(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Các đàn anh năm hai đã quen thuộc với việc vượt qua các nhiệm vụ trong Tam Diêu, vì thế bọn họ phớt lờ các NPC và tiến thẳng đến quầy tư vấn.
Những chàng trai cao 1m85 đeo ba lô quân dụng, mang vũ khí hạng nặng, chỉ cần đứng yên cũng đã tạo ra áp lực lớn, chưa kể đến dáng vẻ hùng hổ khi họ bước đi.
Dù trên quân phục của họ có thêu biểu tượng đồng minh, nhưng vì không xác định rõ danh tính, những người xung quanh vẫn tránh né, không dám đến gần.
Tuy nhiên, khi đứng giữa đại sảnh trống trải, cả nhóm thực sự không biết phải bắt đầu tìm kiếm như thế nào.
Vắc xin được lưu trữ ở đâu? Triệu chứng cụ thể của virus là gì? Nơi nghiên cứu tác nhân sinh học nằm ở bệnh viện số 2 này sao?
"Phải làm sao đây?" Mọi người lúng túng hỏi nhau.
Ban đầu họ nghĩ rằng sau khi đến được tọa độ quan trọng, nhiệm vụ sẽ tự động cập nhật tiến trình mới, nhưng xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
"Lần này bản đồ có rất nhiều NPC thông minh, điều đó cho thấy họ có khả năng tương tác. Chắc chắn Tam Diêu sẽ khuyến khích người chơi khám phá cốt truyện thông qua môi trường xung quanh. Vì vậy hãy chủ động nói chuyện với họ, thu thập thông tin liên quan đến bệnh viện." Thẩm Đạm suy nghĩ rồi nói: "Em sẽ phụ trách khu vực tầng một. Các anh lên tầng trên hoặc khu nội trú tìm kiếm. Bất cứ thông tin khả nghi nào cũng cần báo cáo để cả đội cùng phân tích."
"Được rồi."
Các đàn anh đầu óc vẫn mơ hồ chia nhau tản ra.
Nếu phải tìm NPC quan trọng thì cả bệnh viện hiện tại có đến hàng trăm bệnh nhân và nhân viên y tế. Hệ thống đâu có đánh dấu chấm than trên đầu họ để làm gợi ý, việc hỏi từng người một sẽ mất cả thế kỷ mất.
Hơn nữa, nội dung câu hỏi cũng khó đoán.
Sau khi cúp điện, nhiều thiết bị và phương pháp điều trị không thể thực hiện, một số bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch như những quả bom có ngòi sẵn sàng phát nổ khi có ai đó đến gần.
Đặc biệt ở tầng bốn và năm, khi vài đàn anh lên đó đã thấy có bệnh nhân được phủ vải trắng nằm giữa hành lang. Các bác sĩ bị bao vây ở một góc, khuôn mặt gần như sụp đổ, cố gắng giải thích điều gì đó với những người phía trước.
Lần này NPC của Tam Diêu được thiết kế quá chân thực. Dù biết rằng đây chỉ là một trò chơi nhưng những ánh mắt dõi theo, tiếng khóc kìm nén và nỗi buồn bất lực đều khiến người ta nổi da gà.
Những ánh mắt phức tạp bám dính trên người họ như những lưỡi dao sắc nhọn, bóp nghẹt không gian sống khiến hành lang vốn đã dài và tối càng trở nên ngột ngạt.
Chỉ mới lướt qua một khu kiểm tra, Lý Thanh đã cảm nhận áp lực tâm lý nặng nề, khó giữ được thái độ thờ ơ như một người ngoài cuộc. Anh sợ có bệnh nhân lao tới cầu xin anh đưa họ rời khỏi đây.
"Anh nổi hết da gà rồi." Lý Thanh thì thầm. "Ai tìm kiếm khu bệnh nặng đây? Không khí ở đây nặng nề quá, làm sao mà hỏi chuyện chứ? Vừa hỏi là họ khóc, chẳng có cách nào cả."
Một đàn anh khác cũng bị ảnh hưởng, giọng nặng nề hỏi: "Tại sao lại mất điện? Chẳng phải bệnh viện đều có máy phát điện sao?"
Thừa Phong đáp qua bộ đàm, giọng nghe có vẻ xa xôi: "Có lẽ toàn bộ hệ thống điện đã bị phá rồi. Giờ anh còn định sửa chữa à? Anh bên khoa kỹ sư điện à?"
Lý Thanh cứng họng.
Thẩm Đạm hỏi: "Tại sao phải phá hoại hệ thống điện chứ? Để ngăn chúng ta phát hiện điều gì à? Dữ liệu ở đây? Hồ sơ bệnh nhân?"
Thừa Phong trầm ngâm: "Đa phần là vậy. Đừng đánh giá cao lòng nhân từ của kẻ địch."
Lý Thanh tựa vào tường, do dự nói: "Vậy chúng ta vẫn phải sửa chữa à?"
Thừa Phong: "Không phải theo hướng đó đâu, không đủ thời gian."
Cả nhóm im lặng. Dù có suy nghĩ hay không suy nghĩ đều phải thúc đẩy bộ não hoạt động một cách mù quáng.
Tiếng ồn từ phía ai đó bất ngờ nổi lên trong kênh liên lạc.
Thẩm Đạm hỏi: "Sao ồn vậy?"
Tống Trưng la lên: "Vì tôi đang làm việc đấy!"
Theo gợi ý của Thừa Phong, Tống Trưng tập hợp bệnh nhân để tiến hành hỏi chuyện.
Những người dân trốn trong góc ngay lập tức ùa ra khi nghe tin, vây quanh họ.
Tống Trưng vừa phải xoa dịu cảm xúc của mọi người, vừa sắp xếp điều trị khẩn cấp cho những bệnh nhân nặng, lại phải hỏi các vấn đề liên quan đến nhiệm vụ. Không chỉ đơn giản là kiệt sức, đến cả não cậu cũng như sắp nổ tung vì phải xử lý quá nhiều thông tin.
Trong mắt người dân, quân nhân dường như là người toàn năng, mặc dù cậu chẳng biết gì về y tế.
Dù là một người giỏi giao tiếp, nhưng tình huống này cũng vượt xa khả năng chịu đựng của cậu.
Tống Trưng quay lại, không còn thấy bóng dáng Thừa Phong nữa, điều này khiến cậu cảm thấy bất an, liên tục hỏi qua kênh liên lạc: "Chị ơi, chị có phát hiện gì không?"
Thừa Phong đứng ở lối ra của khu cấp cứu, không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "Bên cậu có tìm được bệnh nhân nào nhiễm bệnh với triệu chứng giống trước đó không?"
"Không có."
"Bên tôi cũng không."
"Phòng truyền nhiễm tôi chưa vào, nhưng bệnh viện số 2 này không thể tự ý cho một nhóm bệnh nhân cách ly xuất viện được. Tôi vừa hỏi qua rồi, bệnh nhân nói cổng bệnh viện đã bị phong tỏa từ rất sớm, trước đó bên ngoài đánh nhau rất ác liệt, không mấy ai dám ra ngoài, trừ một số người đến lánh nạn. Những bệnh nhân chúng ta gặp trên đường có lẽ không phải rời đi từ đây." Thừa Phong trầm ngâm: "Chuyện này có gì đó không ổn."
Tống Trưng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Tầm nhìn Thừa Phong lang thang khắp nơi, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào bị bỏ sót. Tuy nhiên, với các thông tin hiện có, cô không đủ cơ sở để củng cố giả thuyết của mình và cũng không biết nên diễn đạt thế nào.
"Linh cảm." Thừa Phong nói. "Tôi nghi ngờ bệnh viện số 2 không phải là địa điểm trọng yếu của nhiệm vụ."
Đây không phải là một tin tốt, bởi đến hiện tại, họ chỉ có duy nhất một tọa độ này.
Hơn nữa, nhóm đã tiêu tốn rất nhiều thời gian tại đây.
Thừa Phong quay người định trở lại, nhưng khi nhìn thoáng qua góc tường, cô chợt dừng lại, đi vài bước rồi nghi hoặc quay đầu nhìn kỹ hơn.
Bên cạnh chậu cây xanh là một thùng rác màu xanh, giữa thùng rác và chậu cây có một tấm bìa trắng nhỏ tựa vào tường, không dễ nhận ra.
Tấm bìa cả về màu sắc lẫn kích thước gần như hòa lẫn vào khung cảnh xung quanh và được che khuất bởi những tán lá to của chậu cây. Nếu không để ý kĩ, cô đã bỏ qua nó.
Do bệnh viện bị phong tỏa và mất điện, công tác vệ sinh không được thực hiện, rác vẫn chưa được dọn.
Thừa Phong nhanh chóng bước tới, lật tấm bìa lên xem.
Mặt trước tấm bìa được viết bằng bút đỏ, nội dung là một lời tố cáo. Đoạn văn nói rằng sau ca phẫu thuật, chồng của người viết được thông báo đã tử vong. Tuy nhiên, trước khi gia đình được nhìn thấy thi thể, bệnh viện đã liên hệ với nhà tang lễ để tiến hành hỏa táng, một hành động kỳ lạ.
Gia đình nghi ngờ đây là một vụ tai nạn y khoa và yêu cầu bệnh viện cung cấp báo cáo chứng thực.
Một thứ như thế này được đặt ở vị trí đặc biệt như vậy rõ ràng là một manh mối quan trọng. Thừa Phong giơ tấm bìa lên và lớn tiếng hỏi: "Cái này là gì? Có ai biết không?"
"Một vụ gây rối trong bệnh viện." Một NPC giơ tay đáp, "Sau đó, bảo vệ đã đưa người đó đi rồi."
"Lại còn có vụ gây rối?" Lý Thanh ngạc nhiên nói, "Xem ra thiết kế vị diện bệnh viện này khá đầy đủ đấy."
Tống Trưng đang bận đến mức quay cuồng, chen vào một câu: "Gây rối thì sao? Mà chị này, chị nghĩ liệu nơi này có tầng hầm hoặc thứ gì đó không? Chúng ta có nên thay đổi hướng điều tra không?"
Thừa Phong mím chặt môi, cảm thấy cổ họng khô rát. Cô nuốt nước bọt thật mạnh, sau đó cao giọng nói: "Có lẽ chúng ta thực sự đã tìm nhầm chỗ. Mục tiêu cứu hộ không ở bệnh viện số 2."
Nghe giọng nói nghiêm trọng của cô, cả nhóm nổi da gà, cảm giác về một điềm gở bất ngờ trỗi dậy.
Thừa Phong tiếp lời: "Nếu nói về nhiễm bệnh, hiện tại hơn nửa thành phố đã tiếp xúc với virus, nhưng cho đến giờ mọi người vẫn chưa có triệu chứng rõ rệt. Điều đó có nghĩa là tốc độ phát bệnh không nhanh. Những bệnh nhân đó, không ngoài dự đoán là những người nhiễm đầu tiên, đã được đưa ra từ viện nghiên cứu virus.
Tình trạng cơ thể họ rất tệ, chỉ dựa vào việc đi bộ thì khó có thể từ vị trí của bệnh viện đi xa đến vậy. Nhưng họ lại mang theo các vật dụng liên quan đến bệnh viện số 2, rất có thể để nhắc nhở chúng ta."
Cô liếm môi.
"Nếu suy đoán theo hướng tiêu cực, bệnh viện này có khả năng đã bị xâm nhập. Một số nhân viên bí mật chuyển bệnh nhân phù hợp đến viện nghiên cứu để tiến hành các thí nghiệm trái phép. Vì vậy, các manh mối đều hướng về nơi này."
Một đàn anh cười gượng: "Không... không thể nào chứ?"
Kẻ thù sẵn sàng sử dụng tác nhân sinh hóa, dường như chẳng có việc gì là chúng không dám làm.
Một cảm giác lạnh sống lưng bò dần lên từ cột sống của mọi người.
Khi cả nhóm vẫn đang cân nhắc khả năng của logic này, giao diện chính đột nhiên bật lên một thông báo rõ ràng.
【 Cứu hộ khẩn cấp! Nhiệm vụ thất bại! 】
Cả nhóm đều sững sờ.
"Gì? Kết thúc rồi sao? Chúng ta còn chưa bắt đầu mà? Nhiệm vụ này khó đến mức nào vậy?"
"Thời hạn nhiệm vụ ngắn ngủi thế mà không có chút gợi ý nào hết?"
"Lại xảy ra chuyện gì sao? Tam Diêu, các người đang làm cái gì thế?"
Mặt Thừa Phong tái mét.
Ngay sau đó, thông báo thứ hai bật ra.
【 Vòng chơi thứ hai sẽ bắt đầu sau một phút, vui lòng chuẩn bị tải lại. 】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");