Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 99: Kết thúc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đào Duệ hoàn thành bài kiểm tra, nhìn thanh niên đối diện ngã xuống ngay khi hệ thống thông báo. Đồng đội xung quanh dần tụ lại, nhưng đứng giữa đám đông, lòng hắn vẫn dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu.

Không dám nán lại lâu, hắn xách súng quay người rời đi, men theo tuyến đường đã định sẵn, tranh thủ lúc đội Đỏ chưa kịp tập hợp, tiến hành tấn công từng người riêng lẻ.

Thế nhưng, những kẻ lang thang tán loạn ban đầu đột nhiên trở nên có tổ chức. Tất cả như thể đã biết trước hành động của đội hắn, bắt đầu rút lui về một hướng, dần tập hợp lại, cố gắng tạo thành một vòng vây lớn.

Cảnh hỗn loạn mà Đào Duệ mong chờ không xảy ra. Đội Đỏ giữ bình tĩnh đến đáng sợ, như một cỗ máy đã được lập trình. Họ nhẫn nhịn chịu đựng suốt hơn bốn tiếng đồng hồ, chỉ chờ đội hắn hành động mới bộc lộ năng lực thực sự.

Nòng súng sáng loáng như nanh vuốt sắc nhọn của mãnh thú. Những kẻ săn mồi kiên nhẫn giữ khoảng cách an toàn, di chuyển nhanh chóng trên khu đất trống vắng vẻ trong đêm, giăng ra một mạng lưới chặt chẽ.

Nhận ra điều này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đào Duệ không phải là kinh ngạc hay sợ hãi, mà là cảm giác thật nực cười.

Hắn tin vào khả năng quan sát và phán đoán của mình, việc bị lối di chuyển của đội Đỏ đánh lừa chỉ là vì hắn đã đánh giá thấp sự cẩn trọng của họ.

Hắn không ngờ rằng, dù đội mình có lợi thế gấp đôi về số lượng, đội Đỏ vẫn chọn cách chịu đói, chịu buồn chán, và kiên nhẫn diễn một vở kịch từ bực bội, mệt mỏi đến từ bỏ trong suốt thời gian dài.

Sự cẩn trọng này quá mức khắt khe, đến mức phi lý.

Đội Đỏ chỉ cần tiêu diệt thêm hai người của đội Trắng, dù theo tỷ lệ mười đổi một, cũng đủ để vượt điểm số.

Thậm chí, với mục tiêu tiêu diệt ít nhất năm người, họ cũng không cần áp dụng cách tiếp cận quanh co như vậy.

Vậy Tổng Chỉ huy đội Đỏ là ai?

Theo hiểu biết của hắn, mấy sinh viên năm ba từ Liên Đại hay Liên Quân đều không có phong cách như thế này.

Dòng suy nghĩ như cơn bão quét qua đầu Đào Duệ, để lại mớ hỗn độn. Nhưng chỉ trong một giây bối rối, hắn lập tức ngừng những suy nghĩ vô ích đó.

Dù nhân số gấp đôi, đội hắn vẫn khó có thể tạo thành một vòng vây chặt chẽ. Huống chi, họ còn sở hữu vũ khí nhiệt mạnh hơn.

Phản ứng nhanh chóng, Đào Duệ chỉnh lại tuyến đường, chọn hướng vòng bên hông, đồng thời thông báo đồng đội rút về căn cứ.

Mọi người chạy đua trong màn đêm, vừa mệt mỏi vừa tê dại, nhưng vẫn nghiêm túc tuân theo Chỉ huy. Chỉ vài câu ngắn ngủi cũng đủ để họ bày tỏ thái độ khinh bỉ trước hành động không chính trực của đội Đỏ.

Dù vậy, không ai dám lơ là, vừa rút lui vừa căng thẳng quan sát xung quanh, đề phòng bất kỳ cuộc phục kích nào.

Tính mạng của họ giờ rất đáng giá.

Đó là suy nghĩ mạnh mẽ nhất của tất cả vào lúc này.

Đôi giày lính đạp xuống mặt đường cứng, tiếng vang nặng nề hòa cùng nhịp gió bấc không ngừng thổi, như cướp đi hơi thở nóng ấm của những thanh niên.

Trong khi đó, đội Đỏ mệt mỏi vì chạy đua nhưng vẫn hào hứng ồn ào như đang trong lễ hội, không quên châm chọc:

"Giò heo kho tàu xuất hiện rồi, anh em ơi!"

"Mọi người chú ý, giá đã giảm mạnh. Thừa Phong vừa cập nhật bảng giá cách đây 10 phút, nói rằng giờ cậu ta chỉ đáng một cái chân gà không xương!"

"Bảo Đào Duệ tự giác chút đi. Thêm một tiếng nữa mà Tổng Chỉ huy đói lả, chắc cậu ta còn không đáng một món ăn mặn đâu! Muốn làm tỏi phi trong món rau xào à?"

"Có ai báo vị trí chân gà không xương không?"

"Không thấy mặt rõ nên chưa xác định được. Hay gom lại một đĩa trước, thể nào cũng có cái hợp khẩu vị mọi người."

"Im ngay!" Trần Hoa Nhạc đi ngược lại đám đông, lớn tiếng quát, "Ai nào còn nói món ăn, tôi sẽ cấm ngôn ngay!"

Cả đội im lặng.

Một thanh niên dè dặt hỏi: "Thế... trà đào ô long thì sao? Loại có ba phần đường ấy."

Vẻ mặt nho nhã thường ngày của Trần Hoa Nhạc mà lại nghiến răng chửi thề: "Cút con mẹ nó ngay!"

Những cuộc trò chuyện tếu táo lập tức dừng lại.

Một người báo cáo: "Đã xác định mục tiêu. Theo hướng di chuyển giữa hai điểm, có thể Đào Duệ đang rút về căn cứ."

"Phản ứng nhanh thật." Thừa Phong lẩm bẩm, "Như chó đánh hơi ấy."

Chỉ là câu nói trút giận. Nhưng không cần ai chỉ huy, đội hình đã nhanh chóng điều chỉnh, những tiểu đội gần nhất lần lượt áp sát để chặn đường Đào Duệ.

"Đừng tụ tập, giữ khoảng cách." Thừa Phong nhắc nhở, "Cách nhau ít nhất 10 mét, tránh bị đánh úp cả đội."

Mọi người biết điều đó, dù mệt nhưng vẫn tỉnh táo.

Chẳng mấy chốc, bản đồ hiển thị một đội hình chữ V giống như đàn ngỗng, kẹp chặt thành viên đội Trắng đã tản ra giữa hai cánh.

Xác định được hướng chính, đội Đỏ tiến bước đầy khí thế. Trận hỗn chiến "an toàn" mà Thừa Phong mong chờ cuối cùng cũng nổ ra.

Chiếc mũ bảo hộ nặng trĩu đội từ sáng đến giờ khiến cổ của họ mỏi nhừ.

Thành viên đội Trắng dưới sự chỉ huy của Đào Duệ liên tục thay đội Đỏi hình, linh hoạt tấn công hai cánh đang dần thu hẹp của đội Đỏ. Đối diện tình thế bất lợi, họ không còn tiếc rẻ, sẵn sàng tung ra các vũ khí nhiệt để làm suy giảm sức mạnh của đối phương, mang tinh thần liều mình vì chính nghĩa phát động trận đấu cuối cùng.

Phá nồi dìm thuyền quả thật là một chiến thuật hiệu quả. Thực tế chứng minh rằng số trang bị trong ba mươi thùng vật tư kia chính là vũ khí cứu mạng tuyệt vời. Đội hình đội Đỏ bị xé toạc vài chỗ, số thương vong không ngừng tăng lên - dù rằng một số vụ nổ không đạt được hiệu quả như đội Trắng mong đội Đỏ cách bố trí của đội Đỏ.

Đáng tiếc thay, không phải tất cả thùng đều chứa thiết bị nổ. Một nửa số đó đã được giữ lại để đặt bẫy ở căn cứ. Khi đạn dược cạn kiệt trong quá trình cố gắng đột phá, giống như ngọn nến trước khi tắt bừng sáng lần cuối, ánh sáng lóe lên trong thoáng chốc rồi chìm vào bóng tối.

Thành viên sống sót của đội Đỏ nhanh chóng bổ sung đội hình. Không để đội Trắng có cơ hội chỉnh đốn, họ lập tức phát động cuộc phản công rầm rộ.

Trong cuộc rượt đuổi hỗn loạn, số lượng tử vong của đội Trắng nhanh chóng vượt qua mốc 70% quan trọng.

Nhìn điểm số giảm mạnh, thành viên đội Trắng dù liên tục tự nhủ không được bỏ cuộc nhưng đã đánh mất ý chí phản kháng. Áp lực như đè nặng lên vai, kết hợp với sự chán nản dường như hóa thành những sợi dây vô hình trói chặt tay chân họ.

Cục diện đã định, thua trận như núi đổ.

Họ còn gì để lật ngược tình thế đây?

Tâm trạng của đồng đội ảnh hưởng lẫn nhau, kéo cả đội xuống vực thẳm tiêu cực. Trong đêm, bóng dáng các binh sĩ lắc lư như những cái xác không hồn. Đối mặt với sự hưng phấn ngày càng tăng của đội Đỏ, ngay cả những cố gắng cuối cùng cũng trở nên yếu ớt, chỉ còn trụ vững vì không muốn buông xuôi.

Đào Duệ hét lên vài câu trên kênh chung, nhưng những khẩu hiệu bình thường chẳng còn sức khơi dậy tinh thần của đội. Bản thân hắn cũng không kỳ vọng gì nhiều, không biết phải nói gì thêm, đành chọn cách im lặng.

Âm thanh từ tai nghe, tiếng súng dồn dập, như hồi còi tử thần vang lên. Đào Duệ không dám nhìn bảng dữ liệu, chỉ cắn răng bắn hạ bất kỳ kẻ địch nào trong tầm mắt. Trước khi trận đấu chính thức kết thúc, hắn vẫn kiên trì chiến đấu, cố gắng giành chút thể diện cuối cùng cho đội Trắng.

Giáo quan chuyên ngành không còn kiên nhẫn chờ đợi cảnh tượng mình muốn thấy. Cô ấy đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi dạo quanh sân để vận động tay chân.

Nhóm sinh viên đã bị loại ngồi phía sau cô ấy cũng mang tâm trạng phức tạp. Một số không nỡ nhìn cảnh thảm bại, quay mặt đi chỉ để lắng nghe.

"Kết quả của sự bốc đồng, thấy chưa?" Giáo quan thể lực của Quân đoàn 2 khoanh tay, bực bội nhịn suốt nửa trận nay mới lên tiếng, giọng đầy châm biếm, "Cảm thấy mình giỏi, mình tài lắm phải không? Bây giờ cảm giác thế nào? Chỉ huy Quân đoàn 2 có muốn phát biểu đôi lời không?"

Tất cả đều lặng thinh, không ai dám lên tiếng.

Người thanh niên bị điểm tên ấp úng: "Xin lỗi..."

"Xin lỗi ai? Xin lỗi tôi?" Giáo quan giơ tay chặn lại, "Không cần, chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là khán giả thôi. Các cậu có nhảy vào mương phân tắm rửa cũng chỉ làm tôi cười chơi thôi. Không đáng đâu."

Thanh niên cúi đầu xấu hổ. Một lúc sau, giáo quan thở hắt ra, giọng pha chút bất bình: "Đội Đỏ tại sao có thể đoàn kết như vậy? Đội của các cậu tan rã, nghĩ xem lỗi là tại ai?"

Là người cầm đầu. Chủ nghĩa cá nhân quá mạnh mẽ.

Thanh niên suy ngẫm.

Cả anh ta và Đào Duệ đều là kiểu người như vậy.

Thái độ Đào Duệ có thể ôn hòa hơn, nhưng phong cách chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ. Nhượng bộ hay cúi đầu, những từ đó có lẽ không tồn tại trong từ điển của hắn.

Thêm vào đó, mâu thuẫn giữa hai trường đã kéo dài lâu nay. Ngay từ đầu, họ đã không coi nhau là đồng đội, càng không nói đến chuyện hợp tác thành một đội.

"Lỗi của em." Thanh niên thở dài, trầm giọng nói.

Giáo quan quay đầu định lên tiếng, nhưng người bên cạnh vỗ vai anh ta, nhắc nhở: "Họp kiểm điểm để sau đi, nói hai lần chẳng mệt à?"

Giáo quan gật đầu tán thành, hất cằm ra hiệu cho mọi người tiếp tục tập trung vào trận đấu, xem đồng đội của mình đối mặt với thất bại thảm hại như thế nào.

Trận chiến không còn bất ngờ lớn nào nữa. Đám đông dần di chuyển về phía căn cứ.

Đào Duệ tính chớp thời cơ xông vào, lấy số lựu đạn còn lại trong kho ra ném đi để khỏi lãng phí.

Nhưng từ lúc nãy, đội Đỏ luôn thận trọng lại đột nhiên thay đổi phong cách, khiến hắn không thể đoán được ý đồ.

Hắn chắc chắn rằng đã có người phát hiện ra mình, nhưng những người đó không lao tới, cũng không tấn công, chỉ giữ khoảng cách như đang thả diều, quấy nhiễu hắn.

Khi Đào Duệ quyết định buông xuôi, một đường cung đen từ sau bức tường bay tới, rơi ngay dưới chân hắn.

Theo bản năng, hắn ôm đầu nằm rạp xuống đất. Đợi đến khi khói trắng đặc quánh bốc lên, che khuất tầm nhìn, hắn mới nhận ra đó là một quả lựu đạn khói.

Hệ thống nhanh chóng hiện lên các trạng thái tiêu cực như 【Chảy nước mắt】, 【Chóng mặt】, 【Hạn chế hành động】, chứng tỏ đó là loại khói hóa học có tác dụng gây kích thích mắt và phổi.

Đào Duệ tuân theo yêu cầu hệ thống, bò trên mặt đất tìm cách thoát ra. Men theo trí nhớ, hắn di chuyển được một đoạn thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp càng lúc càng gần.

Đào Duệ lập tức đưa tay với lấy khẩu súng bên cạnh, ngẩng đầu về hướng âm thanh.

Trong mô phỏng, tầm nhìn hoàn toàn mờ mịt, thậm chí không thấy được một bóng đen nào.

Hắn chớp mắt liên tục, nhưng các trạng thái tiêu cực không hề thuyên giảm, ngược lại còn nặng thêm.

Hắn siết cò súng, định nổ vài phát trong phạm vi hệ thống cho phép để thị uy. Nhưng chưa kịp định hướng địch, khẩu súng trên tay đã bị một cú đá văng ra xa.

Đào Duệ còn đang nghĩ xem ai lại vô lại như vậy thì giây tiếp theo, hai tay hắn đã bất ngờ bị trói ra sau lưng.

Trong trận chiến đội hình, làm gì có cách chơi như thế này!

Đối phương mang theo một mùi hôi nhè nhẹ, khi đầu gối đè lên lưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng người này không nặng cũng không mạnh lắm. Nhưng do hệ thống đưa ra cảnh báo, hắn tạm thời không phản kháng. Khi nhận thức được thì đã không thể giãy giụa nữa.

Đào Duệ lập tức kêu lên: "Thừa Phong?!"

Đối phương không trả lời, chỉ kéo hắn đi hai bước.

Hai tay bị trói ngược ra sau, mỗi động tác mạnh đều dễ làm tổn thương cơ bắp. Thêm vào đó, hệ thống mô phỏng liên tục phát ánh sáng đỏ chớp nháy. Không đoán được ý đồ của Thừa Phong, hắn chỉ có thể hỏi: "Cô định làm gì?"

Một tiếng "ting" vang lên, thang máy đã đến. Thừa Phong thô bạo kéo hắn vào.

Sau cảm giác mất trọng lực nhẹ, cửa thang máy lại mở ra.

Đào Duệ không biết mình đang ở tầng nào, nhưng trạng thái tiêu cực cuối cùng cũng dần tan biến. Nếu tập trung kỹ, hắn có thể mơ hồ nhận ra một vài đường nét ánh sáng.

Thừa Phong nắm chặt tay hắn, buộc hắn phải bước theo. Đi được một đoạn ngắn, cô trực tiếp giơ chân đá tung cánh cửa lớn.

Tấm cửa kim loại va vào tường phát ra tiếng chói tai, gió đêm lạnh buốt luồn qua khe cửa đang mở thổi vào người hắn, khiến sống lưng hắn lạnh toát.

Cánh cửa lớn tiếp tục bị gió thổi đập vào tường, phát ra âm thanh đáng sợ. Mọi yếu tố xung quanh đều mang đến cảm giác bất thường, khiến người ta kinh hãi.

Đào Duệ đứng sững lại, ánh mắt hoang mang nhìn quanh, ngực phập phồng kịch liệt, hét lớn: "Cô điên rồi à? Cô rốt cuộc muốn làm gì!"

Đáp lại hắn là cú đá không chút do dự từ phía sau của Thừa Phong.

Không kịp đề phòng, hắn lảo đảo hai bước rồi ngã xuống đất. Dù đã dùng tay chống đỡ, cằm vẫn bị nền đất thô ráp làm trầy một lớp da.

Hắn hít sâu một hơi, chưa kịp lấy lại giọng từ cơn phẫn nộ thì đã bị Thừa Phong nắm cổ áo lôi lên.

Đào Duệ theo phản xạ tựa lưng ra sau, va vào một vật giống như lan can ở độ cao ngang hông. Hắn vừa nghiêng đầu thì đã bị Thừa Phong đè chặt ngực, đẩy về phía sau.

Tầm nhìn bất ngờ lộn ngược, trạng thái tiêu cực sắp biến mất.

Sau lần chớp mắt tiếp theo, cảnh vật như được rửa sạch bởi một cơn mưa phùn. Trong mô phỏng, hắn thấy bầu trời xanh trong vắt và hàng cây cổ thụ bị lật ngược.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn khung cảnh này từ góc độ đó, nhưng không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.

Khoảng cách hàng chục mét từ mặt đất khiến hắn choáng váng như thật. Trong giây phút ấy, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng. Khi ý thức quay lại, toàn bộ lý trí của hắn đều dồn hết vào bàn tay Thừa Phong đang giữ chặt cổ áo hắn.

Tai nghe vang lên giọng hét cảnh cáo của giáo quan: "Thừa Phong!"

Tim của Đào Duệ như muốn bật khỏi cổ họng. Máu trong người dồn lên não từng đợt như sóng dữ. Hắn khó nhọc đẩy không khí ra khỏi phổi, gào lên: "Thả tôi ra! Cô bị điên à?!"

Bàn tay của Thừa Phong lại ấn mạnh thêm một chút.

Lúc này, cô mới lạnh lùng nói với hắn câu đầu tiên:

"Có sợ không?"

Đào Duệ không biết mình có phát ra âm thanh hay không. Hắn chỉ cảm thấy Thừa Phong thực sự là một kẻ điên.

Thừa Phong nhếch môi chế nhạo: "Chết nhanh gọn như vậy, anh cũng sợ à?"

Giọng quát tháo của giáo quan nghe ngày càng xa: "Thừa Phong, dừng lại ngay!"

Đáp lại là cú đẩy mạnh không chút nhân nhượng.

Nửa người của Đào Duệ gần như đã trượt qua lan can. Khi trọng tâm không ngừng dời xuống, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng trở thành lời chào từ thần chết trong tai hắn.

Đồng tử hắn mở to, nhịp thở loạn nhịp. Trong lồng ngực vang lên tiếng nấc nghẹn.

"Ha, sao thế? Là quân nhân, chẳng lẽ anh không có giác ngộ rằng mình sẽ phải chết à?"

Đào Duệ đảo mắt, từ góc nhìn hẹp qua hàng mi, hắn nhìn thấy gương mặt lạnh lùng không gợn sóng của Thừa Phong.

Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của cô nói cho hắn biết, cô thực sự dám thả tay.

Một vài giáo quan đứng trước màn hình chiếu, ánh mắt dán chặt vào khung hình lơ lửng. Xung quanh im lặng đến mức tưởng như không khí cũng bị đông cứng.

Giây tiếp theo, Thừa Phong nở nụ cười lạnh, từ từ nới lỏng những ngón tay đỏ ửng.

Cơn gió xuân lạnh lẽo thổi khô mồ hôi trên da. Trong đầu Đào Duệ vẫn còn in đậm nụ cười dữ tợn của Thừa Phong. Hắn nằm trên một bệ rộng cách lan can hơn một mét, mắt mở trừng trừng, ngây dại.

Hệ thống mô phỏng bật lên thông báo bị loại, lý do là ra khỏi vùng đỏ trên bản đồ.

Khung hình chữ nhật nhấp nháy hai giây rồi mũ bảo hiểm chính thức ngừng hoạt động. Thế giới trở về thực tại.

Phía dưới là một sân huấn luyện ngoài trời dạng bậc thang. Đào Duệ liếc nhìn một chút, sau đó quay đầu lên nhìn bầu trời.

Khung cảnh đêm tối mênh mông phủ trên đầu hắn, bóng tối khổng lồ dường như muốn nuốt chửng anh.

Cảm giác sợ hãi cái chết tan biến theo trò đùa, nhưng từng lỗ chân lông trên cơ thể vẫn còn nhớ rõ cảm giác run rẩy.

Đào Duệ nhắm mắt, run rẩy điều chỉnh nhịp thở, tai nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Thừa Phong rời đi.

"Ăn cơm thôi! Thịt kho tàu!"

Dưới chân tòa nhà vang lên tiếng reo vui phấn khích của các nam sinh.

"Thịt cừu nướng!"

"Gà chiên giòn!"

"Chân giò hầm! Cả tối chỉ nghĩ đến chân giò thôi!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.