưng cô lo lắng con trai.
"Anh sẽ chăm sóc Tiểu Sâm, em yên tâm đi!". Minh Ý đọc được lo lắng của cô.
"Đúng, chú Nhất sẽ chăm sóc con.". Tiểu Sâm cũng nói.
Mậu Hinh liền đi toilet rửa mặt, chỉnh trang một chút, khi ra cô gặp Miêu Từ Hành.
"Tôi nghe nói Tiểu Sâm nằm viện, đến thăm bé.". Miêu Từ Hành tươi cười với Mậu Hinh.
Minh Ý đưa Miêu Từ Hành một túi hồ sơ, cũng không biết bên trong là gì, chỉ thấp giọng nói: "Xin nhờ anh."
"Chút lòng thành.". Miêu Từ Hành nhận đồ, ánh mắt lại hướng Mậu Hinh, "Tôi đã xem qua ảnh cưới của hai người, cô dâu đẹp vô cùng."
"Cảm ơn.". Mậu Hinh bày tỏ cảm ơn.
" Vậy tôi đi trước." Miêu Từ Hành không nán lại lâu, nói tạm biệt với Tiểu Sâm.
Chờ anh đi, Mậu Hinh cảm thấy rất kỳ quái, sáng sớm tinh mơ tới đây xem bệnh, hơn nữa không tới 2 phút liền rời đi? Bác sĩ Miêu này thật sự kỳ quái.