Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 67: Tỉnh lại




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khoảng vài trăm mét cuối cùng, Thừa Phong mới thực sự hiểu thế nào là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Khi đến gần bờ hồ, cô vẫn còn nghi ngờ liệu cảnh tượng trước mắt có phải chỉ là ảo giác của mình hay không. Chỉ đến khi ngón tay chạm vào làn nước lạnh buốt, cô mới cảm nhận được đôi chân nhẹ bẫng của mình cuối cùng cũng chạm đất, linh hồn như bị kéo về từ địa ngục.

Nước hồ trong vắt, xanh biếc, nổi bật giữa khung cảnh khô cằn vàng úa của hoang mạc, tựa như đến từ một thế giới khác.

Thừa Phong dùng hai tay vốc nước uống một ngụm, xác nhận nước ngọt, có thể uống được. Lập tức, cô kéo Nghiêm Thận lại gần, tháo khẩu trang và mũ của anh, rồi té nước lên mặt anh để hạ nhiệt.

Hai người bị thiếu nước trong thời gian dài cộng thêm bị nắng gắt thiêu đốt, da đã sưng đỏ và bỏng rát. Lúc này, làn nước mát lạnh hắt lên khiến từng tế bào trên cơ thể đều như được đánh thức, thoải mái đến rùng mình.

Người đã hôn mê từ lâu cuối cùng cũng có động tĩnh. Đôi môi mấp máy phát ra vài tiếng thì thầm, hàng mi khẽ rung, như muốn mở mắt nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Thừa Phong nhẫn nại lấy đầy một chai nước, cho anh uống hết rồi cuộn tay áo lên, không kiềm được mà úp cả mặt vào hồ nước.

Cảm giác mát lạnh dịu dàng lập tức xua tan mọi đau đớn trên cơ thể cô. Thừa Phong dường như đã đến giới hạn kiệt sức, trong làn nước dễ chịu ấy, cơ thể cô cứ chìm dần, chẳng còn sức để chống cự.

Những chuỗi bong bóng không ngừng nổi lên mặt hồ. Khi trọng tâm của cô sắp bị cuốn xuống đáy nước, một bàn tay kịp thời nắm lấy cổ áo phía sau, kéo cô lên.

Những giọt nước văng tung tóe lên không trung, phản chiếu ánh sáng thành từng mảnh cầu vồng nhỏ. Cảnh cuối cùng mà Thừa Phong nhìn thấy là dãy núi trùng điệp bị ánh nước làm cho méo mó và rời rạc.

Cô nhắm chặt đôi mắt cay xè, còn chưa kịp đổi hơi thì đã bị hệ thống cưỡng chế đăng xuất. Khung cảnh cảnh báo đỏ nhấp nháy xuất hiện, báo hiệu thể lực của cô đã cạn kiệt hoàn toàn.

Nhìn thời gian cần thiết để đăng nhập lại, Thừa Phong quyết định tháo thiết bị kết nối, ngồi trong khoang máy để bình ổn cảm xúc.

Khoảnh khắc ngắt liên kết với Tam Diêu, một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.

Hai phút sau, Thừa Phong mở giao diện nhân vật để kiểm tra.

Trạng thái hiện tại của nhân vật là ngất xỉu, cần hai tiếng rưỡi để hồi phục thể lực.

Cô thấy như vậy cũng tốt, tiện thể có thể đi nhờ "xe" của Nghiêm Thận. Cuối cùng thì cũng đến lượt cô gặp vận may.

Thừa Phong vui vẻ bước ra khỏi khoang, từ khu nghỉ ngơi lấy một tô mì ăn liền cao cấp. Cô mở một hộp thịt bò đóng hộp đổ vào, lại thêm hai quả trứng luộc ngâm gia vị khiến nắp tô gần như không đậy nổi mới mãn nguyện mang đi nhờ giám khảo hâm nóng.

Vị giám khảo trẻ nhìn bát mì của cô, vẻ mặt vừa khó tả vừa như đã quá quen với kiểu này, vừa bĩu môi nói: "Sao nhìn kiểu phú nhị đại* vậy?"

(*Phú nhị đại: Người giàu có từ thế hệ thứ hai, thường có phong cách khoe khoang, phô trương.)

Thừa Phong nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy Giang Lâm Hạ đang ngồi ở bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một tay cầm đùi gà rán, miệng còn đang nhai một miếng chân giò ngũ vị, ăn đến bóng mỡ đầy miệng, hoàn toàn không chút lịch sự.

Thừa Phong bừng tỉnh! Thảo nào cái chân giò lớn thế mà không thấy đâu, hóa ra bị anh nhanh tay chiếm trước!

Giang Lâm Hạ cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiện với cô.

"Không được giao tiếp!" Giám khảo giơ chiếc thước nhỏ, lạnh lùng chỉ vào bàn khác: "Ngồi sang đó. Ăn xong nhớ tự dọn dẹp, đây không phải nhà hàng có robot vệ sinh."

Thừa Phong: "Haiz."

Trong lúc chờ đợi, Thừa Phong ăn mì, gội đầu, còn chơi một lúc mấy trò chơi đơn giản.

Khi đăng nhập lại, cô đã rời khỏi ốc đảo nơi hoang mạc.

Khung cảnh trong phó bản giờ đây chìm trong màn đêm. Không còn những tán cây cao che phủ, bầu trời sáng rực ánh sao lộ ra hoàn toàn.

Thừa Phong ngước nhìn lên, vừa xoa xoa cổ cho bớt mỏi vừa nhận ra mình đang nằm trên lưng của Nghiêm Thận.

Cảm giác kiệt sức lại ùa về, cùng với những vết thương đau rát và cơ bắp nhức mỏi vì lao lực. Những phản ứng của cơ thể khiến Thừa Phong lập tức nhớ lại tất cả khó khăn và đau đớn trước đó.

Cô giơ tay lên, run rẩy đưa ba ngón tay trước mặt Nghiêm Thận.

Nghiêm Thận gật đầu, trả lời qua quýt: "Ok, ok."

"Em nói, anh đã ngủ ba tiếng rồi... Không đúng." Thừa Phong thêm một ngón tay nữa, mặt không đổi sắc nói: "Là bốn tiếng!"

Nghiêm Thận hừ hai tiếng lạnh lùng, cố kiềm chế không ném cô xuống, nói: "Đừng có hét giá lên vậy, đồ gian thương!"

Thừa Phong nói: "Thật đấy. Ba tiếng rưỡi, mà anh nặng thế, làm tròn lên bốn tiếng cũng hợp lý. Huống hồ anh còn ăn đồ của em, hưởng dịch vụ của em."

"Anh nặng?!" Nghiêm Thận bị vu oan, nghiêng tai, đầy vẻ nực cười nói: "Trên người anh chẳng có chút mỡ thừa nào! Vậy mà gọi là nặng?"

"Ê..." Thừa Phong lắc lư chân: "Dù sao anh cũng rất nặng."

Nghiêm Thận điều chỉnh lại người cô đang trượt xuống: "Đừng cử động, em cũng đâu có nhẹ."

Quá đáng thật.

Thừa Phong xụ mặt khó chịu.

Người này chẳng hề tỏ ra biết ơn ân nhân cứu mạng, còn dám nói những lời dối trá trắng trợn.

Nghiêm Thận bước đi vững vàng hơn cô, cơ bắp căng cứng như sắt thép khiến cô bị cấn đau khắp người.

Để cảm ơn công lao trước đó của Thừa Phong, Nghiêm Thận cõng cô thêm nửa tiếng nữa rồi mới lên tiếng đuổi: "Xuống, tự đi đi."

"Em hết sức rồi." Thừa Phong đánh trống lảng, hỏi: "Anh bổ sung vật tư chưa?"

Nghiêm Thận đáp: "Bắt được mấy con cá."

Hoang mạc này rất khó để tìm thấy một ốc đảo thứ hai.

Nghiêm Thận đổ đầy nước vào các chai, dùng vải chống nước bọc lại một ít, kéo lê phía sau.

Đàn cá trong hồ rất linh hoạt, nước lại quá sâu, anh không dám ra giữa hồ để bắt. Thêm nữa, buổi sáng họ đã lãng phí quá nhiều thời gian nên chỉ bắt vài con rồi lập tức lên đường.

Thừa Phong "ồ" một tiếng.

Nghiêm Thận liếc mắt nhìn xuống, đôi tai bị gió lạnh ban đêm thổi đến đỏ bừng, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Sao em không bỏ anh lại?"

Thừa Phong hỏi ngược lại: "Thế sao anh không bỏ cuộc?"

Cô nghĩ ngợi, rồi nhanh chóng hỏi thêm một câu: "Sao anh lại tìm em?"

Câu này nghe ra có vẻ rất khó chịu.

Nghiêm Thận im lặng hai giây, đáp: "Anh chọn bừa đường thôi."

Thừa Phong: "... Vậy thì em đúng là xui xẻo."

Nghiêm Thận dừng lại, Thừa Phong tự giác nhảy xuống đất.

Mất đi nguồn nhiệt, đứng trên vùng đất trống trải, cô lạnh đến mức rùng mình. Vội vàng lấy tấm da dày từ trong túi ra, choàng lên vai mình.

Hai người sóng vai bước đi, tiếng bước chân không đều vang lên trong đêm tối, bóng dài một cao một thấp lắc lư trên con đường hẹp được ánh đèn chiếu sáng.

"Thật ra cũng không quá xui xẻo đâu." Thừa Phong suy nghĩ một lúc rồi nói, "Chỉ là lúc bắt đầu hơi khó khăn một chút thôi. Anh đừng buồn."

Nghiêm Thận quay đầu lại, khẽ cười.

Anh nói: "Thật ra anh cũng không nhất thiết phải kiên quyết hoàn thành bài kiểm tra này."

Bỏ cuộc cũng chẳng sao, thất bại cũng không vấn đề. Dù sao anh cũng không thiếu tiền, càng không thiếu điểm số.

"Nhưng nếu vì dính mưa mà bỏ thi ngay thì lão Hạng chắc chắn sẽ mắng."

"Mắng gì cơ?" Thừa Phong tò mò hỏi, "Anh sợ anh ấy à?"

Cô nhớ lại ấn tượng về Hạng Vân Gian, nhíu mày nói: "Anh ấy hơi kỳ quặc một chút, nhưng hình như không phải người quá hung dữ."

"Cậu ta nói dai lắm, phiền chết đi được. Không phải vì anh sợ cậu ấy." Nghiêm Thận nói với giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, "Lúc đầu anh định chờ em rời đi rồi để hệ thống tự động hủy tư cách thi của mình, sau đó thoát luôn. Nhưng đếm ngược kết thúc rồi mà em vẫn không để anh ngừng thở."

Thừa Phong: "Ồ..."

Cô suy nghĩ mãi, cuối cùng chậm chạp hỏi: "Vậy em làm sai gì à?"

"Không đâu." Nghiêm Thận lắc đầu, "Không sai. Rất tốt nữa là đằng khác."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.