Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 23: Cấu kết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về căn cứ, Thừa Phong tìm một chỗ an toàn để đăng xuất rồi uống ngụm nước giải khát. Lúc đăng nhập lại, cô bắt gặp thanh niên số 1 đang dùng giọng điệu đầy sinh động kể chuyện, miêu tả chi tiết cảnh chiến đấu trong rừng. Vài đồng đội cơ bắp vạm vỡ ngồi xung quanh nghe mà thèm thuồng, ánh mắt khao khát trông chẳng khác gì những chú cún đáng thương.

Thừa Phong đứng nghe một lúc, cảm nhận được người này rất có tài ăn nói, có chút gì đó giống với Giang Lâm Hạ.

Chỉ khác ở chỗ, số 1 hay bám lấy cô, ngọt ngào gọi "chị". Trong khi Giang Lâm Hạ thì luôn mồm gào lên "Anh là daddy của nhóc đây mà!".

Haha.

Vai Thừa Phong run nhẹ, xoay người mở bản đồ.

Ở phía sau màn hình, Giang Lâm Hạ vừa cầm ly nước vừa chỉ vào màn hình, hùng hồn tuyên bố trong nhóm chat: "Nhóc con cười rồi, tôi chắc chắn đấy! Khóe miệng ẻm rõ ràng đã nhếch lên. Nhưng mà ai lại cười vô cớ như thế, chắc chắn là trong lòng đang mắng chửi ai rồi. Lão Hạng, là cậu đúng không?"

Tân Khoáng buồn cười, nói: "Sao cậu chẳng biết tự giác gì thế? Nếu đấu khẩu mà tính là một dạng tấn công thì người chết đầu tiên luôn là cậu đấy."

"Đánh một trận hay như vậy, cười một chút thì đâu có gì lạ?" Nghiêm Thận suy tư, "Nhưng mà với biểu hiện vừa rồi của em ấy, tôi thực sự không rõ ẻm nên chọn chuyên ngành nào. Một Chiến binh giỏi nắm bắt dữ liệu đúng là hiếm thấy, nhưng nếu chuyển thành Chỉ huy phân tích dữ liệu, khả năng tăng cường sức mạnh đội cũng rất đáng sợ."

Tân Khoáng nói: "Tôi cảm thấy Chỉ huy tương đối khó hơn."

Rõ ràng Giang Lâm Hạ chẳng tham gia trận chiến nhưng vẫn ngồi vắt chân lên, đắc ý nói: "Tất nhiên rồi! Một chuyên viên phân tích dữ liệu giỏi giống như một bài toán khó. Học sinh yếu nhìn vào chẳng hiểu đề, học sinh trung bình thì đọc được đề nhưng viết sai trọng tâm, lại kèm thêm hàng tá câu hỏi, học sinh giỏi sẽ khoanh đúng ý chính. Còn người thuộc đẳng cấp top đầu như Chu Sư Duệ ấy hả? Không chỉ liệt kê rõ ràng từng điểm số, mà còn bổ sung cả quá trình giải, chỉ thiếu nước dí bài kiểm tra vào mặt cậu, cười hỏi: "1 + 1 bằng mấy?" ấy chứ. Làm việc với một Chỉ huy như thế thì sao mà không sướng chứ? Ai lại ghét một "phụ kiện" toàn năng cơ chứ?"

Anh nhấp một ngụm nước rồi đổi giọng, y hệt một người cha lo xa: "Vấn đề lớn nhất của Thừa Phong hiện giờ chắc là thiếu kinh nghiệm xã hội, chưa từng chịu tổn thương từ lòng người."

Anh vỗ đùi cái đét: "Thất sách rồi, trước trận tôi quên dặn em ấy đừng bao giờ tin lời Chỉ huy. Đây là bài học máu thịt của các tiền bối truyền lại! Đám Chỉ huy ấy vô cùng tâm cơ, còn không bao giờ nhận mình là người xấu! Sau vụ này, Chỉ huy đối phương chắc chắn sẽ chơi bẩn phía sau mất thôi."

Nghiêm Thận lặng lẽ nghĩ, chẳng phải Thừa Phong cũng thuộc hệ Chỉ huy đó sao?

@ a i k h i e t

Trên chiến trường, đội du kích vừa hoàn thành mai phục chuẩn bị rút lui, báo cáo tình hình cho Tổng Chỉ huy.

Đám người tụ lại, ai nấy đều bối rối: "Chuyện gì vậy? Rốt cuộc Quân đoàn 1 đang bị ai truy đuổi?"

"Không rõ. Nghe nói Quân đoàn 2 cũng bị mất vài người, hình như do đội của Đại học Lưu động làm."

"Nhìn hướng họ rút lui thì chắc là định tập kích chúng ta. Nhưng bên mình đâu có nhận được tin gì? Mà rõ ràng phía sau họ chẳng có ai, vậy mà cứ như gặp ma, chạy trối chết. Không biết bị bệnh gì nữa."

Tổng Chỉ huy tưởng tượng cảnh đó, thấy vừa khôi hài vừa kỳ lạ. Hai phe này đúng là chẳng bao giờ đi đường ngay lối thẳng.

Cười được hai tiếng, đột nhiên cậu ta ngưng lại, sắc mặt cứng đờ: "Không phải... là đội 3 chứ?"

Mọi người hơi do dự.

Chủ yếu là bởi sự thật này quá khó tin.

Sau vài giây im lặng, một sinh viên vượt qua giới hạn lương tâm, lên tiếng bênh vực Thừa Phong.

"Có thể lắm. Đội ấy lúc nào cũng rất năng động. Bản đồ thay đổi liên tục, tuyến đường và tọa độ không ngừng cập nhật. Nếu Quân đoàn 1 định đến tập kích, chắc chắn phải đi qua họ."

"Đội 3 thật là bí ẩn, nhất là vị Phó Chỉ huy ấy. Chẳng ai biết cậu ta từ đâu đến, hai ngày trước mới thấy tên trong danh sách."

"Nếu nói Phó Chỉ huy vẽ bậy, cũng chẳng thấy ai trong đội họ khiếu nại. Nhưng nếu không phải vẽ bậy thì..."

Hậu quả của kết luận đó chẳng ai dám nói tiếp, chỉ cảm thấy đầu óc mình cứ mơ hồ kỳ lạ.

"À?"

Sự nghi hoặc của Tổng Chỉ huy dồn cả vào một tiếng ngắn gọn. Cảm thấy chưa đủ, cậu ta lại buông thêm một tiếng nữa.

"À?"

Phó Chỉ huy bên cạnh thúc giục: "Đừng "à" nữa, mau hỏi cậu ấy đi!"

Tổng Chỉ huy ậm ừ, gửi tin nhắn đến Thừa Phong.

Mặc dù cô đã được gỡ chặn trên kênh trò chuyện, nhưng suốt buổi chẳng nói lời nào. Cậu ta nghi ngờ cô đã đơn phương chặn mình.

... Đây là cách trùm trả thù sao?

"Gì vậy?"

Thừa Phong cũng nể mặt cậu ta, trả lời.

Chỉ là cùng một giọng nói lạnh nhạt, nhưng lần này, Tổng Chỉ huy lại cảm thấy áp lực. Cậu ta nuốt nước bọt, hồi hộp hỏi: "Chuyện Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2, cậu biết chứ?"

"Biết."

Nhưng không muốn nói nhiều.

Thừa Phong chỉ vào thanh niên số 1, bảo cậu thuật lại.

Thanh niên vừa rồi kể chuyện hăng say, nay càng trơn tru hơn: "Được ngay, chị gái của tôi ơi!"

Khi cuộc trao đổi hoàn tất, kênh Chỉ huy im lặng một lúc.

Tổng Chỉ huy nhíu mày, mặt lộ vẻ nghiêm trọng.

Nhiệt huyết là thế, nhưng cậu ta cảm thấy từ "thần binh thiên tướng" không hợp lắm, có lẽ nên gọi là "thoát chết trong gang tấc" thì đúng hơn.

"Cậu mạo hiểm quá. Sao không yêu cầu hỗ trợ?"

Nhận ra câu này có phần tiêu cực, cậu ta sửa lại: "Ý tôi là, cậu lớn gan quá!"

Thừa Phong đáp: "Tôi chỉ dựa trên dữ liệu để đưa ra phán đoán hợp lý."

Tổng Chỉ huy không bỏ cuộc: "Nhưng rõ ràng có những lựa chọn an toàn hơn."

"Dữ liệu không bao giờ sai." Cô thản nhiên nói. "Hơn nữa, tôi đã chừa cho họ khoảng không gian linh hoạt. Ví dụ, tính cả sự hấp tấp của Quân đoàn 2, cuối cùng họ vẫn thoát được mà."

"Nhưng nếu họ không thoát thì sao? Chết sạch vì hành động liều lĩnh của Quân đoàn 2 thì sao?"

Thừa Phong ngập ngừng: "Minh chứng của việc binh lính không đủ giỏi?"

Tổng Chỉ huy nghe xong, cảm thấy như có gì nghẹn lại ở ngực, không thể thốt nên lời.

Thanh niên số 1 lập tức tán đồng: "Đúng rồi! Chứng tỏ lính không đủ giỏi!"

"Chiến lược nào mà chẳng có rủi ro? Nếu cứ muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối, vậy thì đừng ra chiến trường làm gì cả."

Giọng điệu kiên định của Thừa Phong khiến Tổng Chỉ huy chùn bước, khí thế cũng yếu đi, chỉ nhỏ giọng phản bác: "Nhưng rủi ro này cũng quá lớn rồi..."

"Cũng bình thường thôi." Thừa Phong đáp, bình thản như không. "Tệ nhất thì mất năm người, nhưng tôi chắc chắn mình sẽ sống sót."

Đàn em nhỏ vốn định phụ họa thì khựng lại, suy nghĩ xoay chuyển, nhanh chóng kính cẩn nói: "Chị còn sống là tốt rồi! Không cần lo cho em, trước khi chết em nhất định sẽ kéo vài tên theo, không để công sức của chị uổng phí!"

Mọi người: "..."

Có phải họ nghe nhầm không? Đội ngũ của họ có vẻ nói chuyện hơi kỳ lạ nhỉ?

Thanh niên số 4 tuy không nghe rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt "ngây thơ trà xanh" của số 1 mà cảm thấy vô cùng đau lòng. Một gã trai vốn dĩ mạnh mẽ, nay lại trở nên như vậy.

Đáng ghét!

Đội này sắp bẻ lái sang một hướng ngoài dự tính mất rồi!

Tâm trạng Tổng Chỉ huy phức tạp, đành thỏa hiệp: "Được rồi... nếu các cậu thấy ổn thì tôi sẽ triển khai đối sách tiếp theo. Đối phương chắc chắn sẽ không để yên đâu."

@ a i k h i e t

Tin tức về sự thất bại của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 nhanh chóng lan đến tai Đại học Liên minh Quân sự.

Đội trinh sát của họ chứng kiến Quân đoàn 2 chạy trối chết về căn cứ, phải nhờ quân phòng vệ hỗ trợ mới thoát được truy binh. Một đội du kích chỉ còn lại vài mống lẻ loi, tổn thất nặng nề.

Chưa đầy một giờ, trận chiến đầu tiên đã khép lại. Chỉ có Liên Quân của họ là vẫn đứng ngoài cuộc như đang đi dạo bản đồ giữa một cuộc diễn tập vậy.

Chỉ huy Liên Quân lập tức cử đại diện đi thăm dò thử, kết nối thông tin với Chỉ huy Quân đoàn 2: "Hi, Chỉ huy các cậu còn sống chứ?"

Người bên kia nổi đóa: "Không biết nói thì câm mồm lại!"

Chỉ huy Liên Quân cười tít mắt: "Đừng nóng thế, tôi chỉ muốn thăm hỏi thôi mà."

Chỉ huy Quân đoàn 2 vốn đang bốc hỏa, liền trút hết lên người đối diện: "Thăm cái gì mà thăm! Cậu cũng cùng một giuộc cả thôi, đừng có giả nhân giả nghĩa, không có chuyện gì thì cút đi!"

"Đừng giận mà, bình tĩnh nào. Bị Quân đoàn 1 chơi xỏ đúng không? Quân đoàn 1 nổi tiếng đấu khẩu giỏi nhất, lại còn có thù với cậu, sao cậu lại chọn hợp tác với họ?" Chỉ huy Liên Quân thở dài, giọng điệu đầy vẻ thương hại. "Tôi rất tiếc và đồng cảm với sự hy sinh vô ích của các cậu. Nhưng bạn hiền ơi, cậu phải đứng lên chứ, phải trả thù chứ. Đừng quên mục tiêu lần này là gì, phải kéo Đại học Liên minh xuống!"

Chỉ huy Quân đoàn 2 chỉ im lặng cười lạnh.

Bọn họ luôn giữ cảnh giác với Liên Quân này, một kẻ chọc cứt chính hiệu, đã từng nhiều lần gây rắc rối cho họ.

Hồi tập huấn mùa hè, các giáo quan đã liệt kê vô số tội trạng của Liên Quân, từ giả dối cho đến tráo trở. Nếu không có họ phá rối, chắc chắn mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều.

Nếu xếp hạng "đáng ghét", Quân đoàn 1 đứng đầu, nhưng Liên Quân cũng chẳng kém cạnh. So với hai đội này, Liên Đại lại có vẻ dễ chịu hơn nhiều.

Chỉ huy Liên Quân tiếp tục dụ dỗ: "Thế nào, hợp tác chứ?"

Chỉ huy Quân đoàn 2 hờ hững đáp: "Chúng tôi đã xông pha trận mạc, giờ cần nghỉ ngơi hồi sức."

"Nghỉ ngơi gì chứ? Thời gian có chờ ai đâu? Hay cậu định ngồi đó chữa lành tổn thương trong lòng? Nghiêm trọng vậy à anh bạn?"

"Hiện tại chỉ có các cậu mới đủ khả năng cân bằng thế trận với Liên Đại." Chỉ huy Quân đoàn 2 không nhanh không chậm, châm ngòi: "Tên của hai đội các cậu giống nhau thế, nhưng năm nào diễn tập cũng chẳng đụng được cái bóng của họ. Tôi thấy các cậu mới là những người cần lo lắng hơn. Hay thử thể hiện thành ý trước đi?"

"Thành ý gì?"

Chỉ huy Quân đoàn 2 nghĩ một chút, rồi nói: "Quân đoàn 1 chắc chắn sẽ không liên minh với Liên Đại. Chúng tôi có thể chặn tiếp viện từ Đại học Lưu động cho các cậu. Đổi lại, các cậu đi phá tuyến ba của Liên Đại. Thành công thì xem như trả thù cho chúng tôi. Còn không thì thôi đừng nội chiến nữa, ba đội chúng ta cùng lao lên."

Chỉ huy Liên Quân bật cười: "Cậu nghĩ chúng tôi ngu chắc? Tôi thấy cậu chỉ đang chờ đội tôi làm hồi máu cho các cậu thôi."

Chỉ huy Quân đoàn 2 thật lòng buông một câu: "Đội 3 của Liên Đại thực sự rất kỳ dị. Không đánh bại họ, hôm nay ai cũng mất mặt. Hồi máu mà chỉ được đứng nhì, có vui không?"

Chỉ huy Liên Quân cảm thấy đám này đúng là điên rồi.

Đều là tân sinh viên thì kỳ dị đến mức nào chứ?

Cánh cổng không gian có mở trước mặt cũng đâu có đẩy vào được đâu!

"Được thôi." Chỉ huy Liên Quân nói. "Nếu các cậu thật sự chặn được Đại học Lưu động, chúng tôi sẽ lao lên."

"Lao lên!" Chỉ huy Quân đoàn 2 đáp. "Lao lên rồi chúng ta là anh em chung chiến hào! Mấy chuyện khác để tính sau!"

@ a i k h i e t

Sau khi cắt liên lạc, Phó Chỉ huy của Liên Quân hỏi: "Thật sự đánh à? Chẳng phải định đi đàm phán sao? Sao lại thành mình tự xông trận rồi?"

Chỉ huy Liên Quân đáp: "Dẫn một đội đi thu thập dữ liệu về Liên Đại. Tôi cũng thấy hơi lạ. Quân đoàn 1, Quân đoàn 2 dù tệ đến đâu, cũng không đến nỗi bị Đại học Lưu động vùi dập thế này chứ."

***

Lời tác giả:

Số 4: Nghiêm cấm nội chiến!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.