Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 2: Quan sát




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tay Hạng Vân Gian vô thức quẹt lướt qua thông báo, giao diện lập tức quay lại chủ của Tam Diêu.

Lúc Thừa Phong rời đi, màn hình vẫn dừng lại ở giao diện này.

Trong khung trò chuyện bên trái màn hình, vô số bình luận liên tục lướt qua như đang spam. Có người còn mua loa phát tin toàn màn hình, những dòng chữ phóng đại trực tiếp đập vào mắt anh.

Hạng Vân Gian liếc nhanh qua, xác nhận rằng mọi người đang bàn tán về mình.

[Người thống trị bảng xếp hạng lại online rồi! 【Gào thét】]

[Không hổ danh là lão Hạng, khoe khoang mà vẫn khiêm tốn quá, mau học tập bên Quân đoàn 1 đi]

[Cái này thật sự là người bình thường làm á?]

[Tôi nghi ngờ hệ thống của Tam Diêu có bug. @Tam Diêu hỗ trợ, xử lý nhanh đi!]

[Tôi đã tổng hợp dữ liệu luyện tập của Hạng Vân Gian định tìm chút mẹo, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng lắm? Sao không có giai đoạn thăng cấp từ từ gì cả, cứ thế đột nhiên nhảy vọt lên? Không hợp lý chút nào!]

[Liên Đại mạnh vãi! Quân đoàn 1 với Liên Quân năm nay còn có cơ hội thể hiện nữa à? Tỉnh mộng đi mấy cưng!]

[Sao Chiến Hậu rèn người kinh đến vậy à? Liệu có phải Mặc Kỳ sắp có người nối nghiệp rồi không?]

[Hạng Vân Gian định chuyển ngành à? Cuối cùng thì khoa Cơ giáp thủ công của Liên Đại cũng có người tài rồi!]

Gì đây?

Anh bấm vào avatar bạn bè đang nhấp nháy liên tục, lướt qua hàng loạt sticker kỳ lạ, rồi nhảy thẳng tới tin nhắn cuối cùng.

Họng Súng Băng Giá: [?]

Hạng Vân Gian: [?]

Họng Súng Băng Giá: [Tài khoản cậu bị hack à?]

Họng Súng Băng Giá: [【Hình ảnh】 Đây là cậu à?!]

Hạng Vân Gian phóng to ảnh chụp màn hình, đó là bảng xếp hạng chính thức của Tam Diêu trong huấn luyện mô phỏng.

Bài huấn luyện được chia thành hai chế độ: điều khiển bán tự động và điều khiển thủ công với nguồn dữ liệu được xây dựng dựa trên chuỗi thắng của Cửu Cung và Mặc Kỳ, đặt ra ba mức độ khó khác nhau.

Hiện tại, tên Hạng Vân Gian đứng đầu cả sáu bảng xếp hạng cấp độ khó, trong khi trước đây anh thậm chí còn không có mặt trong danh sách.

Trước giờ chỉ quen dùng phương pháp cảm biến, anh vẫn chưa hoàn toàn quen với việc điều khiển thủ công với các mệnh lệnh phức tạp của cơ giáp.

Bạn thân tiếp tục làm phiền.

Họng Súng Băng Giá: [Cậu cũng gắn tay giả rồi tái sinh như phượng hoàng à? Không thì chẳng hợp lý tí nào]

Họng Súng Băng Giá: [Hay là trường các cậu tuyển được sinh viên xuất sắc? 【Kinh ngạc】 Nhưng không thể nào! Các trường quân sự lớn đều càn quét về hết rồi, còn ai để cậu nhặt về nữa?]

Họng Súng Băng Giá: [Này, tôi nhớ điều kiện tuyển sinh của hệ Chiến binh không nhận người quá hai mươi lăm tuổi mà. Đừng có ăn gian đấy]

Hạng Vân Gian: [Câm miệng]

Họng Súng Băng Giá: [ 【Khóc】 ]

Hạng Vân Gian bực bội, vừa lúc nhận được tin nhắn của giáo quan. Anh từ chối cuộc gọi rồi bật chế độ không làm phiền.

Sau đó, anh mở video huấn luyện của Thừa Phong để xem chi tiết thao tác của cô.

Mạng ở Chiến Hậu hơi chậm, biểu tượng trên màn hình đen tải mãi không xong.

Hạng Vân Gian đã lâu không gặp phải tình trạng máy treo, anh chỉnh lại cổ áo, nét mặt trở nên nghiêm túc mà chính anh cũng không nhận ra.

Bên kia, Giang Lâm Hạ giơ tay lên gào lớn: "Lão Hạng, giáo quan tìm cậu! Hỏi tại sao không nhận cuộc gọi của thầy ấy!"

Hạng Vân Gian khoác tay, ý bảo yên lặng.

Giang Lâm Hạ mách: "Giáo quan, cậu ấy bơ thầy đấy!"

Không ngờ người thầy luôn nóng tính lần này lại kiên nhẫn lạ thường, dừng lại vài giây chỉ để nói: "Cậu qua xem thử xem thằng nhóc đó đang làm gì vậy."

Giang Lâm Hạ cầm quang não đi qua, Tân Khoáng tò mò cũng theo sau.

Ba cái đầu ghé sát lại. Vừa đúng lúc video tải xong, một cơ giáp đỏ rực xuất hiện ở trung tâm bản đồ thành phố.

"Lại là bài huấn luyện điều khiển bán thủ công?" Tân Khoáng liếc qua trên màn hình, "Chế độ khó?"

Chữ 【Tiến công】 vừa hiện lên, cơ giáp lao đi như tên bắn.

Những tòa nhà cao tầng hai bên áp sát tạo nên một khung cảnh đầy áp lực như sóng đục trào dâng đập vào màn hình. Xen lẫn trong đó là thông tin chiến đấu dày đặc khiến người xem rối mắt, đường phố giao thoa phức tạp, vị trí kẻ địch, khu vực trú ẩn, và những quả đạn pháo bất chợt rơi từ trên cao.

Trong chế độ điều khiển bán thủ công, hệ thống sẽ tự động điều chỉnh cơ giáp tránh chướng ngại vật, chỉ cần nhập mã code từ xa để tấn công và phòng thủ.

Tuy nhiên, tốc độ phản ứng của con người và tốc độ nhập lệnh luôn có sự đình trệ, vì vậy thường dẫn đến sự chậm chạp trong thao tác cơ giáp.

Nhưng lần này, lần đầu tiên họ thấy được thứ gọi là "động tác mượt mà" trong bài huấn luyện cơ giáp bán thủ công.

Tân Khoáng thầm cảm thán: "Tốc độ đổi vũ khí nhanh quá!"

Các thao tác của cơ giáp như đỡ đòn, nhảy lên, đổi vũ khí và tấn công đều liền mạch, không chút do dự.

Ánh mắt Tân Khoáng di chuyển qua lại giữa màn hình mã lệnh bên trái và bảng nhập lệnh bên phải, xác nhận cả hai gần như đồng bộ.

Điều này cho thấy Thừa Phong đã quen thuộc với việc điều khiển cơ giáp thủ công, đạt đến trình độ thuần thục, xuất sắc như thần.

Do cường độ huấn luyện cao tạo áp lực lớn lên ngón tay, mỗi cảnh huấn luyện chỉ kéo dài tối đa năm phút, giữa chừng sẽ có những đoạn giảm nhịp để thư giãn.

Năm phút kết thúc, cơ giáp thành công vượt qua vòng vây của thành phố, nhưng mọi người vẫn chưa hoàn hồn.

Giang Lâm Hạ liếm môi, đang cố gắng tìm từ ngữ trong đầu để bình luận chút thì Hạng Vân Gian đã mở video ghi lại bài huấn luyện thủ công.

So với bài huấn luyện bán thủ côn thì bài huấn luyện thủ công khó hơn rất nhiều.

Mặc dù bản đồ thành phố đã được làm đơn giản hơn, thông tin về kẻ địch cũng giảm đáng kể nhưng thư viện mã lệnh phức tạp hơn, các bộ phận cần thao tác nhiều hơn làm tăng độ khó với hầu hết các tay cơ giáp.

Bởi thế bài huấn luyện này được gọi vui là "Ba ngàn cách để hủy diệt Mặc Kỳ".

Khi cơ giáp đen xuất hiện ở trung tâm màn hình, đầu óc Giang Lâm Hạ lại lần nữa trống rỗng.

Anh dụi mắt, nhìn chằm chằm vào mục tiêu.

Ngay từ đầu, Thừa Phong đã phô diễn một màn thao tác đẹp mắt.

Cơ thể cơ giáp gấp khúc lao sang trái, khi trọng tâm bị mất cân bằng do quán tính, nó nhanh chóng biến hình rồi bám vào tường, tránh được cả một làn đạn lửa.

Trái tim của cả ba người đều như bị treo lơ lửng, trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh và tự tin của đối phương.

Nếu trước đó chỉ là suy đoán thì bài huấn luyện này đã khẳng định chắc chắn một điều: Thừa Phong đã được đào tạo điều khiển cơ giáp thủ công bài bản từ nhỏ.

Cô nhiều lần thực hiện các thao tác trái ngược với chỉ dẫn của hệ thống, cả lộ trình hành động cũng khác xa những gì được đề xuất. Tuy nhiên, việc này không ảnh hưởng đến hiệu suất của cô cả.

Tần suất thay đổi vũ khí chóng mặt và cách di chuyển khó đoán, còn chưa qua nửa bản đồ mà cô đã dọn sạch một vùng an toàn kéo dài vài kilomet.

Người khác tập luyện là để sinh tồn trong tình thế hiểm nghèo, còn Thừa Phong giống như vị vua trở về trong vinh quang.

Khói lửa cuộn lên, gió rít gào, hệt tiếng kèn chào đón cô trở lại.

Cô đã hình thành một lối chiến đấu có hệ thống, thành thục và hoàn toàn mang phong cách cá nhân.

Đánh giá cuối cùng của hệ thống cũng cho thấy: 【Hoàn thành xuất sắc (Ghét quá, bị làm cho choáng ngợp rồi!)】

Video kết thúc, ba cái đầu đang tụ lại từ từ ngẩng lên, bối rối nhìn nhau, rồi lại bất lực với thế giới này.

"Cậu nhóc" gầy gò nhỏ nhắn đó, hóa ra lại trâu đến vậy à?!

Ngàn lời muốn nói gộp lại thành một câu: "Cái này hợp lý hả?"

Giang Lâm Hạ hạ giọng, không tin nổi: "Tam Diêu bị lỗi rồi phải không?"

Lúc này, giáo quan đã bị bỏ quên bỗng gào lên: "Bảo Hạng Vân Gian nghe điện thoại cho tôi!"

Hạng Vân Gian nuốt nghẹn, cầm lấy quang não từ tay Giang Lâm Hạ, mở lời ngay: "Không phải em."

"Biết là không phải cậu rồi, cậu không có giỏi đến mức đó." Giọng giáo quan vốn thường thô ráp, nay lại có chút dịu dàng lạ thường, âm điệu cố nén kích động: "Người đâu? Sao Chiến Hậu còn có nhân tài thế này à?"

Hạng Vân Gian đáp: "Đã đi rồi ạ."

Giáo quan im lặng vài giây, nhận ra không thể nhân nhượng với đám nhãi này, ông cười lạnh hai tiếng: "Nếu các cậu thích nhả từng chữ chậm chạp như vậy, tôi cũng rất thích trừ điểm từng chút một. Khu huấn luyện mới của Liên Đại, các cậu chưa trải nghiệm phải không? Tôi có thể giúp xin miễn phí ba tiếng."

Hạng Vân Gian lập tức nói: "Nhóc đó vẫn là một đứa trẻ, còn nhỏ lắm. Thể chất khá tốt, nhưng chúng em chưa kiểm tra gì cả."

Giáo quan kích động: "Vậy thì kiểm tra đi!"

Hạng Vân Gian đáp lại: "Không phải quy định không cho phép sao ạ?"

"Quy định nào? Ý cậu là thẻ thông hành đặc biệt cho nhân tài của thế giới này à?" Giáo quan móc tai, "Những học sinh quá tuổi thì không thể, vì thể chất đã bắt đầu suy giảm không thể đảo ngược, nhưng với đứa trẻ thì khác, chúng ta có thể đào tạo từ nhỏ. Đào tạo từ nhỏ sẽ tăng tính gắn bó hơn. Hơn nữa, nếu em ấy đã lớn lên xuất sắc thế này ở sao Chiến Hậu, thì đến Liên minh mà được hưởng nguồn tài nguyên giáo dục tiên tiến nhất thì sẽ giỏi đến mức nào nữa? Tôi có thể đề xuất cho em ấy một trường trung học phù hợp. Đây đều không phải là vấn đề!"

Giáo quan càng nói càng hào hứng, thậm chí đã vẽ xong cả kế hoạch tương lai. Ông kết thúc bằng lời nhắc nhở đầy triết lý:

"Làm sao các cậu có thể bỏ qua một cái bánh to như thế chỉ vì nó không có muối chứ? Sao các cậu lại lạnh lùng với thế giới này đến vậy? Tôi dạy các cậu như thế sao?"

Hạng Vân Gian không chịu nổi nữa, kéo quang não ra xa một chút, bật loa ngoài, rồi truyền đạt ý kiến của lãnh đạo địa phương: "Nhưng người phụ trách ở đây nói đầu óc cậu nhóc có chút vấn."

Giáo quan phản ứng nhanh như chớp: "Đầu óc cậu thì bình thường chắc?"

Hạng Vân Gian: "...?"

Giang Lâm Hạ không nhịn được, cười phá lên: "Hahahaha!"

Giáo quan tiếp tục nói: "Kế cậu là thằng nhãi chuyên bắt bẻ vớ va vớ vẩn, không soi gương là không sống nổi, nó đang cười đúng không?"

Giang Lâm Hạ: "...?"

Có cần phải thế không?

Sao thầy í không lịch sự tí nào thế?

Nhà ổng mở cửa hàng bán dao à?

Giáo quan nhận ra mình còn phải dựa vào đám nhóc này liền bớt hung hăng lại. Ông hắng giọng rồi hỏi: "Rốt cuộc nhỏ là nhỏ tới mức nào?"

Giang Lâm Hạ đáp: "Nhóc đó nói mình mười tám tuổi, nhưng em nghĩ chỉ khoảng mười lăm tuổi là cùng, vẫn chưa hoàn toàn dậy thì đâu."

Giáo quan suýt cắn lưỡi, lập tức hưng phấn khẳng định: "Tầm bậy! Mười tám tuổi rồi! Đủ tuổi vào đại học rồi!"

Hạng Vân Gian nghiêm túc hỏi: "Thầy buôn người à?"

Bầu không khí tĩnh lặng, một đàn quạ bay ngang.

Pha trộn một chút tiếng nghiến răng nghiến lợi trong đó.

Nếu trên tay giáo quan có vũ khí, chắc cả hai đứa bên kia đều sẽ bị nổ tung rồi.

Giáo quan hỏi tiếp: "Rồi cuối cùng là vấn đề nghiêm trọng gì?"

Thực ra bọn họ cũng không rõ lắm.

Họ chưa bao giờ nghĩ Thừa Phong lại lợi hại đến vậy, cũng chưa từng cân nhắc việc mở ngoại lệ cho cô.

Hạng Vân Gian suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo như những gì em quan sát hôm nay, nhóc đó không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Không có khuynh hướng bạo lực, không gặp khó khăn trong giao tiếp, không khiếm khuyết tay chân, có thể tự sinh hoạt độc lập. Nhưng vẫn cần xác nhận thêm. Chờ đến khi bên này kiểm tra xong, chúng em sẽ mang thiết bị kiểm tra trực tiếp tìm em ấy, lúc đó sẽ cung cấp toàn bộ dữ liệu. Đợi ban tuyển sinh Liên Đại đến đón thì nhớ mang theo một bác sĩ tâm lý... Tốt nhất là chuẩn bị thêm hai bộ quần áo, em thấy nhóc ấy không có bộ nào vừa người cả."

Giáo quan nghĩ thầm, thế thì có vấn đề gì đâu? Ông vui vẻ đáp: "Được rồi. Các cậu nhanh chóng qua đó đi. Giữ liên lạc nhé."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.