(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quang não lại bị giáo quan thu hồi, mọi người không thể liên lạc riêng được.
Đàn chị chạy lên ký túc xá trên lầu tìm người, kéo một nam sinh đang đi dạo ngoài hành lang hỏi: "Đào Duệ về chưa?"
Nam sinh vội vàng giấu chiếc quần lót trong tay, đáp: "Về rồi, người của Quân đoàn 1 đang vây quanh đấy. Có chuyện gì sao?"
Đàn chị nói: "Không thấy Thừa Phong đâu, hỏi Đào Duệ xem có biết em ấy ở đâu không? Chẳng lẽ giáo quan đang ép em ấy chịu phạt?"
"Chắc là vậy, để tôi đi hỏi."
Chẳng bao lâu sau, nam sinh quay lại với vẻ mặt kinh hãi, thông báo: "Đào Duệ nói Thừa Phong không chịu xin lỗi, thà rời khỏi căn cứ còn hơn."
Đàn chị: "Hả?!"
Nam sinh cũng hơi lo lắng: "Người chắc vẫn còn trong căn cứ, mai mới đưa về Liên Đại. Các cậu mau tìm thử xem, đừng để em ấy nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện."
Đàn chị thì không quá lo lắng. Một người đến lời xin lỗi còn không chịu nói ra, chắc khó mà nghĩ quẩn.
Nam sinh nhớ lại những gì vừa nghe, cảm thấy quá nực cười, lẩm bẩm: "Hai người này làm sao vậy? Nói lời xin lỗi khó đến mức như bị cắt thịt sao? Ba chữ "rất xin lỗi" thôi mà có thể lấy mạng họ à? Nhất là Đào Duệ, cũng không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn chó với một đàn em nhỏ tuổi như thế!"
Mọi người lục tung tòa nhà huấn luyện, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Thừa Phong đâu. Vì sợ làm phiền đến giáo quan, gây thêm chuyện rắc rối, họ hành động rất cẩn thận, chỉ dám lén lút chạy qua chạy lại.
Đàn chị nghĩ rằng Thừa Phong bình thường làm việc rất có chừng mực, không thể đột nhiên gây ra chuyện lớn nên quyết định tản ra ngoài tòa nhà huấn luyện để tìm. Khi vừa bước ra cửa, cô phát hiện Thừa Phong đang nằm trên bãi đất trống trước cổng căn cứ ngắm trăng, không biết lấy đâu ra tâm trạng nhàn nhã như thế.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay tản đi mỗi người một hướng.
Nghe tiếng động, Thừa Phong quay đầu nhìn, thấy bóng lưng mọi người mà ngơ ngác.
Thẩm Đạm ôm một chai nước đi đến, nằm xuống cạnh Thừa Phong. Nền xi măng không có chăn lót khiến xương cốt cô ấy đau nhức. Cô nàng ném cho Thừa Phong một chai nước khoáng, trêu chọc: "Tôi cứ tưởng cậu rút dao đi tìm giáo quan liều mạng rồi."
Thừa Phong không đón được, chai nước đập nhẹ vào ngực để lại một cơn đau âm ỉ. Cô uể oải nói: "Không liên quan gì đến giáo quan cả."
Thẩm Đạm hỏi: "Cậu đang nghĩ gì mà triết lý thế? Hấp thụ đủ tinh hoa trời đất để ngộ đạo chưa?"
Thừa Phong nhíu mày, bình thản đáp: "Không biết nữa."
Cô nhớ lại những chuyện lặt vặt từ trước đến giờ.
Nghĩ đến những lời khuyên nhủ sâu sắc của Diệp Cảnh dành cho mình; nghĩ đến mỗi đêm ông ngồi bần thần bên mép giường, mồ hôi lạnh ướt trán, thức trắng cả đêm; nghĩ đến những câu chuyện vụn vặt mà ông tình cờ kể, ẩn chứa nhiều thông tin.
Diệp Cảnh luôn nghĩ mình là một kẻ đào ngũ. Ông không mạnh mẽ chút nào, đã vô số lần muốn thoát khỏi chiến trường, thoát khỏi nỗi đau.
Nhưng lần duy nhất ông rút lui trên chiến trường là khi ông đào được một bé gái trong đống đổ nát, rồi ôm đứa bé lao khỏi khu vực hỏa tuyến dưới sự yểm trợ của đồng đội. Mặc dù trái lệnh Chỉ huy, ông chưa bao giờ nghĩ rằng đó là một sai lầm.
Với ông, tín ngưỡng trong chiến tranh không phải là chiến thắng, mà là bảo vệ. Chỉ có như thế, ông mới tìm được một chút công lý để an ủi bản thân giữa những ngày chiến đấu máy móc và lạnh lùng.
Ông chỉ luôn khao khát có thể thoát khỏi những gánh nặng mà mình không thể chịu đựng nổi trong cuộc đời, dù cuối cùng vì bị đè nặng mà lựa chọn tự kết thúc.
Thừa Phong vẫn không thể hiểu, những thứ không thể thoát khỏi đó là gì.
Có lẽ là cái chết. Sống sót không phải là một sự may mắn, mà là một hình phạt tuyên bố mất đi tất cả.
Có lẽ là chiến tranh. Nhưng ông vẫn phục vụ đến ngày sao Chiến Hậu tuyên bố độc lập.
... Có lẽ là nhân tính. Chỉ khi giữ được sự lạnh lùng, người ta mới sống dễ dàng hơn một chút trong thế giới đầy bom đạn đó.
Rất nhiều điều Thừa Phong từng nghĩ rằng lớn lên sẽ hiểu, nhưng đến giờ vẫn trống rỗng vì sự im lặng của Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh giống như những thiên thể trên trời mà mắt thường có thể thấy được. Nỗi đau và mâu thuẫn của ông là lớp vỏ ngoài rõ ràng nhất, nếu gỡ bỏ những thứ đó, không ai biết bên trong ông chất chứa điều gì cả.
Có lẽ chẳng có gì cả, chỉ là những hạt cát rời rạc.
Chiến tranh thật tàn khốc, đủ sức hủy hoại con người từ trong ra ngoài, nên chúng ta mới phải khiêm nhường mà kính trọng sinh mạng.
Sáng hôm sau, Thừa Phong dậy sớm thu dọn hành lý, vẫn đeo chiếc ba lô quân dụng to lớn như lúc đến, đứng sẵn ở cửa tòa nhà huấn luyện, chờ người giám hộ đến đón.
Thầy La đang bận rộn với nhiệm vụ nghiên cứu ở Liên Đại, nhưng vừa nhận được thông báo đã lập tức gác lại công việc, vội vã đến căn cứ. Sáng sớm hơn 7 giờ, ông đã đi xe đến nơi, thậm chí không kịp chỉnh chu lại mái tóc thường ngày vẫn rất gọn gàng.
Ông chạm mặt Thừa Phong ở cổng. Đối diện với cô gái đeo ba lô, vẻ mặt thoáng nét ấm ức, ông cảm thấy trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Bởi ông nhận ra mình không hề ngạc nhiên, từ trước ông đã chuẩn bị tâm lý rằng đứa trẻ này sẽ xảy ra vấn đề.
Xã hội loài người quả nhiên rất phức tạp, muốn hòa nhập đâu có dễ như vậy.
Thầy La hỏi: "Em đứng đây làm gì? Tự giác vậy sao?"
Thừa Phong nhìn ông mà không nói gì, nói đúng hơn là có chút chột dạ. Dù sao trước đó cô vẫn tự tin khẳng định mình sẽ không bị đuổi giữa chừng, nhưng không ngờ còn chưa kiên trì được một tuần đã trở thành sinh viên đầu tiên bị loại, có lẽ cô đã làm thầy La mất mặt.
Tất nhiên, điều làm cô đau lòng hơn là khoản học bổng đã hẹn trước có lẽ cũng sẽ tan thành mây khói.
Thầy La bị ánh mắt chuyên chú của cô nhìn đến mức nổi da gà, nhớ ra vẫn còn việc cần làm, liền chỉ tay dặn: "Em đứng đây đừng nhúc nhích, qua bên kia đợi thầy. Chuyện này vẫn chưa ngã ngũ đâu, Liên Đại của chúng ta đâu dễ đối phó vậy? Đợi mà xem, thầy sẽ hóa mục nát thành thần kỳ cho em!"
Thừa Phong nhìn theo bóng dáng thầy La rời đi, kéo lại quai ba lô trên vai rồi ngồi xuống bậc thềm gần đó.
Giáo quan Chu đang chờ thầy La ở trung tâm hoạt động trên tầng hai.
Hai người gặp nhau, tìm một góc yên tĩnh, bắt tay thật chặt. Cảm giác bất lực giống nhau nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa họ.
Giáo quan Chu thuật lại đại khái sự việc, không kìm được mà hỏi: "Đứa trẻ nhà các anh có phải là trâu không đấy? Đâm sập cả bức tường phía Nam cũng không quay đầu."
Thầy La suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc chỉnh lại: "Không, nó là cú mèo."
Giáo quan Chu: "???"
Có phải cái kiểu hài hước truyền thống của Liên Đại nhà các ông lúc nào cũng không đúng lúc không?
Thầy La phản bác: "Thừa Phong nói không sai mà, con bé nói dựa trên kinh nghiệm của mình thì làm sao chứ? Đánh giá của Đào Duệ đúng là hơi phiến diện và hẹp hòi, cậu ta còn quá non nớt."
Giáo quan Chu mở rộng tầm mắt vì sự thiên vị mù quáng của nhóm người này, thật không thể hiểu nổi.
"Nhưng nó đánh người đấy! Không phải, hôm nay anh đến đây là định làm gì vậy?"
Thầy La nói: "Quân nhân thì nên có chút máu lửa, đó là nguyên tắc mà nó kiên trì!"
Giáo quan Chu phát điên: "Nhưng cái nguyên tắc đó của nó dễ chạm vào mìn của người khác lắm! Tôi hiểu được, nhưng tình hình ở Liên minh và Chiến Hậu khác nhau, nó không thể mãi không cho ai nhắc đến chuyện đào ngũ được!"
Thầy La lắc đầu: "Cha mẹ Đào Duệ đã dạy cậu ta những kinh nghiệm nhiều năm một cách hệ thống, nhưng lại quên rằng cậu ta chưa từng đối mặt với bộ mặt thật của chiến tranh, vì thế cậu ta không đủ khoan dung. Thừa Phong không thể chấp nhận chính sự khắc nghiệt đó của cậu ta. Thử hỏi, bất kỳ quân nhân nào đã trải qua chiến tranh tiền tuyến có thể chấp nhận được không?"
Giáo quan Chu nghe mà trong miệng đắng nghét.
Lý lẽ thì anh ta hiểu cả.
Nhưng Thừa Phong đã đánh người!
Thầy La hít thở nặng nề, im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Với lại, cha của Thừa Phong không phải qua đời vì một lý do nào đó không rõ, mà là tự sát... Ông ấy cũng không nhận bất kỳ hình phạt nào từ quân đội cả... Cậu nghĩ xem, đến mức đó rồi, một người cực kỳ chán ghét chiến tranh thì huân chương hạng nhất, quân hàm tướng hay bất kỳ vinh dự nào có ý nghĩa gì với ông ấy à?"
Mí mắt giáo quan Chu nhảy lên vì kinh ngạc và bất an.
Thầy La thở dài: "Rất khó để một người may mắn hiểu được thế nào là bất hạnh. Giới trẻ ngày nay là thế đấy. Nhưng cậu thì khác, cậu và Thừa Phong nên có cùng lập trường."
Thừa Phong ngồi nguyên chỗ đó mười lăm phút, nghiêng tai nghe tiếng ồn ào vọng ra từ cửa sổ.
Cô ngẩn người hai lần, thầy La vẫn chưa ra, nhưng Thừa Phong đã tự mình nghĩ thông.
Cứ thế này mà đi, đúng là quá thiệt. Nỗi bực này nếu không trút ra, cô sẽ không thoải mái cả đời.
Hơn nữa, Đào Duệ vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình, cũng chưa xin lỗi cô. Đằng nào cô cũng sẽ bị kỷ luật, chi bằng trước khi rời đi đánh hắn thêm một trận nữa, dạy hắn cách làm người.
Người máy chiến đấu luôn ghi thù không quên, cô nhất định không được yếu thế.
Thế là Thừa Phong đứng dậy.
Các sinh viên đang huấn luyện thấy cô đi vào, mặt không cảm xúc, đứng yên lặng bên rìa sân tập. Tưởng cô đến để chào tạm biệt, họ định giảm tốc độ để nói vài câu thì nghe cô gọi một người đi ngang qua: "Đào Duệ."
Đào Duệ nghe gọi liền quay đầu lại. Vết thương trên mặt hắn vẫn chưa lành, qua một đêm đã chuyển từ đỏ nhạt sang tím bầm, khiến khóe miệng trông như bị bôi một mảng xám kỳ quặc.
Hắn chạm mắt với ánh nhìn của Thừa Phong, lập tức có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Thừa Phong lao đến hắn với khí thế ngùn ngụt.
Ký ức đau đớn tối qua còn nguyên, Đào Duệ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Thừa Phong đuổi theo sau, lớn tiếng quát: "Anh có xin lỗi không?!"
Dây thần kinh của Đào Duệ gần như đứt lìa, hắn gào lên tuyệt vọng: "Cô bị điên à?! Đừng có đuổi theo tôi!"
Đám sinh viên xung quanh hét ầm lên.
"Á—"
"Thừa Phong, bình tĩnh lại!"
"Đừng đuổi nữa! Các bạn phía trước mau chặn lại!"
Thầy La và giáo quan Chu hoảng hốt nhìn về phía sân tập. Khi họ chú ý tới, đám đông đã vây kín, còn bên trong đang xảy ra chuyện gì thì họ không dám tưởng tượng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");