(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trận đấu phe Đỏ và Trắng là cuộc đối kháng tính điểm giữa hai đội, một hoạt động thường lệ nhưng các quy tắc cụ thể sẽ được điều chỉnh theo mục đích của mỗi lần diễn tập, không có mô hình cố định.
Hình thức kiểm tra này thường tập trung vào kỹ năng cá nhân, sinh viên hệ Chỉ huy chỉ thỉnh thoảng tham gia. Một trận đấu giữa hai phe hoàn toàn do sinh viên hệ Chỉ huy tạo thành thì họ chưa từng trải qua.
Thừa Phong từng xem vài đoạn video cắt ghép trong ba ngày qua nhưng không nắm rõ chi tiết, nên cô quay sang hỏi đàn anh bên cạnh: "Thi thế nào thế ạ?"
Anh chàng lắc đầu: "Không rõ căn cứ sẽ đặt ra quy tắc gì. Trước đây anh hỏi bạn bên hệ Chiến binh, họ nói cứ đánh loạn xạ thôi. Ai lì và giỏi hơn thì trụ đến cuối. Nhưng hệ Chỉ huy như chúng ta chắc không thô bạo như thế đâu? Dù sao cũng là dân kỹ thuật mà."
Thừa Phong thầm nghĩ, chưa chắc đâu. Đợt huấn luyện thể lực gần đây, giáo quan đã ép họ đến mức như thể muốn dồn họ vào đường cùng vậy.
Cô kéo màn hình xuống, cuối cùng cũng tìm thấy phần đánh giá cá nhân của mình. Khi mở ra xem, bên trong chỉ có tám chữ:
Cần nỗ lực, tương lai đầy triển vọng.
Thừa Phong: "..."
Thế thì cô kỳ vọng làm gì chứ?
Cô lơ đãng liếc sang, thấy đàn anh cũng đã mở phần đánh giá của mình. Anh ấy chăm chú đọc đến mức như muốn dán mắt vào màn hình.
Phần chữ trên đó chi chít, ước tính ít nhất cũng cả ngàn từ.
Thừa Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn lên sân khấu. Giáo quan chuyên ngành như nhận ra, ngẩng đầu nhìn cô và mỉm cười gật đầu nhẹ.
... Có lẽ vì lần trước họ đã trò chuyện riêng nên bước viết đánh giá chi tiết cho cô đã bị bỏ qua. Thừa Phong cảm thấy hơi thất vọng vì đã mất cơ hội nhận được một bài khen ngợi đầy màu sắc cầu vồng.
Sáng hôm sau, căn cứ cho nghỉ, mọi người tan học rồi nhận lại quang não của mình.
Chưa đến 5 giờ sáng, quang não bật ra một thông báo công khai. Đó là thông báo phân chia nhóm trong trận đấu phe Đỏ và phe Trắng.
Hệ thống ngẫu nhiên chọn hai trường quân đội để xác định phe. Kết quả là 【Đại học Liên minh Quân sự】 cố định thuộc phe 【Đỏ】, 【Học viện Quân sự Quân đoàn 1】 thuộc phe 【Trắng】.
Các sinh viên còn lại, Liên Đại và Quân đoàn 2 sẽ thảo luận nội bộ và tự chọn tham gia vào phe đỏ hoặc trắng.
Sinh viên của Đại học Quân sự Lưu động, vì thành phần không đồng nhất, được phép tự do chọn phe để tăng tính linh hoạt cho trận đấu.
Do sự sắp xếp đặc biệt của Đại học Lưu động, số lượng người giữa hai phe không cần phải cân bằng.
Trong ký túc xá, ánh sáng xanh mờ chiếu lên những gương mặt chưa tỉnh táo.
Thừa Phong vẫn còn mơ màng, chưa kịp đọc hết lời chào mừng của căn cứ thì đã bị kéo vào một nhóm thảo luận.
[Mau bỏ phiếu đi mọi người, tham gia phe của Liên Quân hay Quân đoàn 1 đây?]
[Quân đoàn 1 với Quân đoàn 2 máu chiến quá. Lúc nào hợp tác với họ, tôi cũng muốn chém luôn người trong nội bộ]
[Vấn đề là hai trường đó vốn không ngừng cắn nhau, làm sao mà hợp tác chung được?]
[Nói về độ dễ chịu khi hợp tác, tôi vẫn thích Quân đoàn 1 hơn. Họ thẳng thắn, không hiểm độc]
Thừa Phong vội gửi hai tin nhắn.
Diệp Quy Thừa: [Em muốn đánh bại Đào Duệ]
Diệp Quy Thừa: [Em thích màu đỏ]
Cả nhóm im lặng hai giây, rồi bị lý do đầu tiên của cô làm cho lung lay.
Con người thật sự dễ bị cám dỗ.
Chủ nhóm mở cuộc bỏ phiếu. Chưa đầy hai phút, 23 phiếu bầu cho đội Đỏ, còn một số người vẫn chưa thức dậy.
[Được rồi, vậy là đội Đỏ nhé. Tôi sẽ đi đăng ký với giáo quan, kẻo bị Quân đoàn 2 nhanh chân giành trước]
Thừa Phong nghe thấy đàn chị ở giường đối diện ngáp dài, lẩm bẩm chửi: "Đúng là thần kinh, có cần thông báo sớm thế không? Buồn ngủ chết đi được."
Nhưng ngay sau đó, cô thấy tên tài khoản của đàn chị đó lại hăng hái cổ vũ trong nhóm.
[Hạ Đào Duệ ngay tại chỗ, Liên Đại là huyền thoại bất bại!]
[Cố lên các anh chị em! Nếu trận này thắng, sau này về trường chúng ta có thể ra ngoài với hai đôi giày. Một đôi để đi, một đôi để đám ở hệ Chiến binh ngố kia xách theo sau! Thật là vinh quang!]
[Mặc dù nghe rất hợp lý, nhưng nghĩ khẩu hiệu khi chưa đánh có hơi sớm quá không?]
[Đã đăng ký xong, giờ phải đi lôi kéo sinh viên Lưu Đại. Mọi người dậy đi, gõ cửa mấy phòng bên cạnh!]
[Tại sao việc lôi kéo người cũng phải chúng ta làm?]
[Vì đây là cơ hội để thể hiện sức thuyết phục và năng lực tổ chức của hệ Chỉ huy!]
[Quản trị viên, mở lại bỏ phiếu đi, tôi dậy muộn, muốn có chút cảm giác tham gia]
[Tin mới, bên Đại học Lưu động có hẳn một hội fan của Đào Duệ, 15 người đã đăng ký thẳng vào phe trắng rồi. Mọi người không dậy nhanh thì tỉ số sẽ là 60:90 đấy]
[... Cậu nói sớm hơn năm phút, tôi đã chọn Quân đoàn 1 rồi]
[Động viên toàn lực! Nhanh đi kéo người thôi!]
Thừa Phong là người đầu tiên bật dậy, không thèm rửa mặt, khoác đại chiếc áo rồi chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, cô quay đầu hỏi: "Phòng ký túc của Đại học Lưu động là mấy phòng nào ấy nhỉ?"
Thẩm Đạm thò đầu ra nói: "Phía trong cùng đấy. Chờ tôi, tôi cũng đi."
Đàn chị giật mình tỉnh dậy, như thể bị một xô nước đá dội thẳng vào mặt. Chị ấy bật dậy khỏi giường, hét lớn:"Hai đứa đừng động đậy! Xin các em đấy! Mấy chuyện nhỏ này không cần đến lượt các em ra tay! Để chị cho các em thấy sức hút của các đàn chị đây!"
Thừa Phong há miệng định nói mình cũng có thể làm được. Cô đã trưởng thành, sẽ không dễ nổi nóng như trước nữa.
Nhưng đàn chị sợ cô chủ động liền xỏ dép lê, lao thẳng ra ngoài hành lang, hét lớn:"Chị em ơi~ có muốn lập đội không nào?"
Tiếng gọi vang vọng trong hành lang như một điệp khúc ngân nga. Cửa các phòng bên cạnh lục tục mở ra. Trong ánh đèn cảm ứng mờ mờ và bầu trời chưa sáng hẳn, những cô gái mặc đồ ngủ rộng rãi lần lượt bước ra, đi ngang qua cửa phòng họ.
"Chị em ơi~"
"Người đẹp ơi~"
"Chị gái ơi, dậy chưa nào~"
Toàn bộ căn cứ quân sự bỗng dưng ngập tràn một bầu không khí như từ động bàn tơ.
Đàn chị còn không quên quay lại khóa cửa phòng cho họ.
Nhưng phải thừa nhận rằng khi nói về việc lôi kéo người, Thừa Phong quan sát rồi sau đó liền nhận ra kinh nghiệm của đàn chị thực sự vượt trội.
Sau khi Thừa Phong vệ sinh cá nhân và đi ra khỏi ký túc xá để đến căn tin, cô nhìn thấy không ít lần các nhóm người vây quanh mục tiêu của mình với thái độ cực kỳ nhiệt tình. Nào là hỏi han ân cần, nào là dâng trà mời nước, vị trí của họ lúc ấy thấp bé đến khó tin.
... Thì ra đây chính là sức hút của người Chỉ huy.
Làm Chỉ huy đúng là không dễ chút nào.
Gần đến trưa, nhiệm vụ kéo người đầy hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc.
Căn cứ gửi một trang web mới, trên đó hiển thị kết quả phân đội của trận chiến phe Đỏ và phe Trắng lần này: Phe Đỏ 70 người, phe Trắng 80 người.
Phía dưới kèm theo một thông báo tập hợp.
Vất vả cả buổi sáng, cười đến cứng cả mặt, cuối cùng cũng chỉ kéo thêm được mười người.
Thừa Phong đóng trang web, mở lại nhóm chat.
Quả thật, lần này phe Quân đoàn 1 chiếm ưu thế hơn, vì trên chiến trường lớn, Đào Duệ vẫn giữ được tỉ lệ thắng 100%. Thành tích là bảng hiệu quảng cáo tốt nhất.
Tuy vậy, các anh chị Liên Đại lại rất lạc quan, vẫn trêu đùa trong nhóm.
[Cảm ơn mọi người nhé!]
[Các đồng chí làm tốt lắm. Trưa nay ăn nhiều chút bù lại sức, tối còn trận chiến nữa]
[Không tìm người bên Liên Quân để bàn bạc chọn Chỉ huy chính à?]
[Đừng bàn vội, dễ cãi nhau lắm]
1 giờ rưỡi chiều, các sinh viên tập trung đúng giờ tại quảng trường trước cổng căn cứ.
Robot chuyển đến mười mấy thùng thiết bị, xếp thẳng hàng trên bậc thang. Năm giáo quan xuất hiện đúng giờ, ăn mặc chỉnh tề, biểu cảm còn hào hứng hơn cả sinh viên. Nhìn gương mặt họ như muốn viết rõ hai chữ "nghỉ phép" trên từng nếp nhăn.
Giáo quan Chu quan sát một vòng, hài lòng cười nói: "Trạng thái không tệ, xem ra bữa trưa của căn tin rất ổn."
Mọi người đều nở nụ cười mỉm.
Trận chiến phe Đỏ và phe Trắng có sức hấp dẫn tự nhiên độc đáo. Dù phải thức trắng hai ngày, họ vẫn có thể hăng hái tham gia.
Giáo quan Chu hắng giọng, nói: "Không nhiều lời, vào thẳng trọng tâm. Diễn tập lần này có hai căn cứ chính cho hai phe. Một là tòa nhà huấn luyện, chính là nơi này. Hai là phía cuối làng đằng trước, tức khu chuồng heo. Giờ các phe cần chọn căn cứ cho mình. Mọi người có thể trao đổi ý kiến và tiện thể bầu ra một đại diện để lên tranh quyền chọn trước."
Nghe xong, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tất cả là: Sao lại là chuồng heo nữa? Tập huấn lần này không thể tránh được nó à?
Thẩm Đạm giơ tay xin phép: "Giáo quan, phiền người dân mãi thế này không phải hơi ngại sao ạ?"
Các anh chị phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."
Giáo quan Chu cười mắng: "Câm miệng! Cũng đâu phải các cậu đi mượn chỗ. La hét gì thế? Đây gọi là quân dân đoàn kết, hiểu chưa? Cho các cậu 30 giây, không tìm được đại diện thì tôi sẽ chỉ định ngẫu nhiên."
Một đàn anh năm ba đang định sắp xếp. Thừa Phong liếc thấy Đào Duệ bước lên trước, hăng hái giơ tay: "Em! Em đây!"
Đàn anh nhìn thấy vậy, lập tức đổi lời: "Tôi đồng ý cho Thừa Phong lên! Mọi người giúp đỡ em ấy chút nhé!"
Người Liên Đại không có ý kiến gì.
Còn bên Liên Quân dù không biết sẽ phải thi cái gì, nhưng họ cũng chẳng có mấy tự tin có thể tranh giành được lợi thế từ Đào Duệ về chuyên môn này. Họ chỉ muốn xem cuộc tranh tài này thế nào nên cũng đồng ý.
Thừa Phong liền bước lên bậc thang, chỉnh lại mũ rồi chăm chú nhìn giáo quan Chu.
Giáo quan Chu bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi không thoải mái. Anh ta nhớ lại một lượt, chắc chắn là mình không nói câu "Lên đấu solo", liền quay người, nhường vị trí cho các giáo quan chuyên môn.
Giáo quan nữ có giọng nói trầm mà mạnh mẽ, nói ngắn gọn: "Câu hỏi trả lời nhanh. Ba câu."
Trong đội Đỏ, có hai tiếng thở dài nhẹ.
Quả nhiên là bài thi chuyên môn đối với họ không có lợi.
Giáo quan bật quang não ra, chiếu một mô hình lên không trung.
Thừa Phong bước lên hai bước, nheo mắt quan sát tỉ mỉ các chi tiết.
Dưới sân, mọi người cũng chẳng quan tâm đến đội hình nữa, ai nấy đều vội vàng xích lại gần, tranh nhau xem cho rõ.
Chưa kịp để mọi người ghi nhớ kỹ, năm giây sau, hình ảnh biến mất. Giáo quan cười cười nói: "Dưới tỷ lệ chuẩn, ước chừng chiều cao."
Đào Duệ do dự một chút, đáp: "327 mét."
Thừa Phong không thể để hắn vượt qua mình: "328 mét!"
"334 mét." Giáo quan chỉ vào Thừa Phong, "Đội Đỏ."
Bên đội Trắng phát ra vài tiếng hừ hừ, tỏ vẻ không phục.
Đội Đỏ không chịu thua, lập tức phản kháng lại.
Giáo quan giơ tay ra hiệu, nói: "Im lặng."
Mọi người đều nín thở.
Trong loa phát ra một loạt tiếng súng với tần suất dày đặc.
Đối với Thừa Phong, đây là một âm thanh rất quen thuộc. Kiến thức về vũ khí là thế mạnh của cô, và câu hỏi này chọn rất đúng. Chưa kịp để giáo quan hỏi, Thừa Phong đã ngay lập tức trả lời đúng tên súng, bao gồm tầm bắn, tốc độ bắn trong chiến đấu và sức chứa của băng đạn, không để lại chút cơ hội tranh cãi nào.
Giáo quan quả thật có chút ngạc nhiên, lại chỉ vào Thừa Phong: "Đội Đỏ, đúng."
Đào Duệ ngạc nhiên nhìn Thừa Phong, hắn thực sự không thể nhận ra được, liền cúi người cảm ơn các giáo quan rồi quay lại bước xuống.
Mọi người bên đội Trắng vẫn chưa hết ngạc nhiên.
"Cô ấy nghe được sao? Không thể nào chứ?"
"Còn câu hỏi sau có cần thi nữa không? Đào Duệ mà lại thua sao?"
"Hai câu này có phải vượt quá mức rồi không?"
Bên đội Đỏ cuối cùng cũng nhận ra, lập tức vỡ òa trong tiếng reo hò và vỗ tay.
"Thừa Phong làm tốt lắm!"
Giáo quan Chu cất cao giọng: "Thừa Phong đại diện đội Đỏ, có quyền chọn căn cứ trước."
Mọi người phần lớn nghĩ rằng Thừa Phong sẽ chọn tòa huấn luyện. Vì từ khi bắt đầu huấn luyện, cô đã thể hiện rõ sự không hài lòng đối với chuồng heo. Nhưng không ngờ, Thừa Phong không do dự, lập tức trả lời hai chữ: "Chuồng heo."
Đàn anh đang chuẩn bị giơ tay nêu ý kiến thì ngây người. Giáo quan Chu liếc nhìn, hỏi: "Tại sao?"
Thừa Phong bình tĩnh phân tích: "Có khá nhiều người trong Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đã từng đến chuồng heo, nhưng đội Đỏ chúng tôi có nhiều người chưa từng đến đó. Nếu để đội Trắng chiếm chuồng heo, về mặt thông tin sẽ bất lợi cho chúng tôi. Hơn nữa, tôi đã đi qua cả hai nơi, mặc dù không biết quy tắc thi đấu cụ thể là gì, nhưng tôi nghĩ, so với tòa huấn luyện có nhiều khu vực cấm và kiến trúc vuông vức, khu vực gần chuồng heo có địa hình phù hợp hơn để các sinh viên phát huy."
Giáo quan Chu đứng khoanh tay, kìm nén nụ cười, gật đầu: "Cô cũng không tệ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");