Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 77: Tập huấn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói đến thần kinh thì Thừa Phong quen thuộc lắm.

Thẩm Đạm phẩy tay, nói: "Đừng để ý đến anh ta nữa. Học kỳ sau anh ta năm tư rồi, phải đi tập huấn dự bị, chắc chắn chúng ta không gặp đâu. Hơn nữa, phong cách khác nhau, cũng chẳng có gì để tham khảo."

Thừa Phong suy nghĩ, tắt giao diện rồi mở lại bài giảng của mình.

Ngày hôm sau, đúng lúc có một tiết học chuyên ngành của thầy La.

Dù phần lớn nội dung trong đề thi vượt mức, thầy vẫn phân tích chi tiết đề thi trên lớp, liệt kê các điểm mà sinh viên năm nhất cần đạt được.

Thầy nói rằng, kỳ nghỉ đông chỉ có hai tuần, là sinh viên của Liên Đại thì ít nhất phải học trước hai chương đầu của học kỳ tiếp theo. Vì thế, những ai thi dưới 36 điểm thì đã đứng trên ranh giới bị đào thải, hy vọng mọi người tự giác cải thiện.

Nghe xong, cả lớp suýt khóc ngay tại chỗ.

"Quay sang nhìn thử đi, xem, những người bên cạnh các em toàn là kẻ ranh ma cả đấy." Thầy giáo ác ý khiêu khích trong lớp, "Các em tưởng họ chỉ biết ăn chơi nhảy múa, nhưng thực chất họ đang lén lút học hành, chờ ngày khiến tất cả phải kinh ngạc đấy."

"Thời gian không còn nhiều đâu, các em! Năm hai sẽ phải đăng ký giải đấu, nhưng với trình độ nửa vời của các em hiện tại, liệu có ai chịu nhận không? Nếu năm hai không tham gia được giải đấu, đến năm ba, các đội có trình độ tương đồng sẽ yêu cầu phải có người đã thành thạo, các em vẫn không có cơ hội! Không có vị trí trong chiến trường lớn, sơ yếu lý lịch của các em chỉ là một mảng trắng xóa. Đến năm tư các em định làm gì? Đi cạnh tranh việc làm với đám bên khoa Cơ giáp thủ công sao?"

Thừa Phong nghe mà như mộng du, cảm giác như bị đâm hai nhát sâu vào tim trong khoảng thời gian ngắn.

Thẩm Đạm mặt không cảm xúc, lặng lẽ nhắn tin cho Thừa Phong: [... Mấy lời này tôi nghe từ mẫu giáo đến tận kỳ thi đại học. Thế nên những người có năng khiếu phải bắt đầu nỗ lực từ khi còn là phôi thai cơ]

Thừa Phong: "......"

Thầy La nói liên tục suốt mười phút đến khô cả miệng, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Các sinh viên uể oải đứng dậy, ôm quang não, chuẩn bị học hành chăm chỉ vì tương lai ba năm sau đầy khốn khổ của mình. Thầy La uống một ngụm nước, vẫy tay gọi: "Thừa Phong ở lại chút, em qua đây."

Thừa Phong đi theo thầy đến một góc vắng người, trên giao diện quang não của cô vẫn là phần giảng giải về mô hình nào đó. Trong lúc thầy chuẩn bị mở lời, cô lại cúi đầu lướt thêm vài dòng.

Thầy La cúi đầu nhìn cô, cân nhắc giây lát rồi bắt đầu một cách nhẹ nhàng: "Thành tích lần này không tốt lắm, em đã thấy được khoảng cách giữa mình và những sinh viên giỏi chưa?"

Thừa Phong gật đầu.

Thầy hỏi tiếp: "Em nghĩ lý do là gì?"

Thừa Phong chân thành trả lời: "Đọc sách chưa đủ nhiều ạ."

Thầy La há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ nhìn vào quầng thâm dưới mắt và khuôn mặt tái nhợt của cô. Mọi lời chuẩn bị từ trước đều tan biến.

Vấn đề không nằm ở chỗ đọc nhiều hay ít, cũng chẳng phải cố gắng hay không.

Ban đầu thầy còn định nhân cơ hội này nhắc nhở cô đừng quá tự mãn về tài năng của mình. Nhưng giờ đây, thầy chỉ muốn nắm lấy vai cô mà nói rằng: Đây là vấn đề về sự bất công trong phân phối giáo dục! Ở Chiến Hậu không có điều kiện tiếp cận với những tri thức tiên tiến nhất về khoa học kỹ thuật!

Thầy đặt tay lên quang não của cô, ấn xuống, buộc cô phải ngẩng đầu lên. Nhưng khi đối diện với ánh mắt cô, thầy lại không biết nói gì phù hợp, đành đi thẳng vào vấn đề: "Thật ra kỳ thi nhỏ lần này nhằm tuyển sinh viên tập huấn kỹ thuật."

"Đi tập huấn ở đâu ạ? Bao lâu ạ? Bao nhiêu người ạ? Trình độ thế nào ạ? Nội dung là gì ạ?" Thừa Phong bình tĩnh hỏi.

Thầy La cảm thấy như bị cô hỏi ngược, đáp lại: "Ở căn cứ ngoại ô. Một số trường quân đội đã liên hệ với người phụ trách căn cứ, mời các chuyên viên phân tích dữ liệu chuyên nghiệp và giáo quan huấn luyện tổ chức một đội 150 người để tập huấn khép kín. Liên Đại có 30 suất, tuyển 26 sinh viên năm ba theo thành tích, còn năm nhất và năm hai mỗi năm hai người. Về nội dung giảng dạy, chúng tôi không rõ, có thể sẽ không khớp với chương trình trong trường. Nhưng nếu tương lai em muốn phát triển trong quân đội, kiểu tập huấn này rất hữu ích."

Thừa Phong gật đầu, nói: "Vâng."

Thấy cô phản ứng hờ hững như vậy, thầy La cảm thấy không thoải mái.

Gần đây Thừa Phong có học phụ đạo về kỹ năng xã giao, mơ hồ nhận ra sự không vui của thầy, liền ngập ngừng nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóng: "Cảm ơn thầy."

Thầy La nhéo má cô, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không được khiêu khích giáo quan theo cách này, biết không?"

Thừa Phong: "......"

Cô hất tay thầy ra, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Thẩm Đạm bên kia cũng nhận được thông báo tập huấn. Cô ấy cùng Thừa Phong thu dọn hành lý, chờ ngày học viện tập hợp.

Viện quân sự tạm thời cho họ một tuần nghỉ phép. Thừa Phong tưởng rằng thời gian tập huấn chỉ kéo dài ngắn ngủi như vậy. Ai ngờ, thầy La thản nhiên nói: "Nếu không bị loại giữa chừng sẽ được gia hạn."

Thừa Phong hỏi: "Thế nào thì sẽ bị loại ạ?"

Thầy La ngấm ngầm đe dọa: "Không theo kịp bài giảng sẽ bị loại. Không theo kịp mà còn tỏ thái độ, chắc chắn bị loại. Bị loại một lần thì học phần thực hành ngoài giờ của học kỳ này sẽ bị tính là không đạt."

Thừa Phong cùng Thẩm Đạm chỉ hờ hững đáp lại một tiếng "Vâng", những lời phía sau cũng không thèm để ý nữa.

Dù sao chuyện này chắc chắn không liên quan đến họ. Hai người đều rất khiêm tốn và ngoan ngoãn.

Thời gian bắt đầu tập huấn được ấn định vào một ngày thứ bảy đầu tháng 3, căn cứ chịu trách nhiệm cử xe đến đón.

Thừa Phong và Thẩm Đạm mang ba lô, đến cổng trường chờ từ sớm.

Xung quanh là các đàn anh, đàn chị cùng trường. Các tiền bối tỏ thái độ rất thân thiện, đẩy họ lên đứng ở đầu hàng, còn chủ động trò chuyện, chia sẻ với họ về các quy tắc trong căn cứ.

Trước đây, đợt tập huấn trước chung kết giải đấu cũng tổ chức ở căn cứ ngoại ô này. Chỉ là thường thì những người tham gia chủ yếu là sinh viên hệ Chiến binh, cơ hội cho hệ Chỉ huy vẫn khá hiếm hoi.

"Nghe nói... tập huấn lần này khá khắc nghiệt, có thể tận mắt thấy được cánh cửa địa ngục đấy." Một đàn anh cắt tóc húi cua vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, tự mãn cười: "Tôi tự giác đi cắt tóc ngắn đây. Để dài có khi bị cạo trọc đầu mất."

Thừa Phong há hốc miệng, hoảng sợ thốt lên một tiếng: "Hả?"

Đàn anh bật cười ha hả: "Con gái chắc không đến mức ấy đâu. Với lại tóc em cũng đâu có dài!"

Trong lúc trò chuyện, xe đã đến.

Vị giáo quan phụ trách đón đoàn mặc quân phục bước xuống, yêu cầu sinh viên trước khi lên xe phải lấy hành lý ra kiểm tra. Tất cả những vật dụng không cần thiết đều phải bỏ lại.

Không cần thiết ở đây bao gồm quần áo không phải đồ lót, giày dép, tất, đồ chăm sóc da và mọi loại thực phẩm.

Thừa Phong vốn định mang theo bé cú mèo của mình, nhưng cô không dám. Cuối cùng, hành lý cô chuẩn bị chỉ gồm một ít đồ vệ sinh cá nhân, quang não và bộ sạc đi kèm, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của giáo quan.

Sau đó quang não bị giáo quan thu giữ, khi nào cần liên lạc mới trả lại.

Giáo quan cũng không lục soát kỹ đồ dùng của mọi người, chủ yếu dựa vào ý thức tự giác. Khi tất cả đều giơ tay báo đã chuẩn bị xong, anh ta chỉ phất tay ra hiệu mọi người lên xe.

Xe di chuyển khoảng một tiếng rưỡi thì đến căn cứ. Sau khi đi qua cổng lớn được chặn bằng lưới sắt, chiếc xe tiếp tục chạy trên con đường thẳng tắp, trống trải khoảng một cây số, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà huấn luyện vuông vức và đồ sộ.

Giáo quan dẫn đoàn đi đến tấm bản đồ lớn trước cửa, dùng vài câu ngắn gọn để giải thích sơ lược về sự phân bố các tầng trong tòa nhà huấn luyện cũng như phạm vi hoạt động được phép của mọi người. Sau đó, anh ta bảo họ đi đến nhà kho để nhận đồng phục và kích hoạt quyền sử dụng ký túc xá. Trong vòng nửa tiếng, tất cả phải thay đồ xong và tập trung tại sảnh hoạt động tầng hai.

Trong suốt quá trình, vị giáo quan giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nói năng không chút cảm xúc, tốc độ nhanh như chạy đua: "Ở đây không có hệ thống định vị. Các cậu đều là sinh viên hệ Chỉ huy, tôi không chấp nhận ai bị lạc đường. Dù căn cứ rất rộng, nhưng nếu ai đến muộn vì lạc đường, tôi khuyên nên sớm về đổi nghề đi."

Không ai dám hé răng. Khi vừa nghe lệnh "Giải tán", tất cả lập tức chạy nhanh đến nhà kho để nhận quân phục.

Nói về chạy bộ, Thừa Phong và Thẩm Đạm luôn là những người xuất sắc. Hai cô lao vút đến nhận trang bị, quẹt thẻ lấy đồ, rồi chạy như bay đi tìm ký túc xá.

Vận may không đứng về phía họ, phòng của cả hai nằm ở góc xa của tòa nhà. Đến khi thay đồ xong và chạy đến sảnh hoạt động, thời gian còn lại chỉ vỏn vẹn năm phút.

Sinh viên của Đại học Liên minh Quân sự đến sớm hơn họ một chút, đã xếp hàng ngay ngắn và tập trung ở phía bên trái sảnh.

"Tôi có thể rất có trách nhiệm nói với các cậu rằng, tập huấn ở căn cứ này không giống kiểu vuốt ve ngứa ngáy ở trường của các cậu đâu. Ai không chịu nổi thì cứ đi luôn, chúng tôi tuyệt đối không níu kéo!"

Thừa Phong nghiêng tai nghe giáo quan bọn họ nghiêm khắc quát mắng.

"Đừng nghĩ thể lực là vô dụng, nó giúp kéo dài sự nghiệp của các cậu đấy. Một trong những trọng tâm của đợt tập huấn này chính là thể lực. Các tiết chuyên ngành đều xếp vào buổi chiều và tối. Thể lực không đạt thì cũng đừng mong được học chuyên ngành!"

Gương mặt của mọi người lộ rõ vẻ căng thẳng.

Thừa Phong vẫn đang quan sát thì từ cửa vang lên tiếng quát: "Còn đứng đó làm gì? Tập hợp!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.