Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 68: Bị sói bao vây




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Thận thật ra không quá phù hợp với đội của Hạng Vân Gian.

Đội này ai cũng ít nhiều mắc bệnh "on top", chỉ có anh là chậm rãi, từ tốn, mỗi lần chưa ra khỏi cửa đã khiến Giang Lâm Hạ phát điên vì sốt ruột.

Mục tiêu của anh cũng không giống đồng đội.

Dựa vào tài năng trời phú, không có niềm tin mãnh liệt với nghề nghiệp, việc vào trường quân sự chỉ vì muốn sớm rời khỏi nhà và có lý do hợp lý để không phải về nhà vào kỳ nghỉ.

Sự thuận theo tự nhiên của Nghiêm Thận thường trái ngược với tinh thần thắng thua mãnh liệt của đồng đội. Phần lớn thời gian, anh chỉ thỏa hiệp qua loa vì nể mặt Hạng Vân Gian, giữ cho đội mấy con sói cô độc này không tan rã.

Nhưng mà, so với những vấn đề của các đồng đội khác, Nghiêm Thận cảm thấy bản thân vẫn khá bình thường.

Nghiêm Thận đều đặn điều chỉnh nhịp thở, mắt nửa khép nhìn xa xăm về phía những bóng đen chập chùng trước mặt, trong đầu nghĩ về đủ thứ linh tinh để phân tán sự chú ý, cố quên đi cái lạnh thấu xương của gió đêm.

Ban ngày, hai người thay phiên nhau bất tỉnh, đủ để hoàn thành thời gian nghỉ bắt buộc. Đến tối, họ bắt đầu chạy bộ tiếp tục hành trình, nhưng giá trị no bụng trên bảng trạng thái lại tụt nhanh chóng, chỉ chốc lát đã chạm đến mức báo động đỏ.

Thịt dự trữ của Thừa Phong đã bị Nghiêm Thận ăn sạch. Uống nước không thể cải thiện hiệu quả giá trị này, mà sau trạng thái rời mạng dài hạn, nếu cứ cố gắng tiếp tục, họ rất có thể bị hệ thống đẩy ra ngoài lần nữa. Cuối cùng, cả hai đành dừng lại, nhóm lửa ngay tại chỗ, nướng mấy con cá cuối cùng họ có.

Nhưng vài con cá nhỏ này chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu của hai sinh viên quân sự tiêu hao năng lượng cao.

Thừa Phong vừa bị mùi cá nướng làm cồn cào bao tử thì trong tay chỉ còn lại bộ xương cá trơ trụi, mùi hương còn vương trong không khí càng khiến dạ dày cô thêm trống rỗng.

Nghiêm Thận thì còn tệ hơn, ánh mắt đã bắt đầu đờ đẫn.

Động vật có vú ở vùng sa mạc thường xuất hiện vào ban đêm. Nếu muốn tìm thức ăn, đây là thời điểm tốt nhất.

Ăn xong bữa khai vị với cá nướng, hai người nhanh chóng chuyển mục tiêu sang săn bắn.

Lo ngại ánh sáng có thể làm kinh động đến con mồi, cả hai tắt hết dụng cụ chiếu sáng, chỉ dựa vào kính nhìn đêm mờ mờ để tìm kiếm.

Nhưng sa mạc không phải nơi dễ kiếm thức ăn. Sau ba, bốn tiếng đồng hồ, thiết bị dò tìm của Nghiêm Thận cạn sạch pin, mà họ vẫn không tìm được nguyên liệu mới để ăn.

Trong khi đó, họ bắt gặp vài bóng đen lướt qua nhanh như chớp, không thể nhận diện được loài gì. Mà với thể lực hiện tại, họ chẳng có khả năng đuổi kịp.

Khi trời gần sáng, hai người vẫn trắng tay.

Giá trị no bụng của Nghiêm Thận tụt xuống còn 20, Thừa Phong khá hơn một chút, ở mức 30.

Với tình trạng thảm hại như vậy, đừng nói đến việc kiên trì đến trại mục tiêu, họ có lẽ chẳng qua nổi đêm thứ hai.

Cả hai đều nhận ra tình thế không ổn, nhưng không ai nói ra, lặng lẽ bước tiếp.

Thời gian hệ thống khoảng 5 giờ sáng.

Bầu trời đêm đen kịt trên cao nguyên sa mạc bị xé một góc, lộ ra ánh sáng mờ nhạt. Đối mặt với hành trình đầy bất định phía trước, bước chân của họ dần nặng nề.

Lúc này, nhiệt độ vẫn chưa tăng, không nóng không lạnh, đúng vào giai đoạn dễ chịu nhất với cơ thể. Nhưng thời gian vàng để săn bắn của họ chỉ còn chưa đầy một giờ.

Khi cần thiết, một tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể trôi qua trong chớp mắt.

Thừa Phong liếm đôi môi khô, lấy ra một chai nước từ túi, cẩn thận uống một ngụm. Khi cúi đầu vặn nắp chai, không biết là vận may cuối cùng đã đến, hay là do hệ thống Tam Diêu thiết kế quá tàn nhẫn, sau một đêm vất vả mà chẳng được gì, kính dò tìm cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng của một con mồi khả dĩ.

Đó là một sinh vật nhỏ với bộ lông nâu sẫm, ngoan ngoãn nằm sấp trong đám cỏ dại, cặm cụi tìm kiếm côn trùng ăn được hoặc liếm nước đọng trên lá cây.

Hình dáng của nó trông giống như sự kết hợp giữa chuột cát và thỏ. Từ khoảng cách xa, không thể xác định chính xác loài gì, nhưng nhìn một cái là biết ngay đây là loại có thể ăn được.

Thừa Phong nhẹ nhàng bước đi, đến thở cũng không dám mạnh, giơ tay định ra hiệu cho Nghiêm Thận thì anh đã nhanh hơn một bước, đặt balo xuống, vòng sang hướng khác.

Thừa Phong ngậm miệng, quan sát vài giây, xác nhận lộ trình của anh rồi tự di chuyển theo hướng khác.

Cô nhanh chóng tìm được một vị trí phù hợp, nấp sau một tảng đá, nửa ngồi nửa quỳ.

Nghiêm Thận đã đi được nửa đường, cách Thừa Phong hơn một trăm mét, quay đầu làm một ký hiệu không rõ ràng, kèm theo ánh mắt ám chỉ. Chợt nhớ ra rằng cô không phải đồng đội mình, không hiểu được ám hiệu, anh đành dừng lại, nói vài câu qua bộ đàm để phối hợp.

Khi đã ổn định ở vị trí săn bắn lý tưởng, Nghiêm Thận nhấn vào tai nghe, phát tín hiệu. Không đợi Thừa Phong đáp lại, anh lao thẳng về phía con mồi.

Là một sinh viên quân sự được huấn luyện bài bản, dù đang ở trạng thái đói, tiềm năng bùng nổ của anh vẫn khiến người khác kinh ngạc.

Nhưng Thừa Phong không ngờ rằng Nghiêm Thận lại thuộc kiểu đánh nhanh thắng nhanh, trong khi sinh vật nhỏ bé này, sống sót được ở môi trường khắc nghiệt như sa mạc, thực sự xứng đáng với câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tiếng chạy của Nghiêm Thận làm mặt đất rung nhẹ, đánh động đến con mồi. Sinh vật nhỏ giật giật tai, không thèm quay đầu lại mà lao vút đi như một mũi tên.

Thừa Phong chăm chú nhìn theo bóng dáng màu nâu, thấy nó phóng qua sa mạc như một cơn gió, những chiếc chân sau khỏe khoắn đẩy lên từng đám bụi vàng như khói đuôi xe.

Phải công nhận, đôi chân này không ngắn.

Nghiêm Thận tiếp tục chạy hết tốc lực, rõ ràng đã đặt toàn bộ cơ hội cuối cùng vào con mồi lanh lợi này.

Những tảng đá nhấp nhô hai bên đường chặn lối đi của sinh vật, khiến nó phải linh hoạt chuyển hướng trong không gian hạn chế. Khoảng cách từ 5 mét kéo ra 10 mét, rồi 15 mét.

Khi gần như mất dấu con mồi, thể lực của Nghiêm Thận cũng sắp cạn kiệt. Anh quát một tiếng qua bộ đàm, Thừa Phong lập tức chớp thời cơ, lao ra khỏi chỗ nấp sau tảng đá để tấn công bất ngờ.

Con mồi bị cô bất ngờ xuất hiện dọa cho giật mình, đang lao tới trước lập tức khựng lại rồi vội vàng chuyển hướng. Nhưng con vật nhỏ này đã bị Nghiêm Thận rượt suốt cả một đoạn đường dài, sức bền dường như cạn kiệt. Dưới cú vồ mạnh mẽ của Thừa Phong, nó không tránh được, đành chịu bị túm lấy chân sau, cũng là cái chân định đoạt số phận của nó.

Thế mới nói, động vật mà chân dài quá thì dễ chết sớm.

Thừa Phong thả một tay, móc ra sợi dây thừng từ thắt lưng rồi nhanh nhẹn trói chặt con mồi lại một cách gọn ghẽ.

Nhìn con mồi đã lọt vào lưới, Nghiêm Thận thở phào nhẹ nhõm, dừng lại để nghỉ ngơi. Hai tay chống lên đầu gối mềm nhũn, anh vừa thở hổn hển vừa không tiếc lời khen ngợi: "Làm tốt lắm."

Thừa Phong đáp: "Cũng tạm thôi."

Những việc như săn bắt hay đào rau dại thế này, cô vẫn khá có kinh nghiệm. Dù sao thì đây cũng từng là nguồn sống của cô.

Thừa Phong nhấc con mồi lên, xoay nó vài vòng để quan sát kỹ.

Sinh vật nhỏ bé này có khuôn mặt hao hao giống thỏ, chỉ thiếu đi đôi tai dài đặc trưng. Bị cô treo lủng lẳng giữa không trung, nó vẫn khỏe như thường, bốn chân dài không ngừng giãy giụa, phát ra tiếng kêu ngắn nhưng sắc nhọn.

Không làm cô thất vọng, con vật này khá mập, ước chừng nặng khoảng bảy, tám cân. Dù có lột da, lọc xương đi, chắc cũng đủ để hai người cầm cự qua hôm nay.

Nhìn con mồi giống thỏ ấy, Thừa Phong rút dao găm từ bên trong ống giày ra, chuẩn bị cho nó một nhát để kết thúc nhanh chóng.

Nghiêm Thận lúc này ấn tay lên trán, cố gắng chống lại cơn chóng mặt ngắn ngủi do vận động và đói bụng. Anh đi nhặt lại ba lô của mình, lấy dụng cụ nhóm lửa ra, rồi tìm một chỗ khuất gió để đốt lửa.

Thừa Phong ngồi xổm dưới đất, trong đầu đã mường tượng ra hương vị thơm ngon của món thịt. Cô lớn tiếng hỏi ý kiến: "Nướng hay hầm? Anh thích ăn cay không?"

Nghiêm Thận vừa định trả lời sao cũng được thì cánh mũi chợt động đậy, mơ hồ ngửi thấy một mùi chẳng lành trong gió.

Thừa Phong cũng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Ánh nắng mặt trời giống như được tăng tốc gấp đôi, sáng rực lên một cách vội vã, tựa như có ai nóng lòng kéo mặt trời từ dưới đường chân trời lên.

Một chiếc bóng dài của loài sói in lên những mảng sáng tối giao thoa sau tảng đá, lắc lư theo từng bước đi chậm rãi của nó.

Cả hai người đồng loạt đứng sững. Ánh mắt dừng lại ở bóng con sói một chút rồi giao nhau giữa không trung, bộc lộ sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Con mồi trong tay Thừa Phong vẫn còn đang giãy dụa, máu từ lông nó nhỏ xuống đất, nhuộm đỏ những viên đá cuội.

Con sói bước ra, dường như đang đánh giá sức mạnh của họ. Đôi mắt lạnh lẽo, tham lam của nó đảo qua lại giữa hai người, vừa dò xét vừa tiến lại gần, đồng thời ngẩng đầu lên tru một tiếng dài, vang vọng.

Thừa Phong lập tức quay đầu quan sát xung quanh, đề phòng liệu có đồng bọn nào của nó xuất hiện từ góc khuất không.

Trong không khí thoảng qua một mùi tanh nhè nhẹ. Thừa Phong ngửi thấy, bỗng cảm thấy số phận của mình sao mà trớ trêu, chẳng khác gì con mồi đang nằm trong tay nó.

Tại sao số cô lại xui xẻo thế này?

Nghiêm Thận hành động nhanh hơn cô, điềm tĩnh chìa tay ra, nói: "Đưa anh."

Không nghĩ ngợi nhiều, Thừa Phong ném luôn con mồi qua cho anh.

Nghiêm Thận nhặt lấy con thỏ, chẳng nói chẳng rằng, quay người chạy thẳng.

Thừa Phong ngẩn ra một lúc, đến khi nhận ra sự ác độc của đồng đội mình thì mới lao chân đuổi theo.

Làn gió nóng rát quật thẳng vào mặt cô, nhưng Thừa Phong vẫn không thể tin nổi. Môi cô run lên, gào lớn với bóng người càng lúc càng xa phía trước: "Anh làm vậy mà coi được à?! Anh không thấy xấu hổ hả, Nghiêm Thận?!"

Nghiêm Thận đáp lại: "Đứng đó ngẩn người mới khó coi!"

Thừa Phong không đeo khẩu trang, há miệng ra liền bị cát bụi tràn vào, mùi vị mặn mặn, chua chua tràn ngập trong miệng. Biết là không nên nói, nhưng cô vẫn không nhịn được.

Cô gào lên: "Anh không thể sống vô đạo đức như thế chứ!"

Nghiêm Thận xấu xa đáp: "Đạo đức chỉ áp dụng giữa con người với nhau thôi!"

Thừa Phong một lần nữa thất vọng sâu sắc trước sự vô liêm sỉ của nhân loại.

"Không phải anh nói thắng thua không quan trọng sao? Đồ lừa đảo!"

"Câm miệng!" Nghiêm Thận tốt bụng nhắc nhở: "Chạy nhanh lên!"

Thừa Phong cúi đầu, dồn hết sức mà chạy, gió rít mạnh bên tai. Lúc quay đầu nhìn lại, cô suýt nữa thì nghẹt thở.

Một bóng sói giờ đã biến thành ba bóng.

— Thậm chí cả sói cũng có đồng bọn!

"Nghiêm Thận!!" Thừa Phong hét lên, giọng đầy tuyệt vọng. "Em nói thật đấy, giờ chọn đi! Anh cứu lớn hay cứu nhỏ?!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.