Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 62: Chạy trốn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vị đắng nồng nặc tan dần, để lại một cảm giác tươi mới khó tả. Thừa Phong cố gắng tự an ủi, gom tất cả những loại cỏ dại có thể ăn gần đó, cuộn lại thành một nắm, nhắm mắt và nhét vào miệng.

Không biết có phải do cô tưởng tượng không, nhưng hương vị cay nồng vừa xộc vào miệng đã khiến đầu óc mụ mị của cô trở nên tỉnh táo hơn. Sự chú ý của cơ thể dường như chuyển hết lên khoang miệng, làm giảm bớt cảm giác khó chịu do cơn nóng bức mang lại.

Tuy vậy, Thừa Phong không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của mình. Sau khi dùng đống cỏ dại này để nâng mức độ no bụng lên 60%, đôi mắt cô đã lấp lánh những giọt nước sắp tràn.

Ống kính quay cận cảnh gương mặt Thừa Phong đang co giật nhẹ rồi dần trống rỗng. Người xem chứng kiến cảnh này, dù không có lời thoại nào lại cảm nhận được vô vàn điều ẩn chứa trong đó, như thể từng dòng bình luận đang chạy dọc theo mạch máu trên trán cô.

[Để tôi nói thay cho cô nhé: Khó ăn kinh khủng. Mỗi năm xem bài kiểm tra sống sót ở vùng đất hoang, cảm xúc của tôi đều rất hỗn độn]

[Đây là cỏ gì vậy? Giang Lâm Hạ bên kia cũng đang ăn cái này, ăn đến mức suýt khóc. Nhưng sợ rơi nước mắt lãng phí độ ẩm nên cố nín lại. Buồn cười muốn chết!]

[Tôi thấy Tam Diêu chắc chắn cố ý. Trong khu rừng rậm thế này, đáng ra có rất nhiều thứ có thể ăn được, nhưng phần lớn những sinh vật ăn được mà sinh viên phát hiện ra đều như muốn trêu chọc họ]

[Cậu cũng có thể như đội bên kia, đào giun đất ăn. Hàm lượng protein cao, lại đỡ đói nhanh, là món ăn dã ngoại kinh điển]

Trong trường quân đội, số lượng nữ sinh vốn đã rất ít. Thừa Phong thuộc nhóm có tiến độ khá nhanh, lại còn cùng đội với Hạng Vân Gian nên thu hút không ít sự chú ý.

Lượng người xem livestream ngày càng tăng. Đoạn video Thừa Phong ăn cỏ vô tình leo lên bảng đề xuất chủ đề liên quan, thu hút một loạt người xem mới.

[Tôi thấy Thừa Phong không cần cố gắng thế đâu. Cô ấy thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ đến trại sao? Chúng ta đâu thuộc chuyên ngành này, nếu gặp phải thú săn mồi lớn, đến cơ hội cận chiến cũng không có, phí thời gian làm gì?]

[Nói mới nhớ, hình như tôi chưa từng thấy Thừa Phong cận chiến. Điều khiển cơ giáp giỏi thì ít nhất cũng nên biết chút ít, đúng không?]

[Buồn cười nhỉ, cậu chơi game giỏi thì có thể ra ngoài xưng bá võ lâm à?]

[Lần trước đánh phó bản bệnh viện đó, camera không quay rõ nhưng chắc cô ấy cũng không tệ đâu. Đừng nói linh tinh nữa. Tôi nghi các cậu toàn anti cơ giáp thủ công và Chỉ huy thôi]

[Tại sao cô ấy không nói tiếng nào thế? Ít nhất cũng nên tương tác chút chứ? Giang Lâm Hạ chẳng phải vẫn chia sẻ kinh nghiệm với đồng đội sao?]

Trong khu vực này, số lượng cỏ dại ăn được không nhiều. Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Thừa Phong nhai xong phần ăn vội, không dám nán lại lâu. Cô kiểm tra lại ba lô rồi tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm.

Lần này, đi chưa được bao xa, Thừa Phong phát hiện dấu vết cỏ bị giẫm đạp trong khi đang tìm kiếm cỏ dại có thể ăn.

Trên mặt đất bùn lầy gần đó còn lưu lại dấu chân của một con thú lớn. Vết cây cối bị đè gãy vẫn còn rất mới, cho thấy con thú vừa mới đi qua đây không lâu.

Người xem livestream đều nín thở, rồi chửi những khán giả vừa nói chuyện lúc nãy ầm lên. Cái miệng thật là toxic!

Thừa Phong dùng tay ước lượng kích thước dấu chân, đoán rằng sinh vật này có thể có thân hình khá lớn. Ngay lập tức, cô đổi hướng đi, cố tránh xa con đường mà con thú có thể đi qua.

Cô lo lắng mình ở lại đây quá lâu, mùi cơ thể đã thu hút sự chú ý của dã thú. Không dám thả lỏng cảnh giác, cô tăng tốc bước chân.

Những bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất gồ ghề khiến cỏ dại phát ra tiếng động xào xạc.

Khẩu trang và mũ che đi gương mặt Thừa Phong, nhưng thanh năng lượng giảm nhanh trên giao diện và hơi thở ngày càng nặng nề trong nền âm thanh đã tiết lộ rõ rệt sự mệt mỏi của cô khi chạy trốn.

Thế nhưng khu rừng rậm này tựa như một tấm lưới khổng lồ không thể thoát ra. Dù Thừa Phong đã chạy không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ, khung cảnh xung quanh vẫn xa lạ mà lại giống hệt nhau.

Cô dừng lại một lần nữa.

Thừa Phong rút sổ ghi chú ra, vẽ lại bản đồ dựa trên lộ trình vừa qua.

Hướng đi không lệch quá nhiều, có thể điều chỉnh kịp thời. Nhưng các chỉ số cơ thể ảnh hưởng đến trạng thái thể lực đã không thể phớt lờ. Tay chân cô run rẩy, rõ ràng cảm nhận được sức sống đang dần cạn kiệt.

Giờ đây, cô cần được ăn gấp.

Bản năng cơ bản nhất của con người hiện rõ trên từng tế bào của cô.

Thừa Phong lấy ra chai nước thứ hai, không hề do dự, ngửa đầu uống cạn sạch.

Cô biết, nếu không giữ đủ lượng nước cần thiết, cơ thể sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái mất nước, và cơ hội sống sót sẽ hoàn toàn biến mất.

Cô nhét chai rỗng vào bên hông ba lô, không màng đến việc có thể bị truy đuổi, tiếp tục tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể ăn được xung quanh.

Trên đường đi, Thừa Phong từng bắt gặp một số loài động vật nhỏ hoang dã. Từ xa, chúng có thân hình và bộ lông trông giống như thỏ, nhưng cô không thể đuổi kịp chúng.

Động vật hoang dã thường phản ứng rất nhanh. Chỉ cần có tiếng động từ xa, chúng lập tức cảnh giác và tháo chạy. Cô nghĩ rằng việc tiêu tốn sức lực để săn chúng không bằng tìm kiếm những nguồn thực phẩm giàu protein khác thực tế hơn.

Thừa Phong dùng máy dò tìm được thêm một ít cỏ dại có thể ăn được và bắt được hai con sinh vật nhỏ đang di chuyển. Số lượng không nhiều.

Nhịn cảm giác buồn nôn trào lên trong dạ dày, cô vừa đi vừa ăn. Một đoạn sau, cô chợt nhận ra sự khác thường trong môi trường xung quanh.

Một vài con vật nhỏ bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy. Âm thanh phát ra rải rác xen lẫn trong sự tĩnh mịch của khu rừng sâu thẳm khiến khung cảnh yên bình bỗng chốc trở nên sôi động. Nhưng ở một vùng đất không người, loại sôi động này lại giống như khúc dạo đầu cho một bản giao hưởng tử thần.

Thừa Phong có linh cảm nguy hiểm. Cô ngẩng đầu lên, thấy một con chim lớn đang lượn vòng trên đầu mình, miệng phát ra tiếng kêu chói tai.

Cô đứng yên trong vài giây, cổ họng không tự chủ mà nuốt mạnh, tim đập thình thịch nhưng gương mặt cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Thừa Phong tháo ba lô trên vai xuống.

Cô rút ra một con dao găm, nắm chắc trong tay, sau đó lấy thêm một cuộn dây thừng, nhanh chóng quấn quanh người. Cô lập tức di chuyển ra sau một thân cây lớn.

Khi tiếng kêu của con chim lớn vang lên lần thứ tư, Thừa Phong cảm nhận được những rung động từ mặt đất.

Cô buộc một đầu dây thừng vào thân cây, mắt vẫn không rời khỏi con chim trên cao. Đồng thời, cô cẩn thận hướng tầm nhìn về phía phát ra rung động.

Nguy hiểm đang lao đến với tốc độ kinh hoàng. Khi chỉ còn cách Thừa Phong một khoảng ngắn, con thú dừng lại. Nó rất thông minh, nhận ra rằng cô đã phát hiện ra sự hiện diện của mình, đang ẩn sau lớp cỏ dại dày đặc che khuất tầm nhìn. Nó đi vòng quanh cô hai lượt trước khi bất ngờ lao tới.

Một vệt vàng rực xé toạc bụi cỏ, xuất hiện chớp nhoáng trong tầm mắt Thừa Phong.

Đó là một con thú săn mồi hiếm gặp, không phổ biến trong Liên minh hay sao Chiến Hậu nên Thừa Phong không biết nó là loài gì.

Con thú có bốn chân thon dài, thân hình vạm vỡ, cơ bắp rõ nét, trông thoáng qua giống hổ nhưng lại mang dáng dấp của báo. Đôi mắt nó sắc nhọn, đồng tử ánh lên màu xanh lục.

Điều kỳ dị là cái đầu của nó hoàn toàn không có lông, để lộ vẻ xấu xí đáng sợ.

Ngay khi phát hiện mục tiêu, con thú lập tức há to cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, lao thẳng về phía Thừa Phong.

Ống kính không kịp điều chỉnh, chỉ bắt được hình ảnh cái miệng đen ngòm như vực sâu của nó.

Dựa vào sức bộc phát, tốc độ tấn công của con thú nhanh đến kinh ngạc.

Thừa Phong vung dây thừng với ý định trói chặt nó, nhưng không thành. Giữa những tiếng hét kinh hãi của khán giả trên màn hình, cô đã kịp thời bám vào thân cây bằng một tay, nhảy vọt lên, xoay người né được đòn tấn công.

Thế nhưng, con thú với bốn chân linh hoạt đã phản ứng nhanh hơn dự đoán. Nó dừng lại ngay lập tức bằng hai chân trước rồi quay ngoắt đầu, lao tới lần nữa, mục tiêu rõ ràng là cổ họng của Thừa Phong.

Hơi thở hôi hám từ miệng con thú theo gió xộc thẳng vào mặt cô. Dù cơ bắp đã căng cứng suốt cả ngày, Thừa Phong vẫn giữ được sự linh hoạt đến đáng kinh ngạc trong tình thế sống còn.

Nếu xét về khả năng cảm nhận nguy hiểm, hiếm có ai trong số các sinh viên quân sự sánh kịp Thừa Phong, người đã lớn lên giữa vùng chiến sự. Gần như là phản xạ tự nhiên, cô dồn lực vào một chân, lao nhanh sang bên hông như một tia chớp.

Khi lăn trên mặt đất, cô cảm nhận được sự rung động từ tim, mạch máu và cơ bắp cùng một lúc.

Tiếng gầm chói tai vang lên từ phía sau. Cô tránh được đòn tấn công của nó hai lần, con thú rõ ràng đã nổi cơn giận dữ.

Không có thời gian quay đầu lại, Thừa Phong chỉ kịp phản đòn bằng một nhát dao đâm ngược về phía sau.

Sau một buổi sáng chạy trốn không ngừng, thể lực của cô vẫn chưa hồi phục. Đòn tấn công này không đủ nhanh. Con thú đã lao tới trước, quật ngã cô xuống đất.

Trong cơn quay cuồng, ánh sáng từ trên cao bị che khuất bởi thân hình khổng lồ của con thú. Hơi thở nặng mùi từ hàm răng sắc bén của nó sượt qua da cô, nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thừa Phong đã nhanh tay đâm dao vào lớp lông dày trên đầu nó. Lưỡi dao lệch hướng cú cắn khiến con thú chỉ ngoạm phải bùn đất cạnh tai cô.

Một nhát dao không đủ để hạ gục con thú hung hãn này.

Phổi của Thừa Phong như muốn nổ tung, cô gần như quên thở. Đôi mắt khẽ chớp, não bộ không còn kịp xử lý hình ảnh và thông tin, nhưng hành động tiếp theo lại vô cùng dứt khoát.

Giữa cơn đau mờ mịt, cô lao lên lưng con thú, nhắm thẳng vào mắt nó, đâm mạnh một lần nữa.

Con thú gào lên đau đớn, điên cuồng lăn lộn hòng hất cô xuống.

Nhưng cánh tay trái của Thừa Phong quấn chặt quanh cổ nó, mặc kệ cơ thể bị đập mạnh xuống đất. Gạt bỏ cơn đau dữ dội, cô bồi thêm hai nhát dao liên tiếp cho đến khi con thú ngừng cử động.

Con chim báo hiệu trên cao lượn vòng vài lần, cuối cùng cũng rời đi sau khi thấy "đồng loại" bị hạ gục.

Trong mười mấy giây ngắn ngủi ấy, ý thức của Thừa Phong thoáng mờ nhạt. Sức lực ít ỏi còn sót lại cũng bị tiêu hao sạch trong cuộc chiến.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây rọi thẳng vào mắt khiến cô nhắm nghiền lại. Hơi thở hổn hển kéo cô trở về thực tại. Khi cố buông tay ra, cô mới nhận ra cánh tay trái gần như tê liệt.

Thừa Phong tháo khẩu trang, há miệng, nhổ ra một ngụm nước bọt tanh lẫn máu.

Cô lật người, quỳ gối trên mặt đất, cố gắng hồi sức, nhưng cơn co thắt dạ dày bất ngờ ập đến. Cô cúi gập người, nôn khan đến chảy nước mắt.

Thế nhưng, không để mất quá nhiều thời gian, Thừa Phong lau miệng, gắng gượng đứng lên. Cô rút dao một lần nữa, bắt đầu xử lý xác con thú.

Thời gian không cho phép cô dừng lại, dù chỉ một chút.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.