(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong xách bộ đồng phục về nhà. Căn phòng trống trải phảng phất chút lạnh lẽo. Khi cánh cửa được đẩy ra, gió đêm ùa vào từ cửa sổ vẫn mở.
Ánh hoàng hôn nhạt dần, rực lên sắc cam rực rỡ, phối cùng những đám mây tàn cuối chân trời như vẽ nên một bức tranh ấm áp, che lấp đi cái lạnh buốt trong không khí.
Thừa Phong đi chân trần đến gần, gọi bảng điều khiển, đóng hết cửa sổ. Sau đó, cô lại cầm bộ đồng phục quay về phòng ngủ, quỳ xuống, lục lọi kỹ trong ngăn tủ dưới gầm giường.
Chẳng mấy chốc, đồ đạc đã bày la liệt khắp sàn.
Bé cú từ phòng khách bay vào, đậu trên bàn đầu giường. Thừa Phong không ngẩng đầu, hỏi: "Này bạn, cậu có biết huy hiệu của tôi để đâu không?"
Thừa Phong năm cuối sắp đi huấn luyện thử ở Quân đoàn Viễn chinh. Sau khi nộp đầy đủ thủ tục, cô phải khởi hành trước Tết Nguyên đán.
Trước khi đi, Đại học Liên hợp nhờ cô ghi hình một lời chúc Tết gửi toàn thể giảng viên và sinh viên. Họ đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ đồng phục mới, dặn dò cô gắn toàn bộ huy chương giải thưởng lên để khi quảng bá, trường có thể "vô tình" khoe với giới truyền thông về những thành tích lừng lẫy của cô, đồng thời nhấn mạnh sự bao dung và mạnh mẽ của trường.
Hiệu trưởng Liên Đại quả thật là người khéo léo.
Lần chuyển nhà trước, bạn cùng lớp giúp cô đóng gói. Khi ấy, Thừa Phong bận rộn huấn luyện nên không để ý nhiều, đồ đạc bị sắp xếp rất sơ sài. Ngoài những món có thể treo lên bé cú, những thứ còn lại cô cũng không nhớ mình nhét vào đâu.
Đôi mắt bé cú lóe lên ánh sáng xanh: "Đang truy tìm dữ liệu."
Thừa Phong dừng tay, chờ nó đưa ra kết quả.
Năm phút sau, ánh sáng tắt. Bé cú xoay cổ, khô khan thông báo: "Không tìm thấy dữ liệu liên quan."
Thừa Phong ngập ngừng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."
Lấy dữ liệu của người máy chiến đấu để làm quản gia đúng là không phù hợp. Hình như không phải cô nghĩ sai, mà đúng là hệ thống càng ngày càng ngốc.
Không tìm thấy đồ trong nhà hẳn là nỗi sỉ nhục với robot thông minh. Không đợi Thừa Phong ra lệnh, bé cú tự động bật chế độ dò hồng ngoại, bay khắp nhà giúp cô tìm kiếm.
Mười phút sau, bé cú kiêu hãnh đứng trên kệ sách phòng làm việc, dang cánh chỉ xuống dưới.
"Giỏi lắm, cú cú!"
Thừa Phong lục ra một chiếc hộp da đặc chế của Tam Diêu, liền thấy một hộp chứa đồ nằm bên dưới. Thứ sắp bị cô lãng quên ấy khiến cô sững lại một lát. Khi mở ra xem, đúng như cô nghĩ, đó là bộ thiết bị phát âm cô từng bỏ.
Cô có hai thiết bị phát âm, một chiếc là đồ cổ cô mang từ Chiến Hậu đến, chiếc kia là phiên bản mới do Hạng Vân Gian tặng.
Tiếc là về sau cô đã tự học cách nói chuyện, những thứ này bị vứt xó từ đó.
Thừa Phong nhặt chiếc máy cũ đã làm việc tận tụy hơn mười năm, mày mò một lúc, phát hiện vẫn còn điện, vẫn dùng được. Cô áp nó vào cổ, thử phát âm: "A lô."
Phòng trống vang vọng âm thanh.
Thừa Phong cúi đầu điều chỉnh âm lượng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng cửa mở và đóng, sau đó đèn lớn ở phòng khách bật sáng, ánh sáng len qua khe cửa lọt vào.
Người kia không nén bước chân, đi vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại ở bếp.
Thừa Phong không tìm được dụng cụ trong phòng làm việc, lục một hồi, cô nhặt một mô hình súng, cầm trong tay rồi bước ra ngoài.
Bóng người đứng trước bàn ăn, cúi đầu lấy đồ từ túi vải ra.
Bầu trời từ lúc nào đã tối sầm. Màn đêm thăm thẳm như tách biệt căn nhà khỏi thế giới bên ngoài.
Ánh sáng phủ lên người kia một lớp sương trắng, soi rọi khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn của anh ta.
Thừa Phong sững sờ, tay cầm mô hình súng dần hạ xuống.
Diệp Cảnh nghe tiếng động liền ngước lên, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, khó chịu nói: "Cầm cái đó làm gì? Ăn tối chưa?"
Trong đầu Thừa Phong thoáng qua những suy nghĩ kỳ quặc. Cô phân tích từng chữ ông nói, so sánh với giọng nói trong ký ức.
Cuối cùng, cô nhận ra đây chắc chỉ là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ lại tỉnh táo đến lạ thường, giống như thật vậy.
Và cô chợt nhận ra mình không còn nhớ rõ giọng của Diệp Cảnh nữa.
Người kia lại hỏi lần nữa: "Ăn tối chưa?"
Khuôn mặt vẫn như trong ký ức, nhưng biểu cảm sống động hơn. Đôi mắt khi nói chuyện chứa đầy ánh sáng, không còn trống rỗng như người từng ngồi lặng hàng đêm bên giường, chìm trong cơn mất ngủ nữa.
Trong cái giả tạo của hiện thực này lại xen lẫn một lỗ hổng rõ ràng. Thừa Phong không tin, nhưng lại như bị mê hoặc. Một chút lý trí vừa chạm tới sự thật đã vội vàng gục ngã, chạy trốn để lại chút hy vọng tự dối mình.
Giống như tâm trạng khi Diệp Cảnh mới rời đi, cô ngóng chờ ngoài cửa sổ, thấp thỏm đợi ông trở lại.
Tình cảnh ấy thật thảm hại.
Không nhận được câu trả lời, người đối diện có vẻ bực bội, bước nhanh tới gần, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm giọng: "Ăn tối chưa?"
Hơi thở ông phả nhẹ trên mặt cô.
Thừa Phong mơ hồ lắc đầu.
"Thật là, cái con bé này." Diệp Cảnh nắm lấy tay cô, gạt món đồ trong tay cô đi, kéo cô về phía bàn ăn.
Trên bàn là tô mì được gói mang về. Nước dùng đỏ au bọc lấy sợi mì dai mềm, trên cùng là một quả trứng chiên vàng óng.
Bữa cơm cuối cùng Diệp Cảnh chuẩn bị cho cô trước khi rời đi cũng là tô mì sốt cà chua như thế.
Lần đó, ông còn đặc biệt chiên thêm quả trứng. Thừa Phong ngửi thấy mùi thơm, kéo ghế đẩu nhỏ đứng bên bếp nhìn.
Khói dầu tỏa ra, vấn vít trong nhà.
Thừa Phong nhón chân, lắng nghe âm thanh xèo xèo trong chảo, vui vẻ ngẩng đầu, trộm nhìn gương mặt Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh cúi mi, nét mặt không biểu cảm, ánh mắt chất chứa nỗi buồn mà cô không hiểu.
Một lát sau, ông lau tay, ngồi bên bàn, lặng lẽ nhìn cô ăn xong, rồi nói: "Ba đi rồi. Con phải sống thật tốt."
Tay Thừa Phong cầm đũa hơi run, bàn tay trái ôm lấy tô mì đang bốc khói nghi ngút, nhưng nơi tiếp xúc lại thật lạnh lẽo.
Diệp Cảnh cầm bộ đồng phục của cô, treo lên giá trong phòng khách, gắn huy chương vào, đứng từ xa ngắm nghía một lát rồi quay lại hỏi: "Mai mấy giờ đi học?"
Thừa Phong cứng ngắc quay đầu, không nghe thấy giọng mình, nhưng vẫn đáp: "8 giờ."
"Ừ." Diệp Cảnh đáp lại, rồi ngồi xuống đối diện cô, "Sáng mai ba đưa con đi học."
Thừa Phong nghĩ, nếu Diệp Cảnh vẫn còn ở đây, chắc hẳn cũng sẽ như vậy.
Chỉnh sửa quần áo cho cô, nấu cơm cho cô, lúc cô ăn thì ngồi bên cạnh nói chuyện, giải đáp những thắc mắc, hoặc đơn giản chỉ ngồi cùng cô mà trăn trở mọi chuyện.
Nhưng thực tế, sau chiến tranh, Diệp Cảnh không phải là một người thân thiện đến thế.
Gương mặt ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Ông đưa tay chỉnh lại cổ áo đang xộc xệch của cô, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Ở Liên minh sống ổn không? Đã quen chưa?"
"Ừm... Con sắp tốt nghiệp rồi." Thừa Phong ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói, "Bây giờ con rất được yêu thích, quen được nhiều bạn mới."
Diệp Cảnh cười gật đầu, hai tay đặt lên bàn, kiên nhẫn lắng nghe cô kể chuyện.
Khung cảnh này quá ấm áp khiến Thừa Phong không thể ngừng lại. Cô cứ tiếp tục trút bầu tâm sự, bản thân cũng không nhận ra, câu chữ dần trở nên lộn xộn.
"Hồi năm hai con từng lập một đội rất mạnh, nhưng giờ các đồng đội đều tốt nghiệp rồi. Họ đã tham gia huấn luyện thử tại Quân Viễn chinh, rất lâu rồi không liên lạc. Hai tháng trước được nghỉ mới gọi điện một lần, không biết Tết này có được nghỉ không nữa.".
"Con theo họ từ sao Chiến Hậu qua đây. Dù đôi lúc họ rất ngốc, nhưng phần lớn thời gian lại rất đáng tin."
Thừa Phong kể về những chuyện ở Liên minh, quá trình tham gia thi đấu, thỉnh thoảng nhớ ra điều gì lại thêm vào. Cô nói đến khô cả họng mà bát mì trước mặt vẫn còn bốc khói.
Làn hơi trắng ngày một dày đặc như có nước chảy qua, lơ lửng giữa hai người, dần làm mờ đi khuôn mặt của Diệp Cảnh.
Thừa Phong ngừng lại, suy nghĩ hồi lâu, dè dặt hỏi: "Ba ở bên đó sống ổn chứ?"
Diệp Cảnh mỉm cười gật đầu: "Ừ."
Thừa Phong khựng lại, tiếp tục hỏi: "Không còn một mình nữa, đúng không?"
"Ừ." Ánh mắt ông nhìn cô đầy ấm áp, giọng nói dịu dàng như gió xuân, "Bạn bè đều đã ở bên ba rồi."
Thừa Phong không biết nên hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa tay áo lên lau mắt.
"Lớn rồi." Diệp Cảnh khẽ thở phào, cảm thán một chút, còn lại là niềm vui, "Đã trưởng thành đến mức này rồi."
Nước mắt Thừa Phong tuôn rơi không ngừng, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ mịt.
"Ba nhớ con lắm."
"Xin lỗi con, Thừa Phong, đã để con ở lại một mình."
Thừa Phong cố nhịn tiếng nấc, lắc đầu thật mạnh.
"Ba đi rồi..."
Khoảnh khắc đó, thế giới chưa bao giờ rõ ràng đến thế, kể cả những ký ức năm xưa.
Diệp Cảnh nắm lấy tay cô, bỏ xuống mọi sắc lạnh và gai góc, nở một nụ cười dịu dàng:
"Sau này con phải sống thật tốt."
Ánh đèn treo trên trần nhấp nháy một lần, ánh sáng chói lóa khiến Thừa Phong mở mắt. Bên cạnh, chiếc quang não rung liên hồi, hiển thị những tin nhắn liên tiếp.
Cô ngồi dậy, ánh mắt lạc lõng nhìn quanh căn phòng, trong đầu trống rỗng nhưng cảm xúc không ngừng dâng trào.
Bé cú quay đầu, lông xù phồng lên, cánh khẽ cọ vào má cô.
Trong nhịp thở chậm rãi và đều đặn, Thừa Phong thay đổi tư thế, dựa lưng vào tường rồi mở màn hình lên.
Hạng Vân Gian: [Được nghỉ rồi, bọn anh đang ở biển]
Anh gửi kèm một bức ảnh: Bốn người ngồi trên tảng đá trơn nhẵn, phía sau là biển xanh thẳm. Đứng ở nơi gió lớn, mũi ai nấy đều đỏ ửng, nụ cười thì có phần méo mó.
Ngũ quan không thay đổi mấy, nhưng khí chất đã thêm phần chững chạc.
Không biết ai đã vẽ một đường viền đỏ ngay vị trí trung tâm, nói rằng đó là chỗ để dành cho cô.
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [@Diệp Quy Thừa, nghe nói em sắp tốt nghiệp rồi phải không? Mau qua đây điểm danh, biết đâu bọn anh sẽ là giáo quan của em đó]
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Cậu nói thế làm em ấy sợ bỏ chạy thì sao?]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Giáo quan còn mong được tự tay dạy đấy, làm gì có cửa để cậu dọa người ta]
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Thừa Phong tham gia huấn luyện thử với tư cách Chỉ huy hay Chiến binh đây?]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Sao câu hỏi này nghe quen quen vậy?]
Hạng Vân Gian: [Chúc mừng năm mới]
Diệp Quy Thừa: [Chúc mừng năm mới]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");