Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 56: Livestream dạy học




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đăng bài xong, Thừa Phong quay lại quảng trường hoạt động.

Đám đông náo nhiệt vây quanh cô, cư dân mạng tranh nhau tự đề cử: "Đánh tiếp không, boss?"

"Có thể chỉ dẫn một chút không, đàn em?"

"Cậu làm cách nào để vượt qua bản năng chỉ trong mười ngày thế? Nỗ lực có thể làm được không?"

"Cách đánh này của cậu có phải là xu hướng chính ở Liên Đại không?"

Quá nhiều câu hỏi khiến Thừa Phong phải giơ tay ra hiệu cho họ chờ chút.

Cô mở loạt tin nhắn bạn bè đang nhấp nháy không ngừng. Chung Dật Tiệp gửi cho cô một sticker mặt đầy vạch đen, hỏi có muốn đánh thêm ván nữa không.

Diệp Quy Thừa: [Để lần sau, ba ngày nữa đi]

Tốc Độ Thắng Thế: [Gì cơ? Cô đếm thời gian lâu vậy à? Phải ba ngày á?]

Diệp Quy Thừa: [Ngắn lắm rồi, lần trước mất tận sáu ngày đó]

Tốc Độ Thắng Thế: [Không phải chứ, cô đang đếm kiểu gì thế?]

Diệp Quy Thừa: [Tôi chỉ biết mấy kỹ năng này thôi, phải đi học thêm cái mới]

Tốc Độ Thắng Thế: [Hả? 【Đầy dấu chấm hỏi】 Ý gì vậy?]

Thừa Phong nói đúng theo nghĩa đen, thấy anh ta không hiểu cũng chẳng biết giải thích thế nào, đành mở tin nhắn mới.

Thầy Khổng: [Em bình tĩnh chút đi!!!]

Thừa Phong cảm thấy mình rất bình tĩnh, trái lại người thầy này trông như sắp phát điên vậy.

Thầy Khổng: [Cách đánh của em thật sự rất không ổn!]

【Thầy Khổng đã thu hồi một tin nhắn】

Thầy Khổng: [Cách đánh của em hơi quá liều lĩnh, nếu đây là trên chiến trường, thiệt hại sẽ lớn biết chừng nào đây?]

Diệp Quy Thừa: [Em biết mà]

Thầy Khổng: [Em thật sự biết à?]

Thầy Khổng: [Trong điều kiện không phải tình huống cực đoan, các thầy không khuyến khích việc điều khiển cơ giáp thủ công mà "vèo" một cái lao ra như thế. Rủi ro cao, khó thực hiện, mà cũng không phải cách phản công tối ưu. Tuy rất ngầu, rất chất, nhưng không thực sự hiệu quả]

Thầy Khổng: [Dĩ nhiên, ý tưởng kết nối mã lệnh lần này rất khéo léo, chứng minh em có nghiên cứu tỉ mỉ và tư duy độc lập. Nhưng thầy nhớ phong cách điều khiển của em trước đây khá gần với xu hướng chính, không hẳn đi đường lệch lạc như vậy. Đừng phát triển theo hướng này nhé]

Thừa Phong lại trả lời như cũ.

Diệp Quy Thừa: [Em biết 【Gật đầu ngoan ngoãn】]

Thầy Khổng sợ mình nói nhiều sẽ làm Thừa Phong khó chịu, hơn nữa thái độ cầu thị của cô khiến ông cảm nhận sâu sắc nỗi khổ làm người cha già.

Từng bước tiến bộ thật sự rất khó, ông cố kiềm chế tính nóng nảy, cố gắng trao đổi tư tưởng với cỗ máy nhỏ này.

Thầy Khổng: [Vậy, em đã làm cách nào để vượt qua bản năng của trí nhớ cơ bắp, tiêu hóa kỹ thuật cải tiến lần này vậy? Có thể chia sẻ với thầy không?]

Câu hỏi này Thừa Phong đã thấy không dưới mười lần, mỗi lần đều không nhịn được mà muốn gửi lại một dấu hỏi.

Diệp Quy Thừa: [So với sinh tồn thì điều đó chẳng là gì cả. Cứ tập thôi ạ]

Thầy Khổng: [Chắc không chỉ chăm chỉ luyện tập thôi chứ? Có phương pháp nào đặc biệt không? Ví dụ phân loại mã lệnh, sắp xếp độ khó gì đó]

Suy nghĩ của nhóm người này luôn khiến Thừa Phong cảm thấy rất kỳ lạ.

Có chút gì đó thiếu thực tế, cố chấp bác bỏ câu trả lời đúng, dù cho công thức "1+1=2" đã bày ngay trước mắt họ.

Diệp Quy Thừa: [Không phải các thầy đã tổng kết rồi sao?]

Thầy Khổng: [Tổ nghiên cứu giảng dạy thực sự đã nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng phản hồi từ sinh viên sau thực hành đều nói không mấy hiệu quả. Điểm số mô phỏng cũng ngày càng phân hóa rõ rệt. Các thầy đã tìm từng sinh viên để trao đổi nhưng tạm thời chưa có kết quả nổi bật]

Dù ai cũng đang tiến bộ, nhưng không thể che giấu tinh thần đi xuống của lớp điều khiển thủ công được.

Khi một người xuất sắc mười mấy năm bỗng được thông báo rằng thực ra mình rất tầm thường, cú sốc này không gì khác ngoài hủy diệt.

Thừa Phong xoa cằm, trầm ngâm nhìn khung chat, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nảy ra một cách so sánh rất tinh tế.

Diệp Quy Thừa: [Nhìn chăm chú một chiếc lá trong một trăm giây]

Thầy Khổng nhìn mười chữ ngắn gọn, ngẫm nghĩ ba giây, cảm thấy có lẽ đây là một loại cảm ngộ rất huyền bí, rất cao siêu, không mang tính khoa học. Đang định bảo rằng dù nhìn một nghìn giây cũng chưa chắc khai sáng, thì ngày hôm sau nhận được tin nhắn mới.

Diệp Quy Thừa: [Nó vẫn chỉ là một chiếc lá]

Thầy Khổng: "..."

Diệp Quy Thừa: [Vậy tại sao không thể tập chăm chỉ hơn? Luyện cật lực vẫn tốt hơn chỉ ngồi nhìn mà ạ 【Nghiêng đầu】]

Thầy Khổng ngớ người, gõ một hàng dấu ba chấm rồi lại xóa. Sau đó gõ một câu hỏi [Chỉ vậy thôi sao?], nhưng trước khi gửi, ông lại di ngón tay lên xóa luôn.

Ông mạnh tay xoa mặt, đẩy cơ mặt cứng ngắc sang hai bên. Ánh sáng mờ lạnh phía sau phản chiếu vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt. Trong lúc tư duy đang rối bời, đồng nghiệp liên lạc khi nãy gửi đến hai tin nhắn.

[Nghĩ kỹ lại, điều bất công nhất trên thế giới này chính là tiến hóa sinh học. Không thể phủ nhận rằng, ngay cả thiên tài cũng có sự chênh lệch rất lớn]

[Một sinh viên của tôi xem xong video, nói rằng tâm trạng suy sụp, khóc mãi không ngừng. Nếu tôi trẻ lại hai mươi tuổi, có lẽ tôi cũng đập nát luôn máy tính rồi]

[Haiz. Ông nói xem, thầy cô như chúng ta có thể làm được gì đây?]

Thừa Phong thấy đối phương cứ hiện trạng thái "đang nhập" nhưng mãi không có gì gửi đến, cô nghi ngờ đóng khung trò chuyện.

Tam Diêu đã cắt ghép lại cảnh Thừa Phong tung đòn cuối cùng dưới góc nhìn của Chung Dật Tiệp, chiếu trên màn hình lớn của quảng trường để phát lặp lại.

Cỗ cơ giáp với lớp vỏ kim loại đen bóng đến cực điểm, phủ ánh sáng vàng nhạt trông như che khuất cả bầu trời từ trên cao lao xuống. Xuyên qua mưa mảnh vụn đá, xuyên qua tiếng pháo nổ gào thét, cuối cùng giành lấy chiến thắng không thể cản phá.

Cư dân mạng nghi ngờ Tam Diêu đã thêm bộ lọc, nếu không, loại cơ giáp từng bị họ khinh thường này không thể nào giống với cơ giáp mơ ước trong lòng họ đến vậy.

Đoạn video ngắn sáu giây, cư dân mạng xem đi xem lại hàng chục lần. Càng xem, họ càng nhập tâm, cứ như thể tên của chính họ được khắc trên cỗ cơ giáp ấy vậy.

Thừa Phong lần đầu tiên ngắm nhìn thao tác của mình từ góc nhìn khác, thưởng thức vài lượt, lén tải về lưu lại. Thấy mọi người vẫn đang háo hức chờ đợi, cô giữ dáng vẻ lạnh lùng, giơ hai ngón tay lên.

Cư dân mạng tranh thủ chụp ảnh chung với cô. Chụp vài tấm rồi, họ hơi không quen với biểu cảm lãnh đạm của cô, bèn nói: "Chị ơi, có thể đừng làm mặt không cảm xúc mà giơ ký hiệu chữ V được không?"

Thừa Phong liếc hai ngón tay của mình, không hài lòng nói: "Tôi không giơ chữ V, tôi đang đếm số."

Một cư dân mạng bên cạnh vươn cổ, lớn tiếng hỏi: "Thừa Phong, tại sao cậu gọi Chung Dật Tiệp là bình hoa vậy? Là do quan hệ riêng tư của hai người không tốt à?"

"... Quên rồi." Thừa Phong nghĩ ngợi một lúc, nói: "Chắc là vì dễ vỡ chăng?"

Cư dân mạng bán tín bán nghi: "Hả?" Vậy ra đồng chí Tiểu Chung cũng giỏi che giấu lắm nhỉ.

Thừa Phong lại nhận được tin nhắn từ bạn bè.

Chung Dật Tiệp xấu hổ tức giận nhắn: [Cô đừng nói bậy! Đám người này sẽ tự bổ não lung tung đấy!]

Thừa Phong bèn bổ sung: "Không phải như các người nghĩ đâu."

Sắc mặt cư dân mạng lập tức phong phú hơn: "Ồ..." Cậu vừa nói thế thì chúng tôi hiểu rồi.

Chung Dật Tiệp nhắn tiếp: [Cô cố ý đúng không! Chỉ thắng cô một trận thôi mà, có cần thiết thế không!]

Thừa Phong nhíu mày.

Trời ơi, mấy người này đúng là khó chiều thật. Cô định thoát mạng, nhưng thầy Khổng, người "đang nhập" suốt nãy giờ dường như cuối cùng cũng tìm lại được ngôn ngữ của mình.

Thầy Khổng: [Giao cho em một nhiệm vụ, được không?]

Sau khi đọc câu sau đó, cơ mặt Thừa Phong hơi căng lại, không mấy vui vẻ.

Hai chữ "Thầy Khổng" đã tung đòn chí mạng: [Có tiền]

Diệp Quy Thừa: [Em làm được!]

Tôn Chấn Hạo, năm nay là sinh viên năm hai đã học mã lệnh điều khiển thủ công không biết bao nhiêu năm.

Cải tiến điều khiển thủ công, anh từng trải qua ba lần, nhưng chưa lần nào khiến anh thất bại như lần này.

Cả một buổi chiều, anh xem đi xem lại đoạn video được đăng trong nhóm lớp suốt hai tiếng đồng hồ, vô định lãng phí thời gian. Khi thanh tiến độ một lần nữa chạy đến cuối, màn hình tối đen lại, anh mới thoát khỏi trạng thái hóa đá. Đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nước lạnh táp vào da, nhiệt độ quá thấp cộng với hơi thở nín lại khiến tiếng tim đập càng lúc càng rõ.

Khi cảm giác choáng váng từ dòng máu dồn lên não gần như đánh gục anh, anh mới chậm rãi tắt vòi nước, dùng khăn giấy lau từng ngón tay một.

Nhiều năm huấn luyện đã khiến đầu ngón tay của Tôn Chấn Hạo phủ đầy những vết chai cứng cáp, các khớp ngón tay cũng nổi bật hơn người thường. Nhưng những đặc điểm này chẳng thể khiến anh trở thành một tay lái cơ giáp thủ công xuất sắc. Anh chỉ là một hạt bụi nhỏ bé bị dòng chảy lớn cuốn đi.

Cùng lắm, anh từng tạo được một vài gợn sóng nhỏ bé trên đỉnh sóng, nhưng rất nhanh đã bị đại dương mênh mông nhấn chìm.

Tôn Chấn Hạo tự cười nhạo mình.

Khoảnh khắc rực rỡ nhất, được mong đợi nhất trong cuộc đời anh, có lẽ là năm anh được nhận vào Liên Đại.

Cậu bạn cùng phòng đeo balo từ ngoài trở về, qua khe cửa nhìn thấy bóng dáng anh, lớn tiếng hỏi: "Cậu thấy thông báo chưa? Sáng mai bảy giờ, Thừa Phong sẽ livestream buổi huấn luyện. Thầy phụ trách còn gợi ý cả lớp mình đi xem. Họ chuyển cả tiết học chuyên ngành xuống tối rồi, cậu nói xem, họ định làm gì thế?"

Tôn Chấn Hạo thầm nghĩ, có gì đáng xem đâu? Những gì Thừa Phong muốn nói đều đã viết hết trong bài hướng dẫn trên diễn đàn Tam Diêu rồi.

Cô đàn em này đúng là cực kỳ đam mê nghiên cứu học thuật.

Thế nhưng, sáng hôm sau, dù cả đêm mất ngủ, Tôn Chấn Hạo vẫn dậy sớm, nhấp vào liên kết buổi livestream.

Tiêu đề buổi livestream được đặt vô cùng khoa trương: 【Hướng dẫn cách vượt qua bản năng! Kỹ thuật cải tiến điều khiển thủ công – Ngày thứ 11】

Vài từ ngữ trong tiêu đề khiến Tôn Chấn Hạo cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, như bị đâm vào mắt vậy.

Nhưng khi nhấp vào, phần giới thiệu livestream lại viết: Giả đấy. Thầy Khổng bắt tôi phải livestream. Tôi bảo không, thầy ấy vẫn cứ ép mãi!

Tôn Chấn Hạo: "??"

Cỗ cơ giáp điều khiển thủ công của Thừa Phong đứng giữa phòng huấn luyện. Vì giờ phát sóng chính thức chưa tới, cô đang vừa đọc bình luận, vừa trò chuyện với người xem.

"Tiêu đề là do quản trị viên viết, không phải tôi... Tôi không biết quản trị viên là ai, họ tự mở livestream này."

Đây là tài khoản chính thức của Liên Đại, để tránh bị cư dân mạng Tam Diêu quấy rối, buổi livestream chỉ công khai nội bộ trên mạng trường.

Dù được thông báo sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, nhưng bây giờ mới sáu giờ rưỡi, số người xem trực tiếp đã vượt quá hai trăm.

Tôn Chấn Hạo vừa định tìm xem quản trị viên là ai thì trên màn hình xuất hiện một thông báo: 【Tổ nghiên cứu kỹ thuật điều khiển thủ công: Mọi người hãy like livestream nhé!】

Khán giả: [Chưa bắt đầu đã xin like? Thế có ổn không?]

Khán giả: [Hôm nay đàn em livestream bao lâu?]

"Thầy Khổng nói có thể livestream đến tối." Thừa Phong hỏi lại, "Chẳng lẽ buổi tối các cậu không cần huấn luyện sao?"

Khán giả: [Một ngày cô phải luyện tập bao lâu?]

"Mấy ngày gần đây, tôi thường luyện từ 5 giờ sáng đến khoảng 1 giờ đêm. Trừ thời gian lên lớp và ăn uống, còn lại đều có thể tập luyện. Lịch học của tôi khá dày, mỗi ngày chắc cũng không dưới 8 tiếng."

Thừa Phong ngồi trong buồng lái, không ai thấy được biểu cảm của cô, nhưng nghe giọng nói thì rõ ràng mang theo chút uể oải và lười biếng, như thể cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Nhưng tôi khuyên các cậy cứ mỗi mười ngày thì nghỉ nửa ngày, vì sẽ rất mệt."

Khán giả: [???]

Khán giả: [Ngón tay không đau sao?]

"Cũng ổn." Thừa Phong nhanh trí trả lời. "Thỉnh thoảng có thể lười một chút. Hoặc đến phòng y tế nhờ người ta mát xa."

Khán giả: [???]

Khán giả: [Cô nói đến bác sĩ Lâm à? Mấy mạng mà dám làm vậy?]

"Bác sĩ Lâm rất tốt bụng." Thừa Phong ngáp một cái, giọng đều đều, "Tôi mở buổi tập đây. Nếu không bắt đầu, tôi sẽ ngủ mất."

【Tổ nghiên cứu kỹ thuật điều khiển thủ công gửi bạn một bình dinh dưỡng】

Tôn Chấn Hạo tăng âm lượng lên, chuẩn bị nghe cô chia sẻ kinh nghiệm, dù anh nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không áp dụng được gì.

Chỉ nghe thấy giọng Thừa Phong uể oải vang lên: "Hôm nay tôi cảm thấy trạng thái rất tốt nên tập hai nhóm mã lệnh cơ bản. Phần hậu cắt, hôm nay nhất định phải học xong hậu cắt!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.