(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong luôn nhanh chân hơn người khác một bước. Khi các tân sinh viên lần lượt thoát khỏi hệ thống, muốn tìm cô để bàn luận về triết lý cuộc sống, cô đã nhanh chóng hớn hở rời khỏi tòa nhà giảng dạy.
Giáo quan đã soạn trước cả đống lý lẽ, chuẩn bị khuyên nhủ cô một cách tế nhị để cô sửa đổi câu tuyên bố của mình, nhưng khi gặp cô, ông đột nhiên đổi ý.
Bọn thua trận của Quân đoàn 1 mà còn dám hái sao trên trời thì đầu bảng của Liên Đại có hoài bão lớn một chút thì có gì sai?
Cầm trong tay bảng điểm huấn luyện đã xuất ra, giáo quan băng qua đường, đi vào khu sinh hoạt. Khi ngẩng lên từ màn hình quang não, ông nhìn thấy Hạng Vân Gian, người lao động miễn phí xuất sắc nhất của Liên Đại.
Anh mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, chân đi dép lê, bước đi chậm rãi. Nổi bật nhất là con cú trắng nhỏ anh đang cầm trong tay trái.
Giáo quan tiếp cận từ phía sau, nghe thấy Hạng Vân Gian hỏi với vẻ đầy hứng thú: "Mày có hội chứng ám ảnh gắn bó như chim non không?"
Con cú bị anh nắm cổ, cố gắng vỗ cánh nhưng không thành công. Đôi mắt tròn xoe nhìn quanh khiến nó trông vừa ngốc nghếch vừa hài hước. Nó trả lời: "Người máy không có chức năng đó."
Giáo quan cảm thấy đoạn đối thoại này thật sự có chút quen thuộc.
"Bây giờ mày là một con chim," Hạng Vân Gian nói, "Mày có thể làm được."
Con cú nhỏ phát âm có chút ngắt quãng, khiến mọi lời chế nhạo của nó đều mang theo hiệu ứng gây ức chế tự động: "Ngài đang nói về nằm mơ à, thưa ngài?"
Đương nhiên, một người máy trí tuệ thông thường không nên có những chức năng như thế này.
Hạng Vân Gian nhấc nó lên một chút, mắt liếc xuống, cười khẩy: "Tao nghĩ mày hẳn là rất quen thuộc với quy trình tiêu hủy người máy đấy."
Con cú nhỏ đáp lại: "Rất tiếc, thưa ngài. Mã nguồn của tôi được hoàn thành cách đây hơn một trăm năm. Trong cơ sở dữ liệu hiện tại không có bất kỳ tài liệu nào về quy trình tiêu hủy lõi. Ngài có muốn tôi gợi ý các nội dung như "Ba địa điểm tiêu tiền không thể bỏ qua", "Gọt táo không đứt vỏ", hay "Cách phát âm chính xác trong tiếng Trung" không?"
Giáo quan bất giác "hửm" một tiếng. Không biết nên phàn nàn về sở thích kỳ lạ của Hạng Vân Gian, ngay cả với robot trí tuệ cũng phải trêu đùa một chút hay nên khen ngợi cơ sở dữ liệu của con robot này thật độc đáo và kỳ lạ đây.
Hạng Vân Gian khẽ cười lạnh.
Anh nghĩ may mà con người máy chiến đấu này bị hỏng sớm, nếu không, Thừa Phong có lẽ đã lệch lạc thành một cái cây mọc nghiêng rồi.
Anh hơi do dự, không biết có nên trả lại món đồ nhỏ này cho Thừa Phong không.
Khi đến trước ký túc xá nữ sinh, Hạng Vân Gian dừng lại, đặt con cú xuống đất. Đang định dùng mũi chân đá nó một cái thì con chim trắng nhỏ đã lao đi "tách tách tách", chạy như bay về phía tự do.
Giáo quan: "..."
"Đồng chí, thả robot trí tuệ vào ký túc xá nữ sinh là phạm pháp đấy." Ông đặt tay lên vai trái của Hạng Vân Gian, nói: "Cậu như vậy là tôi phải bắt cậu rồi."
Hạng Vân Gian quay đầu lại, ngón tay cái chỉ vào trong, nói: "Em không dạy nó ngoan ngoãn hiếu thảo đến thế này. Rõ ràng đây là đồ của Thừa Phong mà."
Thừa Phong đang nằm trên giường xem lại bộ sưu tập các trận đấu cơ giáp năm ngoái. Trong âm thanh của pháo đạn bắn qua lại, bỗng xuất hiện vài tiếng gõ nhịp nhàng.
Cô bước ra mở cửa, không thấy ai cả. Đang thò đầu ra ngoài nhìn quanh thì chân phải bị một thứ gì đó va vào.
Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy con cú nhỏ vừa gây chuyện. Nó điềm nhiên bước ngang qua người cô, tiến vào phòng, chọn một góc rồi ụp cái mông xuống, chuyển sang chế độ chờ.
Thừa Phong hít một hơi, đi theo nó vào trong, cúi xuống nghiên cứu nó thật kỹ. Thấy nó nhắm mắt, im thin thít, cô đưa tay chọc vào đầu nó.
"Ê?"
Khi một ảo tưởng nào đó bỗng trở nên sống động, Thừa Phong nhận ra hệ thống ngôn ngữ hiện tại của cô không đủ để diễn tả cảm xúc này.
Có thể là sự phấn khích tột độ, cũng có thể là những cảm xúc khác hòa trộn. Dù gì đi nữa, trong suốt 18 năm qua, cô hiếm khi trải qua điều gì tương tự như vậy.
Nếu phải miêu tả, cảm giác đó có lẽ giống như pháo hoa nở rộ trên mặt hồ yên tĩnh, ánh sáng rực rỡ vương vãi cả bầu trời lẫn mặt nước.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới này dường như đạt tới một vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết.
Thừa Phong nằm sấp xuống sàn, gõ nhẹ vào đầu nó, gọi lớn hơn: "Ê!"
Con cú nhỏ trợn tròn mắt, đáp lại: "Vâng, tôi đây. Thiết bị thu âm đã hoàn chỉnh, xin mời nói."
Thừa Phong lại im lặng, vừa đung đưa chân vừa nghịch cánh của nó. Không biết lông vũ được làm từ chất liệu gì mà cảm giác rất mềm mượt, trơn láng, khiến người ta rất muốn chạm vào.
Trên đường trở về, Hạng Vân Gian soạn hai tin nhắn.
Hạng Vân Gian: [Hướng dẫn sử dụng đã gửi vào email của nhóc, cách bảo hành cũng ở trong đó. Khi nào rảnh thì xem qua]
Hạng Vân Gian: [Lõi đã hỏng, dữ liệu bị mất một phần. Ngoài ra, một số chương trình hoạt động không phù hợp với tiêu chuẩn của Liên minh cũng đã bị xóa]
Hạng Vân Gian: [Tuy nhiên, trí tuệ của nó cao, khả năng học hỏi rất tốt. Cần gì thì nhóc có thể dạy nó]
Thừa Phong không trả lời ngay, khoảng nửa tiếng sau mới gửi lại cho anh một bức ảnh.
Trong ảnh, Thừa Phong đang ngồi xổm trong góc phòng, còn bé cú đứng trên đầu tủ đầu giường. Một người một cú ép sát mặt nhau, ánh mắt hướng về phía máy ảnh, để lộ nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất đi sự lịch sự, trông như bị ép phải chụp ảnh chung.
Hạng Vân Gian bật cười, trả lời cô bằng một sticker khen ngợi.
@ a i k h i e t
Sáng hôm sau, địa điểm tập trung vẫn là sân vận động.
Không biết chiều hôm qua họ đã luyện tập những gì mà cả đám người trông vô cùng rã rời. Không chỉ mất đi sức sống của tuổi trẻ, mà ngay cả tư thế đứng cũng xiêu vẹo. Chân không duỗi thẳng, lưng không ưỡn được, ánh mắt thì trống rỗng, chẳng khác gì một bầy khỉ đã đánh mất hy vọng vào cuộc đời và tự nguyện thoái hóa.
Giáo quan đứng trên khán đài, cười tươi vẫy tay với đám sinh viên phía dưới, thúc giục: "Xếp hàng đi, nhanh lên nào."
Mọi người theo vị trí ngày hôm qua đứng thành bốn hàng, sau khi điểm danh xong, Thẩm Đạm giơ tay phải, hô to: "Báo cáo! Hôm nay thắng xong có được nghỉ buổi chiều không ạ?"
"Không có cái quy trình đó nữa đâu." Giáo quan tựa vào lan can, tiếc nuối nói, "Bị người ta tố giác rồi, suýt nữa thì tôi cũng bị phạt. Nên hôm nay mọi người ngoan ngoãn mà tập luyện."
Anh ta chỉ tay về phía Thẩm Đạm và Thừa Phong: "Hai người tự kiểm điểm đi."
Ánh sáng trong mắt Thẩm Đạm vụt tắt. Cô ấy nắm lấy cổ tay đang quấn băng, sẵn sàng rút khỏi buổi huấn luyện với lý do chấn thương bất cứ lúc nào.
Thừa Phong quay đầu, thầm nghĩ chuyện này liên quan gì đến cô? Cô luôn đi con đường của một công dân tuân thủ pháp luật mà.
Lớp trưởng hỏi: "Thưa giáo quan, hôm nay có bài tập gì ạ?"
Giáo quan suy nghĩ một lúc, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hòa bình hơn hôm qua."
Gương mặt trẻ trung của anh ta dường như không đáng tin chút nào, chỉ còn thiếu hai chữ "lừa đảo" được viết lên đó.
Đám sinh viên thậm chí còn nghi ngờ, làm giáo quan ở Liên Đại, nói lời tử tế có phải là phạm pháp không. Nếu không thì làm sao lại xuất hiện một đám người vô liêm sỉ như thế này.
Xem như là nói ngược lại, vài sinh viên đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mở miệng rên rỉ: "A!"
Giáo quan gõ vào lan can, quát: "Tiết kiệm sức lực đi, đừng la hét như bị vay nợ nữa."
Một sinh viên than thở: "Giáo quan, bọn em thật sự không chạy nổi nữa rồi! Sáng nay vừa tỉnh dậy đã tưởng mình sắp lìa đời, xin hãy cho chúng em chút không gian để thở đi ạ!"
Giáo quan bán tín bán nghi: "Không đi phòng y tế à?"
Cả đám khoa trương hét lên: "Người đông quá, cơ bản không xếp được hàng!"
"Ăn tối xong là em mệt đến ngất luôn!"
"Được rồi, được rồi." Giáo quan làm động tác ra hiệu dừng lại. "Buổi huấn luyện hôm nay đã được giảng viên chuyên ngành của các em đặt trước rồi. Phân tích dữ liệu, thật sự là hòa bình mà."
Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giáo quan rút ra một cái còi, thổi một tiếng, rồi lười biếng chỉ về phía tòa nhà dạy học: "Quay trái! Đi đến phòng máy. Đi đứng cho ngay ngắn vào."
Thiết bị phục vụ phân tích dữ liệu khá là sơ sài. Thừa Phong đăng nhập vào hệ thống, tải tài liệu về, phát hiện nội dung chính là video buổi huấn luyện mô phỏng của hệ Chiến binh hôm qua.
Giáo quan khoanh tay đi lại trong phòng, ánh mắt lướt qua màn hình của từng thiết bị, nhàn nhạt nói: "Mỗi người ngẫu nhiên chọn một đoạn video, rồi dựa theo yêu cầu trên đó để viết báo cáo. Người nào không biết làm có thể xem video hướng dẫn. Hôm nay thời gian rất thoải mái, cứ từ từ mà làm."
Một số sinh viên cảm thấy lo lắng, sợ rằng kiến thức phổ thông thời trung học không đủ để hoàn thành phân tích.
Dù Liên Đại chưa chính thức bắt đầu dạy các môn văn hóa, nhưng các bài kiểm tra chuyên ngành đã tổ chức hai, ba lần, trong vài ngày ngắn ngủi đã tạo ra khoảng cách rất lớn giữa các sinh viên. Tiến độ nhanh đến mức khó tin.
Khi mở định dạng của bảng báo cáo, mọi người phát hiện yêu cầu lần này không đòi hỏi phân tích chuyên môn hóa hoàn toàn. Thay vì cần đến kỹ thuật, bài tập lại nghiêng về khả năng nhạy cảm với dữ liệu hơn. Không khí căng thẳng lúc này mới phần nào dịu bớt.
Nếu bảo phải phân tích theo cảm giác, hừm, thì họ có thể làm được.
Thừa Phong lục lọi trong cơ sở dữ liệu, không tìm được video nào liên quan đến điều khiển thủ công, có lẽ vì đây là lĩnh vực mọi người chưa quen nên đã được loại trừ từ trước.
Cô ngẫu nhiên trúng một đoạn video về trận đối đầu giữa hai cơ giáp cận chiến Lôi Bạo, sau đó làm theo hướng dẫn, chụp ảnh màn hình và điền dữ liệu vào báo cáo.
Trong phòng máy vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách đều đặn, giáo quan ngồi trên bục giảng ngáp dài vì buồn ngủ. Đến khi cửa sổ bị gõ vang, tiếng động lạ khiến cả phòng đồng loạt nhìn về phía đó.
Giáo quan quay sang, đối diện với con cú nhỏ đậu trên bệ cửa, giật mình tỉnh hẳn.
Con cú con phát ra ánh sáng kỳ lạ từ đôi mắt, các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam thay phiên nhau xuất hiện, càng nổi bật càng tốt. Chỉ đến khi giáo quan bước lại gần, ánh sáng mới trở lại bình thường.
Thừa Phong vội vàng đứng dậy, nói: "Đây là của em!"
Giáo quan nhìn qua lại giữa con cú máy và Thừa Phong, nhớ đến hồ sơ nhân vật của cô đã được nhắc đến trước đó, lập tức phản ứng nhanh nhạy, đổi ngay vai diễn, gật đầu: "Ồ... đây là bạn của em à? Được, cứ để người nhà sinh viên tham quan thoải mái đi, các em tiếp tục làm bài."
Con cú vốn là một người máy chiến đấu, trong cơ sở dữ liệu của nó lưu trữ vô số dữ liệu phân tích chiến đấu. Nghe nói nó còn bao gồm các dữ liệu cá nhân từ bọn hải tặc vũ trụ, đến mức thị trường chợ đen bây giờ cũng không mua nổi bản gốc.
Giáo quan chưa từng được thấy tận mắt, lòng đầy tò mò, bèn xách cổ nó lên rồi đi quanh lớp một vòng.
Con cú nhỏ không nói gì, nhưng hệ thống tự động của nó đã bắt đầu quét dữ liệu từ các màn hình xung quanh.
Đi một vòng xong, giáo quan ghé sát tai nó, cười tủm tỉm hỏi: "Phụ huynh của sinh viên, mày thấy trình độ của bọn nhỏ thế nào?"
Đôi mắt tròn của nó lóe lên một chuỗi dữ liệu màu lam nhạt, sau khi xử lý xong, lạnh lùng nói: "Hoàn toàn có thể dùng cụm từ hiện trường nổ tung để hình dung."
Đám sinh viên nghe thế, tưởng rằng đó là lời khen ngợi kiểu như sát thương mạnh mẽ, tiềm năng khổng lồ gì đó, liền chuẩn bị mỉm cười khiêm tốn, nhưng con cú nhỏ không vội vàng bổ sung thêm: "Chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi."
Mọi người: "..."
Giáo quan cười lăn cười bò, vừa vuốt lưng con cú vừa an ủi: "Đừng giận mà, bọn nó chỉ là mấy đứa trẻ thôi mà."
Ông cầm cục sạc, đưa lên trước mặt nó, nói: "Nào, có muốn ăn cơm không?"
Thừa Phong: "..."
Sau màn pha trò, ánh sáng từ thiết bị bên cạnh báo hiệu có sinh viên nộp bài xong.
Giáo quan tùy tiện mở xem, phát hiện là của Thẩm Đạm.
Báo cáo dữ liệu của cô ấy giống hệt phong cách thường ngày, cực kỳ cẩu thả.
Quá trình phân tích được rút gọn hết mức có thể, lười biếng, rồi kết bài nhanh chóng bằng một kết luận cụt lủn.
Con cú nhỏ quét qua một lượt, đánh giá: "Dữ liệu đại khái là đúng, vượt qua 98% lớp."
Thẩm Đạm đứng dậy, định lén lút chuồn khỏi hàng ghế sau, liền bị giáo quan gọi lại: "Đừng đi đâu cả. Quay lại đây."
Cô ấy chậm chạp bước lên bục giảng, tựa lưng vào tường, vẻ mặt thẫn thờ.
Rất nhanh sau đó, các sinh viên khác cũng lần lượt nộp báo cáo dữ liệu.
Giáo quan mở giao diện, chuyển màn hình cho người phía sau, rồi ngoắc tay ra hiệu cho Thẩm Đạm lại đây giúp đánh giá bài tập quân sự này.
Khuôn mặt Thẩm Đạm co giật một chút, có vẻ trong đầu vừa lướt qua vài lời chửi thề, cuối cùng vẫn kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn làm trợ thủ cho ông.
Mỗi người từng trải qua kỳ thi đại học đều có hiểu biết khá tốt về cách điểm trúng trọng tâm, hơn nữa, trong hệ thống đã có sẵn câu trả lời tham khảo.
Thẩm Đạm đối chiếu với mẫu, tay gõ bàn phím một cách lơ đễnh. Cô ấy chọn những đánh giá tự động như "Cần nỗ lực hơn" hay "Còn phải cải thiện nhiều" mà chẳng cần suy nghĩ.
Năm phút sau, báo cáo của Thừa Phong được hệ thống cập nhật.
Báo cáo của Thừa Phong hoàn toàn khác với các bài nộp trước đó, đặc biệt khi so sánh với Thẩm Đạm thì sự khác biệt càng rõ ràng.
Mọi bước phân tích của cô đều được trình bày một cách rành mạch, rõ ràng như một chương trình máy tính đang vận hành. Không chỉ đầy đủ, cô còn bổ sung nhiều chi tiết, lường trước các tình huống có thể xảy ra.
Ngoài việc phân tích dữ liệu hiện tại, Thừa Phong còn sử dụng hình ảnh và chú thích để dự đoán, đánh giá, và phòng bị các hành động tiếp theo.
Tư duy của cô hoàn toàn theo kiểu logic máy móc, khối lượng dữ liệu khổng lồ, mỗi kết luận đều có căn cứ rõ ràng.
Rõ ràng, một trận đấu đơn giản như thế này chẳng cần đến trực giác mơ hồ gì cả.
"Chuyện gì vậy?" Giáo quan thấy Thẩm Đạm ngừng tay liền ghé lại gần. Khi liếc qua màn hình, ông lập tức hiểu ra: "À, là của Thừa Phong à."
Ông nhấn nút chiếu báo cáo của cô lên màn hình lớn, định cho cả lớp xem mức độ hoàn thiện của nó. Trong lúc đó, Thẩm Đạm đã xóa hết các nhận xét tự động trong bảng, thay vào đó là một bài đánh giá dài hơn hai trăm chữ.
Toàn là những lời tán dương như "Logic chặt chẽ, suy nghĩ tinh tế, nhưng không hề gò bó, dự đoán táo bạo và đầy tầm nhìn," hoặc, "Đánh giá cực kỳ sáng tạo, đồng thời có cơ sở phân tích đầy thuyết phục." đến mức mà nếu bảo Thừa Phong tự viết những lời khen này cho mình, cô cũng chẳng thể nghĩ ra được nhiều cách nói hay ho đến thế.
Khi thấy Thẩm Đạm chuẩn bị biến một buổi huấn luyện máy móc đơn giản thành một cuộc chiến thế kỷ trong bài đánh giá, giáo quan không thể chịu nổi nữa, lên tiếng ngăn lại: "Thôi đủ rồi! Chỉ là một buổi thực hành mà em cũng làm như viết luận án à? Báo cáo của em còn không nhiều chữ bằng cái bài nhận xét này đấy!"
Thẩm Đạm gõ nốt dấu chấm cuối cùng, mạnh tay nhấn phím Enter, ngẩng đầu nhìn Thừa Phong rồi nở một nụ cười.
Ban đầu, mọi người không hiểu cô ấy đang làm gì, chỉ thấy hành động này thật kỳ lạ. Đến khi Thẩm Đạm làm một ký hiệu chiến thuật quen thuộc, ra hiệu hẹn lần sau cùng hành động, cả lớp mới ngộ ra.
Mợ nó.
Đây mới chính là cách nịnh nọt đúng chuẩn, so với gọi người khác là "daddy" thì cao cấp hơn nhiều.
Nhưng mà cô ấy có chắc là làm vậy ổn không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");