(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh quay cứu hộ như một bộ phim kinh dị.
Ra khỏi thang máy, Tống Trưng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Em cá luôn đấy! Cảnh vừa rồi mà cắt ghép vào bất kỳ bộ phim ma nào cũng không hề lạc quẻ!"
Hai má cậu đỏ lên, bị sóng nhiệt trước đó làm bỏng nhẹ khiến cậu không ngừng muốn gãi chỗ ngứa trên mặt. Nhưng cậu không dám manh động, tay vẫn giữ chặt súng, ánh mắt liên tục quét qua hai bên đầy cảnh giác.
Cách bài trí ở đây hoàn toàn khác với tầng trên. Không có bản đồ, họ chỉ có thể mò mẫm tiến lên.
Trong phạm vi ánh sáng chiếu tới, có thể thấy không gian này mang phong cách lạnh lẽo. Tường, đồ nội thất đều có màu kim loại đơn điệu, băng giá. Không có cây xanh, thay vào đó là những mẫu vật và mô hình kỳ dị.
Nếu không chú ý, chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ để tạo thành bóng ma tâm lý.
Khi anh tài xế dùng súng tiểu liên bắn vỡ cánh cửa kính chắn trước mặt, đèn hành lang bất ngờ bật sáng. Ánh sáng mạnh lâu ngày không thấy chiếu xuống từ trên cao khiến những binh lính đang tập trung cao độ bỗng rùng mình.
Tống Trưng dựng hết da gà: "... Má, đúng là nói gở mà linh thật!"
Trịnh Nghĩa than thở: "Im miệng được không, tất cả bầu không khí này là do cậu tạo ra đấy!"
Tống Trưng ấm ức: "Chị à, cái anh này không thân thiện chút nào!"
Trịnh Nghĩa gần như căng thẳng đến cực điểm, cầm súng đứng cạnh một kệ gỗ tìm kiếm manh mối, đầu không ngẩng lên: "Anh còn có thể tàn nhẫn hơn đấy."
Thừa Phong chẳng mảy may hứng thú với hàng mẫu động thực vật trên kệ mà nhòm qua cửa vào phòng thí nghiệm bên trong.
Tống Trưng và cậu bạn của mình thì lục lọi bừa bãi trên bàn làm việc, như thể tin chắc nơi này có thông tin quan trọng.
Trịnh Nghĩa quay lại, thấy mọi người đứng tản ra bèn nhắc nhở: "Trông chừng cửa, đừng mải tìm đồ. Người bên kia có thể đến bất cứ lúc nào đấy. Nếu có thể, cố bắt sống một người, chúng ta cần thẩm vấn."
Tống Trưng ngoan ngoãn đáp: "Rõ."
Lời chưa dứt, trần nhà trên đầu Trịnh Nghĩa đột nhiên nứt toác. Anh kháng lại bản năng ngẩng đầu nhìn, co rụt cổ lại, lùi thẳng ra sau, nhưng vẫn bị đống đổ nát đập trúng người.
Trịnh Nghĩa quỳ một chân trên đất, đầu óc choáng váng. Đang định đứng dậy thì một bóng đen nhanh nhẹn từ lỗ thủng lao xuống, giáng một cú đạp thẳng vào lưng anh, khiến anh rên rỉ đau đớn rồi ngã phịch xuống.
Mọi người sợ hãi nhìn về phía anh. Tống Trưng hét lớn, giương súng định bắn nhưng kẻ đột nhập đã nhanh chóng lẩn sau bàn làm việc khiến cậu không thể nhắm bắn.
Thừa Phong chuẩn bị hỗ trợ thì thoáng thấy một bóng đen lướt qua trong phòng thí nghiệm. Cô lập tức chuyển hướng súng, bắn về phía đối phương.
Bức tường bên trong không rõ làm từ chất liệu gì, nhưng viên đạn của cô chạm vào phát ra tiếng va chạm sắc bén. Trong ánh sáng, cô bắt gặp một tia lửa lóe lên, lập tức nhận ra tường ở đây có khả năng phản xạ đạn.
Hàng ngàn lời chửi rủa lướt qua trong đầu Thừa Phong, nhưng ngoài đời chỉ trôi qua chưa đầy một cái chớp mắt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một viên đạn lạc sượt qua má cô, lao về phía sau.
Tim Thừa Phong như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cô gập người, chuẩn bị phản công, nhưng chưa kịp tích đủ lực, kẻ địch đã lao đến trước mặt, tung một cú đá ngang, hất văng khẩu súng khỏi tay cô.
Cú đá trúng thẳng khuỷu tay, ánh mắt cô lướt qua, bắt gặp cặp chân rắn rỏi của đối phương. Những cơ bắp căng tràn sức mạnh nổi rõ qua lớp quần quân đội.
Kẻ địch có thân hình gấp đôi cô, nắm tay lớn như cái đầu cô, bóng của hắn đủ để bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Cô không thể so bì sức mạnh bùng nổ ấy.
Cơn đau giả lập lan đến não bộ. Theo quán tính, Thừa Phong bị ném mạnh vào tường.
Tiếng "rầm" vang lên như sấm nổ. Cả thế giới của cô chợt trở nên cực kỳ ồn ào.
Bên tai là tiếng thét giận dữ của Tống Trưng và âm thanh sắc bén của lưỡi dao xé gió. Thừa Phong vội lăn sang một bên, tránh được nhát dao đâm thẳng xuống. Lưỡi dao chỉ cách má cô chưa đến 5cm.
"Phía sau!"
"Nổ súng đi! Đừng do dự!"
Bên ngoài vang lên tiếng súng và tiếng hàng hóa bị đổ tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Thừa Phong chộp lấy cổ tay kẻ cầm dao, cố tước vũ khí của hắn.
Nhưng sức mạnh áp đảo của đối phương không cho phép điều đó xảy ra. Hắn tiện tay nhấc bổng cô lên, giống như vung một bao cát, rồi đập mạnh cô vào tường.
Thừa Phong cảm thấy khí huyết trong người dồn ngược, lồng ngực như bị ép cạn khí. Dù nhắm hay mở mắt, trước mắt cô chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Những người chứng kiến đều nghĩ cô không qua khỏi. Tứ chi của cô mềm nhũn, gần như bất động.
Dù kẻ địch đã bị giảm sức mạnh trong mô phỏng, nhưng với nền tảng là lính đặc nhiệm chuyên nghiệp, hắn vẫn vượt trội hơn cô về khả năng đấu tay đôi.
Máy quay lia tới khuôn mặt Thừa Phong, cho cô một cảnh quay cận mặt.
Trong suốt hai cú tấn công mạnh mẽ, cô không kêu lên một tiếng, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn để lộ chút đau đớn không thể che giấu.
Làn da tái nhợt không còn chút máu, trán đầy mồ hôi lạnh, các mạch máu nổi rõ lên do cô cắn chặt răng.
Hàng mi khẽ cụp xuống, bóng đổ tạo nên chút âm u nhưng không che giấu được ánh mắt sắc lạnh và hung dữ từ sâu trong đôi mắt.
Giáo quan hít một hơi lạnh, bất giác nghĩ lẽ nào người máy chiến đấu đã dạy cô những điều này?
Sự hiếu chiến và ý chí không khuất phục dường như khắc sâu trong xương tủy cô. Như một con sói hoang lang thang giữa bãi săn đẫm máu, càng cận kề cái chết càng cố gắng vùng vẫy cắn một nhát cuối cùng.
Giáo quan vừa không đành lòng tiếp tục nhìn, vừa cảm thấy mọi chuyện có lẽ chưa kết thúc.
Trong tình thế sinh tử, Thừa Phong bất ngờ bật sức mạnh, xoay người nhảy lên, tiếp tục siết chặt cánh tay phải của đối phương, hai chân quấn chặt lấy cổ hắn.
Cả hai cùng ngã xuống đất. Người đàn ông giáng những cú đấm mạnh, nhưng Thừa Phong lại không hề buông tay.
Trong trận chiến giữa ý chí sinh tồn nguyên thủy, cả NPC lẫn người máy đều bộc phát sự hung hãn đầy hoang dã.
Cuối cùng, vì điểm yếu bị bóp nghẹt, NPC ngừng hoạt động trước.
Thừa Phong thở hổn hển, đợi nhịp tim ổn định lại mới nhận ra xung quanh cũng đã yên tĩnh.
Cô cố ngẩng đầu, nhưng cảm giác đầu nặng như chì, bèn dùng tay vịn vào tường để đứng dậy, nhìn quanh khung cảnh hỗn loạn.
"Thế nào rồi?" Cô cất giọng khàn đặc, hỏi: "Ai còn sống điểm danh đi."
Trịnh Nghĩa giơ tay. Anh vẫn còn thở, nhưng bị thương nặng ở lưng, không thể đứng dậy.
Anh bạn của Tống Trưng đã hy sinh anh dũng trong trận chiến. Anh tài xế thì trúng một phát đạn vào tay, máu thấm qua lớp vải đen chảy thành dòng trên sàn.
Thừa Phong cúi xuống nhặt chiếc mũ rơi giữa trận chiến, ngón tay run rẩy chỉnh lại.
Anh tài xế bước qua cô, bồi thêm hai nhát dao vào kẻ nằm trên đất, sau đó mới yên tâm ngồi xuống nghỉ.
Đến giờ, người duy nhất còn đầy máu, đầy mana là Tống Trưng.
Hy vọng của cả đội.
Anh tài xế đập tay xuống đất, nhắc nhở: "Nhớ bồi thêm nhát cuối, đàn em. Đã xem phim truyền hình chưa? Những kẻ không bị kết liễu tử tế sẽ bật nắp quan tài quay lại đấy."
Thừa Phong không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu qua loa.
Trịnh Nghĩa đang đau đến nghiến răng, nằm bò trên sàn lạnh lẽo, thở dài oán trách: "Quay về tôi sẽ gửi đơn khiếu nại cho Tam Diêu. Cài đặt cảm giác đau hiện tại quá chân thật, làm ảnh hưởng lớn đến những nhân tài tương lai của đất nước!"
"Aaaaa..." Tống Trưng lau mặt, giọng run rẩy: "Em tưởng trận này là tiêu luôn rồi."
Thừa Phong cười lạnh, chỉ vào mình: "Chừng nào tôi còn đứng được, sẽ không có vòng thứ ba."
"Chị, xin chị đấy!" Tống Trưng gần như quỳ xuống: "Đừng nói những câu kiểu thiết lập mục tiêu như vậy được không? Chị làm em sợ chết khiếp!"
Thừa Phong cúi xuống kiểm tra cơ thể. Phần lớn là chấn thương bên trong, còn ngoài da thì không nghiêm trọng lắm.
Cô lấy thuốc ra từ ba lô, xử lý vết thương cho anh tài xế.
Trịnh Nghĩa gọi to: "Đàn em, lại đây bắn anh một phát, anh muốn làm khán giả cao cấp."
Tống Trưng chạy tới, do dự hỏi: "Bắn đồng đội? Liệu có bị trách không?"
"Cậu không phải là xạ thủ hỗ trợ à? Nhát gan thế?" Trịnh Nghĩa bực bội: "Nếu anh còn có thể tự sát, anh đã dành viên đạn này cho kẻ địch rồi! Nhưng cậu xem anh đây có thể làm được không?!"
Cảnh tượng vốn dĩ nên bi tráng này lại bị mấy người nói đùa đến mức mất cả không khí.
Tống Trưng nhắm mắt bắn tiễn đồng đội mình, sau đó chỉ vào bên trong: "Giờ chắc không còn nguy hiểm nữa chứ?"
Thừa Phong nói: "Tự cẩn thận đi." Con nhỏ phải học cách tự lập thôi.
Tống Trưng đáp lại đầy cô đơn, ôm súng chạy vào phòng nghiên cứu.
Thừa Phong và anh tài xế ngồi dựa vào nhau, bàn về hệ thống cảm giác đau của Tam Diêu. Sau năm phút, vết thương của anh ta vẫn không ngừng chảy máu, còn vết xước nhỏ trên mặt Thừa Phong cũng chẳng lành lại.
Câu chuyện khô khan kết thúc, hai người lấy kim tiêm cầm máu ra tiêm một mũi.
Mười phút nữa trôi qua, Thừa Phong nghĩ người đàn anh thứ hai của mình chắc cũng không qua nổi, bỗng dưng chẳng biết nên thương ai hơn.
Tống Trưng từ bên trong chạy ra, báo cáo đầy phấn khởi: "Bên trong không còn nguy hiểm, nhưng tôi tìm được một cái xác, có lẽ là một manh mối quan trọng—"
Cậu trợn mắt, hét lên: "Chuyện gì thế này?"
"Không cầm máu được. Trong nhiệm vụ này không cho đông máu." Thừa Phong xua tay: "Đừng để ý, giờ chỉ còn hai chúng ta thôi."
"Trời ạ." Tống Trưng cảm thấy tương lai mịt mờ: "Quá thảm rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");