Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 33: Khai giảng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong ôm chặt túi quà trong lòng, tay còn lại cầm dù, bước nhanh về ký túc xá.

Chiếc hộp khá nhỏ, có lẽ người máy cầm tay này cũng không lớn.

Khi đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng gió rít vang vọng, linh cảm có điều chẳng lành, cố nhớ lại trước khi ra ngoài liệu mình đã đóng cửa sổ chưa, nhưng không tài nào nhớ được.

Người máy chiến đấu của cô vẫn đặt bên cửa sổ. Bật đèn lên, đúng như dự đoán, ngay cả chăn cũng đã bị ướt sũng.

Thừa Phong vội vàng nhấn nút trên bảng điều khiển, tiếng mưa gió bị ngăn cách bởi kính, nhưng sự ẩm ướt và lạnh lẽo thì vẫn còn đọng lại.

Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn sạch, bước đến trước người máy chiến đấu, cẩn thận lau qua mặt nó.

"Lau khô cho cậu nhé."

Sau khi lau sạch nước mưa trên người máy, cô tiện tay lau cả nền nhà lấm lem.

Dọn dẹp xong đống hỗn độn, Thừa Phong cầm hộp quà màu xanh lam ôm vào lòng, ngồi xếp bằng trước ban công, qua ánh sáng mờ vàng của đèn đường, nhìn những con đường nhỏ đan xen bất quy tắc bên dưới.

Cô đã quen với cảm giác ngồi lặng lẽ giết thời gian như thế này.

Hệ thống xử lý của người máy chiến đấu không thông minh lắm, khả năng giao tiếp hàng ngày rất hạn chế. Những câu hỏi của cô thường khiến nó lúng túng, không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đưa ra những câu trả lời thu thập được từ mạng.

Sau khi bị ngắt kết nối vì không thể gia hạn phí mạng, người máy vốn sinh ra để chiến đấu này càng trở nên cứng nhắc và vụng về hơn. Nó không thể phản hồi nỗi cô đơn của cô, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lớn giọng đọc những câu chuyện cười đơn giản trong cơ sở dữ liệu ít ỏi của mình.

Là một con người máy vô cùng không nghiêm túc.

Nhưng bất kể lúc nào――

Thừa Phong áp trán lên cánh cửa kính lạnh buốt, hơi thở nóng hổi tạo thành làn sương trắng mờ trong tầm mắt. Trong góc nhìn, tấm gương phản chiếu mờ mờ bóng dáng người máy, như thể nó đang ngồi yên phía sau cô.

Dù là trong thời chiến hay thời bình.

Dù là giữa dòng đời trôi nổi hay trong những xáo động của lòng người.

Người máy chiến đấu này luôn khắc sâu một mã code không thể thay đổi: Tìm thấy cô, bảo vệ cô, và chào đón cô về nhà.

Nó sẽ vì Thừa Phong bị thương mà đau lòng, sẽ cõng cô về nhà, sẽ nghiêm túc trả lời những câu hỏi của cô.

Nó sẽ mỗi ngày đứng ngoài bức tường của trại phúc lợi, ở vị trí mà cô có thể bám cửa sổ nhìn thấy.

Trong căn phòng trống trải, nó luôn là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái chờ, đứng ở góc tường và nói với cô: "Hôm nay là ngày X tháng X, trời nắng, chào mừng cậu về nhà."

Nếu như Thừa Phong là người bị thế giới lạnh lẽo này bỏ rơi, ngoài sự cô đơn, mọi thứ đều không chân thực, Thì chính mã code không đổi này đã tạo nên một sự ấm áp mà cô có thể lầm tưởng, khiến cô không cần mù quáng trốn chạy khỏi một quê nhà không thuộc về mình.

Con người không ngừng mắc sai lầm, chỉ có máy móc là không.

Nhưng người máy chiến đấu lại tồn tại chính vì sai lầm của con người.

Cô yêu thích, thậm chí sẵn lòng dùng một sự tồn tại đầy lỗi lầm để xoa dịu những nỗi buồn khác nhau.

Thừa Phong cúi đầu mở hộp quà, lấy ra một con người máy nhỏ hình cú mèo.

Lông trắng, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn cô chằm chằm. Vì chưa tải dữ liệu, sau khi bật nguồn, nó chỉ biết vô tội nhìn người trước mặt.

Thừa Phong nhìn cú mèo nhỏ một cái, rồi quay sang nhìn con người máy cũ kỹ đầy vết đạn bên cạnh. Lâu sau, cô lấy thiết bị liên lạc ra, gửi tin nhắn cho Hạng Vân Gian.

Diệp Quy Thừa: [Cơ sở dữ liệu!]

Hạng Vân Gian: [Ngày mai đóng gói bạn của nhóc lại, gửi đến địa chỉ này. Anh đã đặt chuyển phát nhanh, phí cũng thanh toán rồi.]

Diệp Quy Thừa: [Cảm ơn ba 【Ngón cái】]

Cô lập tức thu hồi tin nhắn, đổi lại.

Diệp Quy Thừa: [【Yêu thương】]

Hạng Vân Gian: [Dùng icon 【Ngón cái】 là chuẩn rồi. Dù sao nhóc cảm ơn hay xin lỗi thì cũng như mấy ông lớn thôi]

Mặc dù bị vu khống nhưng Thừa Phong vẫn rộng lượng quyết định tha thứ cho anh.

Đêm nay đến rất sớm, dường như Thừa Phong đã cùng cơn mưa trở về căn nhà cũ đổ nát trên sao Chiến Hậu.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy từ cơn mơ hồ, cô nhận được thông báo nhập học từ Liên Đại.

Từ hôm nay, trường chính thức mở cửa đón tân sinh viên. Tình nguyện viên sẽ cùng cố vấn viên túc trực tại trung tâm hoạt động sinh viên để đón tiếp. Thông báo kèm theo sơ đồ các gian của từng học viện.

Khoảng sáu giờ sáng, khu sinh hoạt đã bắt đầu náo nhiệt. Dưới tầng ký túc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mở cửa và đóng cửa thật mạnh.

Thừa Phong ra ngoài ăn sáng, kho trở về thì ký túc vốn vắng lặng giờ cũng đã có người.

Một vài phụ huynh dẫn con cái, ngồi trong phòng khách trò chuyện rôm rả.

Thừa Phong đẩy cửa bước vào, ánh mắt lướt qua mọi người, gật đầu qua loa để chào hỏi. Cô không dừng lại, đi thẳng đến cửa phòng mình, xoay người bước vào trong.

Sự từ chối giao tiếp rõ ràng đến mức không có lấy một ánh mắt trao đổi.

Một cô gái vừa định giơ tay chào bị ngớ người, quay sang người bên cạnh, bối rối nói: "Cậu ấy... sao vậy nhỉ?"

Cô gái tóc ngắn ngồi cạnh không ngẩng đầu lên, đáp: "Chắc mắc hội chứng sợ xã hội."

Một phụ huynh bên cạnh lo lắng hỏi: "Đứa trẻ này khó hòa đồng lắm à?"

"Không ở cùng một phòng, không hòa hợp thì có sao? Trong một lớp nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có bạn học không hợp nhau."

"Hệ Chỉ huy thì không nên làm việc riêng lẻ. Giờ bọn trẻ không giống chúng ta ngày xưa, ai cũng có cá tính rất mạnh. Lúc trước bố đã không đồng ý cho con chọn hệ Chỉ huy rồi, con làm sao ứng phó nổi."

Cô gái nhỏ giọng giải thích: "Chúng con học Chỉ huy loại B, là kiểu công việc hậu cần mà."

Bố cô ấy nhíu mày: "Thế cũng cần phải đoàn kết với bạn bè chứ?"

Khi bọn họ đang nói chuyện, cô gái nằm trên sofa chơi quang não đứng dậy.

Nhìn cô ấy có vẻ rất buồn ngủ, đôi mắt lờ đờ như chưa tỉnh. Mái tóc dài xù xì được buộc tạm bợ phía sau, hai bên trán là sợi tóc lòa xòa. Cánh tay còn quấn mấy vòng băng vải, cả người toát lên bốn chữ "lôi thôi lếch thếch".

Khi cô ấy đứng lên, mọi người mới nhận ra tứ chi của cô ấy đặc biệt dài và gầy, lỏng lẻo như những cây sào tre. Cô ấy chẳng nói lời nào, lẳng lặng bước vào phòng.

Phòng khách yên tĩnh trong giây lát. Người đàn ông trung niên nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt hai bên, hạ giọng nói: "Cả hai bạn cùng phòng này của con, đều có chút kỳ lạ."

Cô gái cũng hơi lo lắng, cảm giác như gặp phải hai người kỳ quặc. Cô mở danh sách nhóm lớp, lướt qua danh sách bạn cùng phòng.

Hai giây sau, cô ấy đóng danh sách lại.

... Không sao cả. Mặc kệ họ.

@ a i k h i e t

Hai ngày sau lần gặp mặt đầu tiên, Thừa Phong vẫn chưa quen thân với bạn cùng phòng.

Bốn người, bình thường ai nấy đều ở trong phòng mình. Chỉ có hai cô gái ở giữa chơi thân với nhau, còn lại chẳng ai biết tên nhau.

Lần gặp thứ hai, đã là ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện quân sự.

Thừa Phong nhận được bản đồ mới từ cố vấn viên, trên đó đánh dấu điểm tập trung của từng lớp. Lịch trình được phân cho cô có chút đặc biệt: Buổi sáng tập trung cùng các bạn học Chỉ huy loại B, buổi chiều thì đến phòng thiết bị để tham gia huấn luyện mô phỏng cùng các bạn học Chiến binh.

Thừa Phong chưa từng tham gia huấn luyện quân sự, cũng không rõ cần làm gì. Cô thay đồ rồi sát giờ mới bước đến điểm tập trung.

Khu vực gần sân vận động đầy ắp các nhóm sinh viên mới, cơ bản là sinh viên các Viện quân sự đều tập trung trong cùng một khu vực.

Khi Thừa Phong đi qua, một nhóm nam sinh nhận ra cô, bắt đầu huýt sáo, hò hét náo nhiệt, còn có người nhiệt tình bắt chuyện:

"Chào chị đại!"

"Buổi sáng tốt lành, đại ca!"

"Chị ơi chạy nhanh lên! Chị sắp muộn rồi!"

"Daddy của Chỉ huy loại B đến rồi! Daddy vất vả quá!"

Giáo quan đứng từ xa đã nghe thấy, khoanh tay đứng trên bậc thang, chờ Thừa Phong chậm rãi đến gần, vừa cười vừa trêu: "Em được hâm mộ dữ ha, bạn học."

Thừa Phong cúi chào anh ta, sau đó lặng lẽ chen vào hàng ngũ đã sắp xếp sẵn.

Giáo quan không ngờ cô khá lễ phép, gật đầu ra hiệu rồi nói: "Không định đáp lại fan của em sao? Tôi cho em chút thời gian để phát biểu cảm nghĩ với tư cách là một idol đấy."

Đám nam sinh vẫn nhìn về phía Thừa Phong, cố làm ra vẻ tội nghiệp.

Một vài giáo quan trẻ khác cũng đến xem náo nhiệt, giả vờ diễn trò quanh quẩn trước mặt cô, vừa nói chuyện với đồng nghiệp trên bậc thang, vừa liếc nhìn cô gái sao Tử Vi* trong lời đồn.

(*Sao Tử Vi, hay còn gọi là Đế Tọa, là sao chủ chốt liên quan đến sự thành công và thịnh vượng trong sự nghiệp. Nên ở trong truyện có thể coi là ngôi sao may mắn, đem lại sự mới mẻ, dẫn đầu trong sự nghiệp làm lính)

Thừa Phong thở dài, giơ tay lên, làm một động tác vẫy tay kiểu lãnh đạo đi thị sát, ra hiệu cho mọi người lập tức im miệng.

Giáo quan thấy biểu cảm và phản ứng của cô rất buồn cười. Ở cô có một sự mâu thuẫn kỳ lạ giữa vẻ già dặn và nét ngây thơ, nhưng đặt lên người cô lại hết sức tự nhiên.

Anh ta đuổi những giáo quan khác đi, sau đó nhảy xuống bậc thang, dùng loa tuyên bố: "Chào các bạn, tôi là giáo quan của các bạn trong kỳ huấn luyện quân sự này. Tôi họ Viên, gọi tôi là giáo quan Viên. Là sinh viên năm nhất, lại còn là hệ Chỉ huy, các bạn không cần lo lắng quá. Nội dung huấn luyện lần này khá nhẹ nhàng. Nhưng thử thách thực sự sẽ đến vào năm hai, và lúc đó thì không phải tôi hướng dẫn các bạn nữa đâu nhé."

Mọi người đều hưởng ứng.

Giáo quan ngăn lại: "Không cần vỗ tay, tôi đâu có đang diễn thuyết cho các bạn."

Anh ta quét mắt một lượt, hài lòng nói: "Lớp Chỉ huy loại B quả nhiên là lớp có nhiều nữ sinh nhất trong trường quân sự, tỷ lệ chắc cũng khoảng 3:7. Như vậy thì văn nghệ năm nay chắc không thành vấn đề nhỉ? Nếu thật sự không được, chỉ cần để Thừa Phong lên sân khấu đi một vòng cũng có thể giành giải thưởng được yêu thích nhất rồi. Hahaha!"

Một mình anh ta cười to, khiến không khí khá ngượng ngùng. Mọi người cũng không biết có nên phụ họa hay không.

Giáo quan khẽ ho một tiếng, nghiêm túc lại, vỗ tay và nói vào vấn đề chính: "Được rồi, để tiện sắp xếp, chúng ta cần chọn một lớp trưởng. Có ai tự nguyện không?"

Lập tức có vài học sinh tích cực giơ tay.

Giáo quan cười nói: "Hay là thế này, chúng ta bầu bạn Thừa Phong, người có thành tích nổi bật nhất trong giải đấu tân sinh viên năm nay làm lớp trưởng, được không?"

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay tán thành.

Giáo quan nhìn về phía bên trái đội hình với ánh mắt đầy kỳ vọng.

Thừa Phong đứng ở đó, khuôn mặt không biểu cảm, hoàn toàn thờ ơ trước tiếng hò reo của mọi người. Ánh mắt cô mơ hồ hướng về nơi xa, cả gương mặt và thần thái đều thể hiện rõ rằng cô không hứng thú chút nào.

Giáo quan cũng nhận ra cô không phù hợp, bèn đổi ý: "Thừa Phong là sinh viên đặc cách từ sao Chiến Hậu, có lẽ chưa quen thuộc với Liên minh lắm, hơn nữa còn khá nhỏ tuổi. Hay là chúng ta chọn người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp nhé? Thẩm Đạm. Bạn nào là Thẩm Đạm?"

Không ai đáp lại. Giáo quan dựa vào ảnh chụp tìm quanh một lượt, cuối cùng xác định được người ở phía bên phải đội hình.

Một nữ sinh cao ráo, dáng người nổi bật nhưng hơi khom lưng, trông không có tinh thần gì cả. Đôi mắt đen u ám, gần như bị mí mắt che khuất một nửa dừng lại ở anh ta, mang vẻ lãnh đạm âm u. Giống như đang diễn kịch câm vậy, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng.

Hai thần cửa đứng ở hai bên, vừa vặn biến không khí của cả lớp trở nên u ám.

Giáo quan: "..."

Chết tiệt. Đúng là khổ mà.

Anh ta lau mặt, nhận lỗi: "Lúc nãy ai muốn làm lớp trưởng, giơ tay lại nào."

Mấy học sinh cố nén cười, giơ tay lần nữa.

Anh ta tùy ý chỉ vào một người hoạt bát nhất, lớn tiếng nói: "Là bạn nhé! Lớp trưởng!"

Nam sinh đáp lại bằng giọng đầy khí thế: "Cảm ơn giáo quan!"

Giáo quan rất thấu hiểu: "Thời gian quý báu, chúng ta không cần tự giới thiệu đâu. Lớp trưởng làm đại diện, chọn một hoạt động giải trí khởi động, sau đó tập đội hình. Lớp có nhiều nữ sinh mà, chúng ta sẽ chọn hoạt động nhẹ nhàng thôi."

Mọi người vốn đã nghe đồn về sự hà khắc và khủng khiếp của giáo quan Liên Đại, ai nấy đều chuẩn bị tâm lý kỹ càng trước khi đến. Nhưng giờ, thấy giáo quan thế này, họ cảm thấy đó đều là lời đồn vô căn cứ.

Gặp được một giáo quan như vậy đúng là như lên thiên đường.

Trong bầu không khí thân thiện của anh ta, sinh viên bắt đầu thả lỏng cảnh giác, ai nấy đều đứng không nghiêm chỉnh, cười nói hớn hở đáp: "Được ạ!"

Giáo quan ra hiệu cho lớp trưởng: "Gói khởi động thông thường và gói khởi động bất ngờ, em chọn cái nào?"

Lớp trưởng đáp: "Gói thông thường đi ạ!"

Nụ cười của giáo quan vẫn hoàn hảo không tì vết: "Chạy quanh sân 10 vòng, nữ giảm 1 vòng. Đi thôi."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, có người còn cười gượng hai tiếng.

Sắc mặt lớp trưởng thay đổi, vội vàng đổi ý: "Vậy gói bất ngờ thì sao ạ?"

Giáo quan nói: "Chạy 5 vòng quanh sân."

Mọi người hít một hơi thật sâu, vừa định quyết định thì anh ta nhấn nhá thêm: "Đeo tạ. Thêm 10 lượt nhảy cóc nữa. Ai không hoàn thành được thì cũng đừng buồn, giáo quan đã chuẩn bị một bất ngờ riêng cho các em rồi."

Anh ta giơ hai ngón tay, tạo hình trái tim gửi đến mọi người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.