Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 6: Diễn tập




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói diễn tập bắt đầu lúc 9 giờ nhưng trời còn chưa sáng hẳn, Hạng Vân Gian đã ra ngoài mang về một lô vật tư. 

Trong đó có đồ dùng sinh hoạt, camera giám sát, cùng đủ loại thiết bị cảm ứng và súng tập luyện. 

Anh để lại cho Thừa Phong một bộ, còn lại tất cả được chuyển ra khoảng đất trống phía sau nhà để chuẩn bị phân phát. 

Vừa qua 8 giờ, ánh sáng bình minh đã phủ rạng phía chân trời. Hạng Vân Gian vác súng trên vai trông như chuẩn bị ra ngoài cướp bóc, vẫy tay dẫn hai "đàn em" rời đi, để lại Nghiêm Thận còn đang ăn sáng. 

Với những hiểu biết xã giao ít ỏi của Thừa Phong, cô lờ mờ nhớ rằng không nên để một người lạ ở lại một mình trong nhà mình. Như vậy sẽ dễ khiến đối phương cảm thấy khó xử, mà người máy chiến đấu của cô cũng có thể gặp nguy hiểm. 

Thế là cô đứng ở góc phòng giả vờ dọn dẹp, định chờ Nghiêm Thận ăn xong để cùng ra ngoài. 

Nghiêm Thận ăn uống rất từ tốn. Hôm qua Thừa Phong ăn quá tập trung nên không để ý cái này. 

Khi cô đã gấp chiếc chăn nhỏ của mình đến lần thứ ba mà Nghiêm Thận vẫn mới chỉ ăn xong một cái bánh mì khô, cô cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng này. 

Thừa Phong ôm chiếc chăn nhỏ của mình, đứng phía sau nhìn anh ăn, nét mặt nặng nề. 

Dạ dày của anh ấy chắc chắn rất khỏe, Thừa Phong tự an ủi mình. 

Anh ấy chỉ đang chăm sóc sức khỏe thôi. Nghe nói đây là bản năng của con người đó.

Nửa tiếng sau, bát đĩa trên bàn cuối cùng cũng được gom gọn lại. 

Thừa Phong nghĩ cuối cùng cũng xong, chuẩn bị gọi anh ra ngoài. Nhưng cô lại thấy Nghiêm Thận chậm rãi rót một ly nước, ngồi bên bàn nhâm nhi từng ngụm nhỏ. 

Cứ như thể cách mạng lại bắt đầu từ đầu. 

Biểu cảm của Thừa Phong hiếm hoi mới méo mó, ánh mắt lướt qua đồng hồ hiển thị 8 giờ 30 phút, đột nhiên lại thấy lo lắng thay cho anh. 

Người này, Thừa Phong thầm nghĩ, lửa cháy xém đến lông mày rồi mà còn phải uống nước cho hạ nhiệt.

Cô thoáng nghi ngờ mục đích của Nghiêm Thận. 

Ngay cả những người máy chiến đấu han gỉ bị tiêu hủy đã hàng chục năm tuổi cũng không chậm chạp như anh. 

Hệ thống vận hành của người này chắc chắn đã bị hỏng hoàn toàn. 

Năm phút sau, Nghiêm Thận đặt ly xuống, bắt đầu mặc thiết bị cảm ứng và áo chống đạn để chuẩn bị huấn luyện. 

Thừa Phong nhìn anh chỉnh từng nếp nhăn trên cổ áo, cảm thấy ngực mình như có một đàn kiến đang bò trên đá nóng, đi vòng quanh cả trăm lần mà vẫn không biết rẽ lối khiến cô khó thở, chỉ muốn lao lên đá anh một cú để tống anh ra khỏi nhà. 

Đúng 8 giờ 55 phút, Nghiêm Thận cuối cùng cũng rời khỏi nhà, đã vậy còn dành ra đúng 5 phút để tìm vị trí bắn tỉa. 

Thừa Phong thở phào, đứng trong làn gió sớm lạnh buốt mà lại cảm thấy lòng thật nhẹ nhõm. 

"Cảm ơn nhóc." Nghiêm Thận đeo súng trên lưng, nở một nụ cười thân thiện: "Ngoài đội trưởng, em là người đầu tiên chịu chờ anh đấy." 

Thừa Phong cố gắng nhịn lại nhưng không thể kiểm soát được, giọng máy móc sắc bén vang lên: "Anh ấy không đá anh à?" 

"Nhìn đội trưởng hung dữ vậy thôi chứ thật ra rất kiên nhẫn." Nghiêm Thận nói. "Nếu không, dẫn dắt bọn anh bao lâu nay chắc cậu ấy đã phát điên rồi." 

Thừa Phong cảm thấy bất lực. 

Nghiêm Thận vỗ nhẹ lên vai cô: "Hợp tác vui vẻ, đàn em nhỏ." 

@ a i k h i e t

Nghiêm Thận là xạ thủ, không đi cùng đường với cô. 

Thừa Phong sử dụng bộ đàm để trao đổi tọa độ với Hạng Vân Gian, rồi thành công hội quân ở sau một bụi cây thấp. 

Khi cô đến nơi, ba người kia đã mai phục sẵn. 

Vẻ mặt Hạng Vân Gian mang theo sự ngạc nhiên rõ rệt, ngay cả kính giám sát cũng không giấu được, anh hỏi: "Nhóc chờ Nghiêm Thận à?" 

Thừa Phong chậm rãi nằm sấp xuống, ôm súng, không trả lời. 

Giang Lâm Hạ nhìn thấu mọi chuyện, thấy người ta còn gặp chuyện còn rất vui: "Tèn ten, vốn đã không thông minh lắm rồi, giờ còn bị Nghiêm Thận lây bệnh, chắc là thành bệnh hiểm nghèo luôn." 

Hạng Vân Gian cong môi, nhấn vào tai nghe, ra lệnh: "Tất cả nghe lệnh, tìm vị trí sẵn sàng bắt đầu. Có vấn đề gì thì nói trên tần số chung ngay bây giờ, 5 phút sau sẽ ngắt tín hiệu tần số chung, chuyển sang tín hiệu đội hình. Hãy kiểm tra thiết bị giám sát hoạt động ổn định hay không, đó chính là dữ liệu đánh giá kết quả của các cậu. Ở đây có camera giám sát, và xin lưu ý là cũng có giám thị, cấm sử dụng quang não, cấm tìm viện trợ bên ngoài, cấm bắn nhầm dân thường. Ai gian lận sẽ bị loại ngay lập tức..." 

Anh còn chưa đọc quy định xong, Thừa Phong nằm bên cạnh bỗng bật dậy như thỏ, lao vọt ra ngoài. 

Tân Khoáng ngẩng đầu khỏi màn hình quang não, không thấy bóng dáng cô đâu, bối rối hỏi: 

"Nhóc ấy đi đâu rồi? Dưới chân lắp lò xo à? Đi với bọn mình mà giờ lại định lang thang một mình sao?" 

Giang Lâm Hạ nạp đạn, cười khẽ: "Tôi gọi cái này là di chứng từ Nghiêm Thận." 

Cả nhóm nghe vậy thì bật cười một lúc, nhưng nụ cười dần dần tan biến. 

Hạng Vân Gian nói: "Hình như tôi chưa kịp giảng cho nhóc con biết quy tắc, em ấy định đi đâu chứ?" 

@ a i k h i e t

Thừa Phong có thể lao thẳng lên trời, nhưng cô không làm vậy. 

Cô chỉ tìm một vị trí an toàn hơn, kéo giãn khoảng cách với ba bia tập lóe sáng kia, trốn sau một tảng đá. 

Khu vực này quả thực rất thích hợp cho diễn tập.

Thứ nhất, nằm ở ngoại ô, rất ít người qua lại, cơ sở hạ tầng thưa thớt, ít yếu tố gây nhiễu. 

Thứ hai, địa hình đa dạng. Phía trước là các ngọn đồi và khu đất trống chưa được khai phá, phía sau là phế tích của một thành phố bỏ hoang từ lâu. Nơi đây có rất nhiều vật cản che chắn, thích hợp để học viên phục kích và rèn luyện kỹ năng tác chiến vu hồi*.

(* Đánh vu hồi hay còn gọi là đánh vòng, là một chiến thuật quân sự tấn công hoặc rút lui bất ngờ, nhằm làm đối phương bị rối loạn hoặc lạc hướng, sau đó quay lại tấn công ở một vị trí hoặc thời điểm khác. Ngoài ra, đánh vu hồi cũng có thể ám chỉ việc tấn công vào điểm yếu của đối phương từ một hướng mà họ không ngờ tới, hoặc sử dụng chiến thuật vòng vây để làm yếu sức đối phương.)

Dù sao Chiến Hậu không phải sân nhà nhưng tìm được một địa điểm diễn tập như thế này đã là rất tốt. 

Giang Lâm Hạ nhanh chóng giải thích quy tắc diễn tập với Thừa Phong qua bộ đàm: "Buổi diễn tập này có tổng cộng 100 học sinh tham gia đến từ nhiều trường trung học khác nhau, phần lớn không quen biết nhau. Tất cả được chia ra và bố trí ở các vị trí ngẫu nhiên trên bản đồ."

"Thiết bị theo dõi được gắn trên kính của em, trong thời gian thi không được tháo kính ra. Bộ đàm kết nối với mạng, không phải mạng trong khu vực thi mà là bộ đàm của em kết nối với kênh công khai của phòng tuyển sinh Đại học Liên hợp. Vì vậy, hãy cẩn thận với lời nói của mình vì luôn luôn có người giám sát đấy!" 

Thừa Phong bất giác ngước nhìn bầu trời, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. 

Giang Lâm Hạ nói nhanh, may mắn đây là sở trường của anh: "Nếu bị súng bắn trúng, học sinh phải coi như đã "tử trận" và rời khỏi khu vực thi, không được tiếp tục can thiệp. Không được cung cấp thông tin liên quan." 

"Súng trong tay em là súng mô phỏng, không có đạn thật, nhưng các tham số khác tương tự súng thật. Sau khi bắn vẫn có độ giật, tai nghe sẽ có tín hiệu âm thanh thông báo. Nhớ nạp đạn trước khi sử dụng." 

"Điều quan trọng nhất là bản đồ có giới hạn! Nếu ra khỏi ranh giới, thiết bị sẽ cảnh báo. Nhất định phải hành động trong khu vực quy định." 

Sau khi nói một mạch đến khô cả miệng, bên kia vẫn yên lặng như tờ. Giang Lâm Hạ không nhịn được, sốt ruột hỏi: "Này? Em có nghe không? Nhóc con! Nghe thấy thì trả lời, đây là quy tắc của mỗi đội đấy!" 

Thừa Phong trả lời: "Nghe thấy rồi." 

Giang Lâm Hạ vẫn không yên tâm, nhắc nhở thêm: "Nhóc, phải bình tĩnh, hiểu không? Đừng vội lao lên, cũng đừng cố thể hiện. Nếu em chết quá sớm, mọi người sẽ rất khó xử đấy." 

Nếu nhân vật chính bị loại ngay khi bắt đầu, giám thị cũng khó xử. Để đảm bảo công bằng, họ không thể "hồi sinh" cô được. 

Nghiêm Thận điềm nhiên lên tiếng nhắc: "Đừng tự tạo mục tiêu cho mình."

Hạng Vân Gian dặn dò: "Nhớ đi theo sát nhóc ấy. Khả năng bắn súng không tốt lắm, cậu ở đó hỗ trợ đi." 

Nghiêm Thận gật đầu: "Được. Tôi đang theo sau em ấy." 

Nghiêm Thận nằm phục kích trên một ngọn đồi cách vị trí của Thừa Phong hơn 200 mét. 

Anh nghĩ Thừa Phong trẻ tuổi hiếu thắng, có lẽ sẽ không thích bị giám sát. Nhưng qua ống ngắm, anh thấy cô không nói gì cả, chỉ quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn chính xác về phía anh đang ẩn nấp. 

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, dây cảnh báo nguy hiểm trong đầu Nghiêm Thận như bị kéo căng đến cực hạn, ngay cả lông tơ trên gáy cũng dựng đứng. Bản năng mách bảo anh phải dời ánh mắt đi và hạ thấp người hơn. 

Vị trí bắn tỉa bị lộ là điều không thể chấp nhận, dù nghĩ thế nào cũng rất đáng sợ. 

Anh căng thẳng giữ chặt khẩu súng, nhưng ngay sau đó thấy Thừa Phong dường như không có ý gì, cô lại quay đi như không có chuyện gì xảy ra. 

Nghiêm Thận tự nhủ đó chắc chỉ là ảo giác. 

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!" Giang Lâm Hạ đếm ngược từng giây, phấn khích nói: "Hai mục tiêu! Sống sót, tiêu diệt!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.